TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Tổ chuyên án liên hợp tỉnh ủy phá án rất nhanh, đám Phương Nhữ Thành, Quách Nguyên Trung đối diện với vô số chứng cứ xác thực, không chống đỡ được, bắt đầu cân nhắc khai báo tội trạng. Liễu Tuấn tựa hồ không còn quan tâm tới chuyện này nữa, y quan tâm tới tình hình phát các khoản cứu nạn đến các khu huyện khác, cục trưởng cục kiểm toán Chúc Nhai từ sau khi vạch trần màn che vụ án huyện Bạch Hồ đã hiểu một sự thực: Tiền đồ của hắn đã liên hệ chặt với Liễu thị trưởng rồi.

Bất kể vụ án Bạch Hồ có kết quả cuối cùng ra sao, trong con mắt quan viên Tiềm Châu, hắn chính là "tay sai trung thành" của Liễu Tuấn.

Ai chẳng biết Phương Nhữ Thành rất được bí thư thành ủy Lưu Huy coi trọng, có quan hệ mật thiết với Quản Vĩnh Thanh bí thư Giang Thành, có thể coi là nhân vật lớn trong quan trường Tiềm Châu. Chúc Nhai lật đổ hắn, với cán bộ không rõ nội tình thì rõ ràng là đã chọn phe rồi, là tay sai giúp tân thị trưởng tranh quyền đoạt lợi.

Các cán bộ ai nấy đều cảm thấy bất an, xem ra Liễu nha nội đúng là không dễ chung sống, vừa mới nhậm chức đã tranh quyền với Lưu Huy, từ tình hình trước mắt mà xét, biểu hiện của Lưu Huy tựa hồ có chút nhu nhược, ở phương diện quyết sách trọng đại đều theo Liễu Tuấn.

Đó là một tín hiệu rất không lành.

Xem ra Lưu bí thư già rồi, không còn đấu chí nữa, chuẩn bị toàn diện nhượng bộ Liễu nha nội có chỗ dựa vững mạnh.

Những người đừng đầu ban ngành trực thuộc cùng các khu huyện của Tiềm Châu, đại bộ phận đều do Lưu Huy đề bạt lên, Lưu Huy và Trần Hướng Dương thân phận đều là đại tướng Cận hệ, chuyện này kỳ thực một mà là hai, hai mà là một. Khi Trần Hương Dương còn tại chức, vẫn phân chia rõ, một số cán bộ dựa vào Lưu Huy một số cán bộ theo Trần Hướng Dương, hiện giờ Trần Hướng Dương đã nghỉ, "hố ngăn cách" không còn nữa, phương hướng chung, mọi người đều là người của Lưu Huy.

Liễu Tuấn mới tới, căn cứ vào thông lệ quan trường, chắc chắn là phải lập nên ban bệ của mình, mà muốn lập ban bệ thì chỉ có hai cách, một là quan viên hiện có chọn phe lại; ví dụ Chúc Nhai hạ quyết tâm đi theo thị trưởng mới. Hai là xào bài, lật đổ những cán bộ Lưu Huy đề bạt lên để nhường đường cho thân tín của Liễu Tuấn, ví dụ như huyện Bạch Hồ.

Úc Chí Đạt vẫn là bí thư huyện ủy kiêm huyện trưởng, chủ trì công tác huyện ủy, đây thuộc về đặc cách của thời kỳ phi thường, tạm thời chưa nhìn rõ nội tình, không tiện bình luận. Nhưng bí thư đảng ủy trấn Dương Quan là Tương Hoành Mục nhậm chức phó bí thư huyện ủy huyện Bạch Hồ, xếp hạng chỉ sau Úc Chí Đạt là một minh chứng. Người biết nội tình đều rất hiểu, Tương Hoành Mục không được Phương Nhữ Thành ưa gì, ở vị trí bí thư trấn ủy 5 năm khâu hề có dấu hiệu thăng tiến, Liễu Tuấn vừa tới nhậm chức liền đề bạt hắn, nguyên nhân là khi Liễu Tuấn chỉ huy kháng lũ ở Tiềm Châu đã kết "tình hữu nghị sâu sắc" với Tương Hoành Mục.

Biết rõ vụ án Bạch Hồ đang điều tra, thời buổi rối ren, Liễu thị trưởng lại không chịu an phận, đồng thời phái năm tiểu tổ kiểm toán tới khác khu huyện kiểm tra tình hình phát tiền cứu tế. Mọi người coi như lãnh giáo thủ đoạn của Liễu nha nội rồi, người ta mặc xác ý kiến của tình thành là gì, một lòng tìm sơ xuất, chuẩn bị "đoạt quyền".

