TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

- Kệ nó, nói chung thăng quan là chuyện tốt mà.
Liễu Tuấn cười nói.

Bạch Dương mắng ngay:
- Cậu đó, chỉ mê quan. Chuyện gì cũng mặc kệ, chỉ cần thăng quan là tốt à?

- Đương nhiên là tốt, chị là vợ em, chị thăng quan em không vui sao được? Cho nên em mới nói Trình Tử Thanh có nhãn quang, để em tính, bên kia nữ cán bộ có điều kiện như chị thực sự không tìm ra người thứ hai. Tuyến đường bọn họ sắp đặt cho chị đã rất rõ ràng rồi, trước tiên quá độ ở Quốc tư ủy, qua một hai năm, làm người phụ trách ở bộ ủy ban quốc gia cũng tốt, đưa ra ngoài làm tỉnh trưởng cũng dư kinh nghiệm rội. Tiếp sau đó nữa, nói không chừng tiếp nhiệm bác Bạch, làm bộ trưởng trung tổ bộ, nói không chừng em phải gọi vợ mình là lãnh đạo.

Hà Duyên Anh chính là sư tham khảo rất tốt.

- Cậu đó cậu đó, chỉ biết quan chức, nói tới làm quan là hưng phấn.
Bạch Dương lại trừng mắt với y.

Không ngờ từ hưng phấn này kích thích Liễu tỉnh trưởng, ánh mắt nhìn Bạch Dương lộ vẻ "thèm khát", ngay cốc trà cũng bỏ xuống, để rảnh hai tay.

Bạch Dương giật mình, bất giác dựa lưng vào ghế số pha, cắn môi nói:
- Đừng làm bậy nhé, nghỉ ngơi một chút đi, còn cả đêm nữa mà...

Liễu Tuấn cười lớn, thình lình ôm lấy Bạch Dương, hôn lên tai cô.

Bạch Dương cười bất lực, đưa tay đẩy y ra, dù thế nào câu "còn cả một đêm nữa mà" đã có tác dụng, Liễu tỉnh trưởng nhẫn nhịn.

- Chị hơi phiền muộn... Cậu nói xem, nếu ba chị ra mặt giúp bọn họ, chị phải làm sao? Ông nội Tiểu Tiểu chẳng phải càng khó khăn sao?

Té ra Bạch Dương cái này.

Cũng có lý.

Trên đời đâu có cái gì miễn phí.

Nếu bên kia cười ta chiếu cố cho con cái Bạch Kiến Minh, mọi người lại cùng là chiến hữu cùng chiến hào, Bạch Kiến Minh chẳng thể khoanh tay ngồi nhìn, phải bỏ chút sức lực.

Liễu Tuấn tựa hồ không để ý lắm, nằm thẳng xuống, gối đầu lên đùi mềm mại của Bạch Dương, nhìn cô chăm chú nói:
- Đừng lo, bác Bạch nên làm gì sẽ làm thế, cách mạng không phải là mời khách ăn cơm... Bọn chúng thích làm càn cứ để bọn chúng làm. Chẳng phải ai cũng là bùn đất, cho bọn chúng muốn nặn bóp thế nào thì làm.

Thấy Liễu Tuấn tỏ ra ung dung, Bạch Dương liền có chút rốt ruột, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng không biết mở miệng ra sao, Liểu Tuấn liền nhấc đầu lên, đập lên đùi Bạch Dương hai cái, làm ra vẻ không vui.

Vợ chồng một thể, có gì mà khó nói.

- Ừm, cậu không thể quá xem thường, lần này bọn họ chuẩn bị đầy đủ, nghe nói chuẩn bị sẵn mấy kiến nghị. Nhất là bên tỉnh F, khả năng có ngôn tử khá kịch liệt. Không hài lòng với chính sách ổn định vĩ mô, còn có lời phê bình cải cách.

Liễu Tuấn cả kinh:
- Chiêm Tú Hoa của tỉnh F?

Chiêm Tú Hoa cũng là cán bộ lãnh đạo thế hệ mới rất có tiếm tăm, trong bội bộ tập đoàn chính trị, thân phận tương đương với Dung Bách Xuyên và Quách Kỳ Lương ở Nghiêm Liễu hệ.

Người này tác phong cứng rắn, dám nói dám làm, thanh danh ở phía bên kia rất vang vọng.

Giống như rất nhiều người nghiên cứu Liễu Tuấn, khi rảnh rỗi, y cũng thường nghiên cứu phương thức làm việc của lãnh đạo quốc gia và các quan lớn một cõi, tiến hành so sánh với phương pháp chấp chính của mình, có thể thu được tin tức hữu ích.