Phải nói tham ô tiền cứu nạn không phải là chỉ huyện Bạch Hồ mới có, các khu huyện khác ít nhiều đều có một chút, vụ án Bạch Hồ vừa bị vạch trần, các cán bộ khu huyện khác "ăn bẩn", kẻ nào kẻ nấy luống cuống chân tay, tìm trăm ngàn cách bù đắp khoản cứu trợ kia, vội vàng phát tới tay người dân. Đại bộ phận cán bộ đều dùng "biện pháp bù đắp", nhưng có một số kẻ cực kỳ ngoan cố, trải qua "phân tích kín kẽ", cho rằng lúc này thành ủy cần phải ổn định lại, không động đao động kiếm với các khu huyện khác nữa.

Phân tích này vốn không sai, Lưu Huy có ý đó.

Đang tiếc, những "nhân vật thông minh" này quên một sự thật, thị trưởng đã không phải là Trần Hướng Dương nữa, mà là Liễu Tuấn. Gặp phải vấn đề mang tính nguyên tắc, Liễu Tuấn vứt ráo cả thông lệ quan trường, quyền mưu lợi ích vứt sang một bên, tiếp ngay theo đó phái tiểu tổ kiểm toán tới, làm những kẻ tự cho mình là thông minh trở tay không kịp.

Nhìn từ kết quả kiểm toán, các khu huyện đều có số ít cán bộ có vấn đề tương tự ở huyện Bạch Hồ, đương nhiên so ra thì số tiền không lớn, tình tiết cũng không quá ác liệt, dù sao đại bộ phận cán bộ vẫn rất cẩn thận, trước khi tổ kiểm toán tới đã đi "lấp lỗ" rồi.

Chúc Nhai ngồi đối diện với Liễu Tuấn, thái độ kính cẩn, hơi có chút căng thẳng, có điều so với cái vẻ mồ hôi đẫm lưng như trước kia thì đã trấn tĩnh hơn nhiều. Cho dù thế nào coi như hắn đã chấp hành mệnh lệnh của Liễu thị trưởng, có tính tự giác của "tâm phúc đích hệ".

Liễu Tuấn rất hài lòng với sự "giác ngộ" của Chúc Nhai, cán bộ này đã có lúc hèn yếu chùn bước, nhưng biết sai có thể sửa, là đồng chí tốt.

Liễu Tuấn chậm rãi lật xem kết quả kiểm toán Chúc Nhai báo cáo lên, lông mày nhíu chặt, không để ý tới Chúc Nhai, mặc hắn ngồi đối diện bàn làm việc, cứ như căn bản không có một người như thế tồn tại. Càng như thế Chúc Nhai càng yên tâm, cùng với thời gian trôi đi, sự khẩn trương trong lòng Chúc Nhai đã tan biến sách, chỉ có như thế mới chứng minh Liễu Tuấn đã coi hắn là người mình rồi.

Trước mặt người mình, không cần làm ra vẻ.

Đương nhiên một chút khẩn trương thì vẫn còn, cũng là điều cần thiết. Chúc Nhai làm quan nhiều năm, hiểu rõ , cho dù cấp trên có coi trọng anh thế nào, thì anh cũng không thể ở trước mặt cấp trên quá tự nhiên được, như thế sẽ bị hiểu nhầm là "được chiều đâm kiêu", mặt hếch lên trời, là đại kỵ chốn quan trường.

- Xem ra điều tra huyện Bạch Hồ là điều cần thiết.

Cuối cùng Liễu thị trưởng cũng xem xong báo cáo kiểm toán, chậm rãi ngẩng đầu lên nói.

Chúc Nhai hiểu ý nói ngay:
- Vâng thưa thị trưởng, vụ án Bạch Hồ tra rất kịp thời. Nếu không tình hình các khu huyện sẽ không được như hiện nay.

Cho dù tình hình không nghiêm trọng như huyện Bạch Hồ thì hắn cũng không khác bao xa, đối diện với "thịt Đường Tăng", chẳng có mấy ai là không động lòng.

- Lão Chúc vất vả rồi!
Trên mặt Liễu Tuấn lộ ra nụ cười, Chúc Nhai mắt hõm sâu đầy tơ máu, cả người như gầy đi một vòng, có thể thấy thời gian qua hắn đã ra sức làm việc.

Với cấp dưới chăm chỉ làm việc, Liễu thị trưởng xưa nay không tiết kiệm lời khen.

Chu Nhai cuống quít xua tay:
- Không có , không có, thị trưởng ngày trăm công ngàn việc mới là vật vả.

Liễu Tuất khoát tay:
- Lão Chúc, sau này khi nói chuyện công tác không cần khách khí như thế, mọi người đều là đồng chí mà.

- Vâng thưa thị trưởng, tôi nhớ rồi.

Liễu Tuấn không nói nữa, chuyện này cần một quá trình, cán bộ cấp dưới, cho dù là người đã "chọn phe" như Chúc Nhai, trong thời gian ngắn không hoàn toàn tự nhiên được.

Liễu Tuấn hỏi:
- Kết quả kiểm toán này, chưa công bố ra ngoài chứ?

- Chưa ạ, đây mới là con số thống kê sơ bộ, chưa hải là kết quả kiểm toán chính thức.

Chuyện này Liễu Tuấn đã căn dặn trước, phải đem kết quả kiểm toán cho y xem đã, có công bố hay không, khi nào thì mới công bố, là do Liễu thị trưởng quyết định. Chúc Nhai hoàn toàn lĩnh hội, Liễu thị trưởng làm thế là gõ một hồi chương cảnh tỉnh, chứ không muốn cùng lúc điều tra vụ án Bạch Hồ lại lôi kéo thêm vụ án ở các khu huyện khác tới.

Chúc Nhai cũng thầm khâm phục dụng ý của Liễu Tuấn.

Gõ chuông cảnh bảo thể hiện sự chính trức vô tư của Liễu thị trưởng , mà khoản cứu tế thú hai sắp được gửi xuống, không "đá đít" đám cán bộ phía dưới này một cái, khó mà đảm bảo "thịt Đường Tăng" không bị chia lần nữa. Tạm thời không công bố là trí tuệ chính trị của Liễu thị trưởng, vừa có tác dụng uy hiếp, lại không mở rộng sự việc.

Liễu Tuấn châm một điếu thuốc, trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Lão Chúc, anh về nghỉ ngơi trước đi.

- Vâng thưa thị trưởng.

Chúc Nhai cũng không dám nhiều lời, đứng dậy cáo từ.

Liễu Tuấn ngồi nhìn báo cáo kiểm toán trước mặt có chút xuất thần, hút xong điếu thuốc liền gọi điện cho Lưu Huy.

- Bí thư, tôi có chút chuyện muốn báo cáo.

- Được, mời thị trưởng qua bên này.

Lưu Huy lại khôi phục sự khách khí trước kia.

Khi biết tổ chuyên án tỉnh sắp xuống điều tra huyện Bạch Hồ, Lưu Huy cực kỳ bất mãn với Liễu Tuấn. Nhưng khi tổ điều tra thực sự tới huyện Bạch Hồ, thì sự bất mãn này nhạt đi nhiều, chờ đợi là khoảng thời gian khiến người ta khó chịu nhất, một khi đã thành sự thực thì an tâm hơn. Cho dù thế nào, những điều Liễu Tuấn làm không phải vì lợi ích cá nhân, mà vì làm nghiêm tác phong quan trường, chỉ cần không sử dụng "trò bẩn" với Lưu Huy để ngầm đoạt quyền, thì không vượt quá giới hạn cho phép của Lưu Huy.

Người thanh niên, có nóng vội một chút, nhưng xuất phát điểm là tốt.

Liễu Tuấn báo cáo tất nhiên là kết quả kiểm toán vừa rồi, dù sao cục kiểm toán thuộc chính phủ, báo cáo với Liễu Tuấn trước là hợp lý, Lưu Huy không để ý. Ít nhất thái độ của Liễu Tuấn là rất đàng hoàng, biết kết quả xong lập tức báo cho ông ta ngay.

- Nói như thế là vấn đề không lớn lắm?

Lưu Huy thầm thở pháo, ông ta thực sự lo sợ một vụ án Bạch Hồ thứ hai xuất hiện, như thế thành phố Tiềm Châu không còn mặt mũi nào nữa.

Liễu Tuấn đáp:
- Vâng, khoản cứu trợ thứ hai có thể phát được rồi.

- Vấn đề tuy không lớn, nhưng đối với cán bộ cá biệt phạm sai lầm vẫn phải xử lý nghiêm túc, không thể mềm lòng. Nếu không có vụ án Bạch Hồ, tình huống đã không được tốt như thế.

Liễu Tuấn chỉ cười không nói.

Nếu Lưu Huy tự nhận thức được điều này, thì y không cần nhiều lời làm gì

Bình luận

Truyện đang đọc