Thân là tỉnh trưởng, Liễu Tuấn rất quan tâm tới học tập.

Đương nhiên cái gọi là học tập này, không nhất định là tri thư trong sách vở, chấp chính một phương, rất nhiều tri thức có được trong thực tế, bao gồm cả thực tế của người khác. Liễu Tuấn còn khá coi trọng Chiêm Tú Hoa, thừa nhận năng lực của hắn, cho rằng hắn quản lý tỉnh F, có rất nhiều tư duy mới rất đáng học tập tham khảo.

Nhưng không ngờ rằng Chiêm Tú Hoa sẽ thành tiên phong đánh trận đầu của bên kia.

Cho dù mạng lưới quan hệ của Liễu Tuấn rất rộng lớn, "tai mắt" nhiều, nhưng cũng không phải tin tức gì cũng có thể thăm dò được, ví dụ như tin tức này người khác không thăm dò được, chỉ có Bạch Dương có thể biết.

Trong mắt người ngoài Bạch Dương được coi như một nhân vật trọng yếu của bên kia rồi.

Tất nhiên rất nhiều người biết tư giao của Bạch Dương và Liễu Tuấn rất tốt, hai người cùng làm việc nhiều năm, hợp tác vui vẻ. Có điều cán bộ cấp bậc này, giao tình cá nhân ảnh hưởng được mấy tới xu hướng chính trị bản thân chứ?

- Đúng, chính là Chiêm Tú Hoa, còn cả Vu hướng Hoành...

Bạch Dương vô thức đưa tay ra vuốt tai Liễu Tuấn, vốn chị Bạch Dương là người rụt rè nhất, tuyệt đối không chịu để Liễu Tuấn dùng tư thế này đàm luận "chính sự", nhất là chuyện lớn như thế. Nhưng tiểu ngoan đồng dạy mãi không sửa, Bạch Dương chẳng làm gì được, đánh mặc kệ y, thời gian dài cũng dần thành quen.

Nghe thấy tên Vu Hướng Hoành, Liễu Tuấn chẳng ngạc nhiên, lần này nếu thiếu hắn mới là lạ.

- Nghe nói bọn họ vốn định mời Cù Hạo Cẩm và Vu Hướng Hoành, đông tay phối hợp, có điều cuối cùng không thuyết phục được Cù Hạo Cẩm...

Tiếp ngay đó chiếc miệng anh đào xinh xắn của Bạch Dương nói ra bí mật kinh người.

Lần này Liễu Tuấn không kìm được ngồi thẳng dậy, mày nhíu chặt.

Bất kể thế nào, Liễu Tuấn còn khá kính trọng Cù Hạo Cẩm, cho dù tư tưởng chính trị hai bên khác nhau, thậm chí là đối lập, nhưng cho dù là đối thủ, cũng đang tôn kính. Liễu Tuấn không thể dùng tư thế tùy tiện đó để nói chuyện liên quan tới Cù Hạo Cẩm.

Phải nói chiêu này của phía bên kia khá độc, một Vu Hướng Hoành chưa đủ, còn muốn thêm vào Cù Hạo Cẩm, mặc dù cùng là thành viên hội nghị hạch tâm, nhưng thanh danh Cù chính cục tốt hơn Vu chính cục nhiều.

Vu Hướng Hoành cấp cho người ta ấn tượng là phô trương vênh váo, thi thoảng có tuyên bố huyênh hoang, trong quan lớn cùng cấp với hắn, rất ít khi thấy tình hình tương tự. Cù Hạo Cẩm là người uy thế mạnh mẽ, nhưng tuyệt đối không tùy tiện phô trương, nhìn chung mà nói là một lãnh đạo vô cùng trầm ổn.

Ông ta chấp chính tỉnh D, không "đẩy mạnh phát triển", với những hạng mục lớn rõ ràng là đầu tư trùng lặp, là bắt dừng.

Đương nhiên, điều này không có nghĩa là ông ta hoàn toàn tán đồng chính sách ổn định vĩ mô của TW, ví dụ như chính sách đồng Tệ tăng giá, đối với tỉnh D mà nói, là đả kích nặng nề. Điều này Cù Hạo Cẩm có chút không vừa lòng, không chỉ một lần đề xuất dị nghị với TW, thậm chí còn đích thân trần thuật ý kiến bất đồng của mình với Liễu Tấn Tài.

Có điều những chuyện đó đều thuộc về phạm trù bình thường, ông ta từng vì Cty Vĩ Phong mà tới đại nội tranh cãi với Hồng thủ tướng, còn chuyện công khai chống đối trên cuộc họp hạch tâm như Vu Hướng Hoành, trực tiếp khiêu chiến với quyền uy của thủ tướng thì chưa từng xảy ra.

Nói cách khác, là cán bộ lãnh đạo cao cấp của Đảng, tính tổ chức kỷ luật của Cù Hạo Cẩm hơn hẳn Vu Hướng Hoành, đạo đức cá nhân càng tốt hơn Vu Hướng Hoành.

Trong mắt các nguyên lão, Cù Hạo Cẩm là nhân tài lãnh đạo toàn diện.

Nghe nói bên kia có ý để Cù Hạo Cẩm thay thế Cao Kính Chương hoặc Tiễn Kiến Quân đã tới giới hạn tuổi, trong tuyển cử đối khóa năm sau, tiến vào hàng ngũ cự đầu.

Một thành viên hạch tâm danh vọng cực cao như thế, nếu như hưởng ứng cùng Vu Hướng Hoành, công khai đưa kiến nghị chất vấn, sức sát thương chắc chắn cực lớn.

- Còn tin tức gì nữa, chị nói cụ thể hơn được không?
Liễu Tuấn hỏi.

Bạch Dương là người đặc biệt nhất trong tất cả hồng nhan tri kỷ của y, Liễu Tuấn luôn rất tôn trọng cô, thậm chí quyến luyến. Cho nên tin tức Bạch Dương tìm hiểu được cũng dùng giọng thương lượng, không cho rằng Bạch Dương nói cho y là điều đương nhiên.

Bạch Dương hơi cau mày lại, đưa tay vén tóc, trước kia Bạch Dương để tóc dài, hiện giờ cắt hơi ngắn một chút, vừa chạm đến vai, vừa dịu dàng lại không mất vẻ tinh minh, rất phù hợp với khí chất của cô.

- Tình hình cụ thể hơn thì chị không rõ lắm, chỉ nghe nói, vì chuyện này mà bọn họ phát sinh tranh luận kịch liệt. Có nhân vật lớn cực lực cổ động Cù Hạo Cẩm đông tay phối hợp với Vu Hướng Hoành, y tứ nói, Cù Hạo Cẩm phải nghĩ cho tiền đồ của cả hệ phái. Nhưng Cù Hạo Cẩm dứt khoát từ chối, ông ta cho rằng đấu tranh chính trị có giới hạn, là không thể ảnh hưởng tới ổn định toàn cục, càng không thể lấy đại cục quốc gia ra đùa.
Bạch Dương nhỏ giọng nói.

Liễu Tuấn chậm rãi gật đầu, điều này hoàn toàn phù hợp với tác phong nhất quán của Cù Hạo Cẩm, nửa đầu năm Liễu Tuấn hành động lớn ở Nguyên Nam, Cù Hạo Cẩm đích thân gọi điện cho Lưu Phi Bằng để biểu đạt ý tứ này.

Trước tiên làm tốt công tác, sau đó mới là đấu tranh.

Không thể lẫn lộn đầu đuôi.

Cù Hạo Cẩm tỏ thái độ cứng rắn như thế, cho thấy bên kia chia rẽ nội bộ, cho nên Trịnh Tử Thanh mới vội vàng thăng quan tiến chức cho anh em họ Bạch, để tranh thủ sự ủng hộ của các nguyên lão như Bạch Kiến Minh. Đoán chừng việc này không chỉ phát sinh ở anh em họ Bạch, mà còn người khác cũng thế.

- Cho nên bọn họ cuối cùng chọn Chiêm Tú Hoa.

- Ừ, chị thấy Chiêm Tú Hoa cũng bất đắc dĩ, rất nhiều chuyện rất mau thuẫn.

Ví dụ như hiện giờ Bạch Dương không mâu thuẫn? Cô không hề hi vọng cha con Liễu Tấn Tài bị bất kỳ tổn thất nào trong cuộc đấu tranh này, lại không thể đi khuyên giải cha mình đừng ra sức vì bên kia.

Phe phái không phải dễ thay đổi, Bạch Kiến Minh phải suy nghĩ cho tiền đồ của con cái mình.

Bạch Dương lo lắng hỏi:
- Tiểu Tuấn, chuyện này phải ứng phó ra sao? Nếu cứ thế, ảnh hưởng sẽ rất xấu.

Liễu Tuấn châm điếu thuốc, hồi lâu không nói.

Bình luận

Truyện đang đọc