TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Sau khi đi thăm Tống Nguyệt Nguyệt, Liễu Tuấn cũng đến gặp Mao Ái Tiên, vốn dĩ không định đi gặp hắn nhưng mà nếu như không phải hắn quá dã man thì cũng không gây ra họa như hôm nay, thiếu chút nữa là mất một mạng người.

Tống Nguyệt Nguyệt trong cơn tức giận uống thuốc sâu, Mao Ái Tiên cũng bị đánh gẫy chân cũng coi như là “ có tội đền tội.” Nhưng mà Phan Tri Nhân lại đề nghị Liễu Tuấn đến gặp hắn.

"Bí thư, Mao Ái Tiên dù sao cũng là cán bộ cũng coi như là thi hành công vụ!"

Phan Tri Nhân thấp giọng nhắc nhở Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn hôm nay đã xử lý ổn thỏa mọi chuyện khiến người dân trong thôn rất hài lòng, hành vi của Mao Ái Tiên quả thật có chút dã man nhưng mà cũng là cán bộ cũng coi là có quan hệ đến lãnh đạo như hắn.
Liễu Tuấn nghĩ rồi làm theo ý của Phan Tri Nhân.

Dù sao thì với hệ thống quản lý hiện tại thì còn phải nhờ vào các đồng chí ở địa phương, nếu như các đồng chí đều sợ hãi thì sau này càng khó phát triển. Huống hồ cũng không thể bài trừ có những người có toàn tính, lợi dụng chuyện hôm nay gây rối, động tí là dùng bạo lực vậy thì càng không dễ đối phó.

Bệnh viện nhỏ nên Mao Ái Tiên nằm cách Tống Nguyệt Nguyệt không xa.
khi Liễu Tuấn đi vào, Mao Ái Tiên nằm trên giường, ngực bị thương, sắc mặt xanh xao, trước giường còn có mấy thanh niên nam nữ, chắc là bạn bè của hắn đến thăm.

Mao Ái Tiên khoảng chừng 30 tuổi, trên mặt còn có vài đường máu lưu lại.
Nghe Mai Văn Hoa giới thiệu đây là bí thư huyện ủy, hắn hành lễ mà mặt mày nhăn nhó, đau đớn.

Liễu Tuấn bèn an ủi: "Chú ý dưỡng bệnh, không cần phải ngồi dậy."
Mao Ái Tiên liên tục gật đầu.
Bí thư huyện ủy trong mắt của nhân dân là một hình ảnh nhạt nhòa nhưng mà trong mắt cán bộ thì lại thật uy nghiêm. Mọi người đều hiểu rằng tiền đồ của mình nằm trong tay người thanh niên này.

Nói thực ra, Mao Ái Tiên biết mình hôm nay đã gây ra họa.
Ngày 26 tết còn xuống thôn đòi thu tiền, suýt gây ra vụ án mạng, nếu như có người tố cáo lên trên thì cả huyện Ninh Bắc rơi vào thế bị động, đến lúc đấy cả tỉnh sẽ căm hận hắn, ai còn quan tâm đến chuyện hắn bị đánh gẫy mấy cái xương?

Liễu bí thư đích thân đến đây cũng cho thấy thái độ của hắn.
Đây là nguyên nhân khiến Mao Ái Tiên kích động.

"Liễu bí thư , anh là bí thư huyện phải không?"

Một người phụ nữ nhìn Liễu Tuấn hỏi.

"Tôi là Liễu Tuấn !"

Liễu Tuấn gật gật đầu nói.

"Tôi là vợ của Mao Ái Tiên, tên là Thiệu Bình. Liễu bí thư tôi muốn hỏi nhà tôi xuống thôn thu tiền bị đánh thành ra thế này sao không ai đứng ra chịu trách nhiệm?"

Thiệu Bình cũng là một người khá đanh đá.

Liễu Tuấn nói: “ Đồng chí Thiệu Bình muốn ai chịu trách nhiệm?"

"Đương nhiên hung thủ đánh người, đánh người ta thành ra thế này lẽ nào không bắt lại. Nếu như không xử lý thì cán bộ sau này còn dám xuống thôn không?"

Thiệu Bình gay gắt lên tiếng.

"Thiệu Bình, mình nói bậy bạ gì đó.” Mao Ái Tiên đầu vã đầy mồ hôi, cũng không biết là lo lắng hay là đau.

"Anh cứ nằm đó đi, chuyện này không cần anh lo, em sẽ đòi lại công bằng cho anh!"

Thiệu Bình quay đầu trừng mắt nhìn hắn.

"Thiệu Bình, Mao Ái Tiên bị thương thực chất là do phương pháp làm việc của anh ta không hợp lý, nếu như xảy ra án mạng thì ai chịu trách nhiệm?"
Không đợi Liễu Tuấn trả lời, Mai Văn Hoa lên tiếng.
Liễu bí thư đến thăm đã là tốt lắm rồi lại còn làm loạn.

"Lãnh đạo, anh là ai?"

Thiệu Bình không sợ hãi chút nào nhìn chằm chằm Mai Văn Hoa nói.

"Tôi là Mai Văn Hoa bí thư đảng ủy."

Mai Văn Hoa mới đến nhậm chức không lâu nên có một số người không biết đến hắn. Thiệu Bình lại không phải cán bộ nên càng không biết.

"Hóa ra là Mai bí thư. Tôi hỏi anh, Mao Ái Tiên hôm nay xuống thôn là làm việc tư sao? Cũng đâu phải là đi đòi tiền riêng? Anh ấy cũng chỉ là làm theo lệnh của cấp trên thôi. Anh ấy làm theo lệnh thì có gì sai? Cái cô Tống Nguyệt Nguyệt nhà khó khăn, không giao tiền ra thì Mao Ái Tiên biết đó là thật hay giả? Nói muốn bắt cô ta cũng chỉ là dọa nạt mà thôi, cán bộ xuống thôn thu tiền vốn là một chuyện khó khăn, anh không có phương pháp nào chỉ nói mồm, cũng chẳng ăn thua. Bí thư Mai anh cũng làm việc ở cấp cơ sở chắc anh cũng biết những gì tôi nói là sự thật? Mao Ái Tiên chỉ nói có một câu đó mà Tống Nguyệt Nguyệt đã uống thuốc sâu, sao có thể trách cứ anh ấy chứ? Hai vợ chồng cãi nhau cũng uống thuốc sau sao?" Thiệu Bình nghiến răng nói.

Mai Văn Hoa nghẹn lời.

"Thiệu Bình, mình nói ít đi vài câu không được sao?"
Mao Ái Tiên thật sự lo lắng.

Người phụ nữ này cho rằng bí thư huyện ủy là mấy đứa con ở nhà hay sao mà muốn quát tháo là quát muốn đánh là đánh.
làm thế thì chỉ tổ lãnh đạo ghét thêm thôi.

Liễu Tuấn cho rằng đây đều là những điều Mao Ái Tiên muốn nói nhưng không dám nên nhờ vợ nói ra, ít nhất cũng để cho lãnh đạo làm chủ.
"Đồng chí Thiệu Bình dù sao thì công tác cũng phải chú ý phương pháp, mặc dù Mao Ái Tiên và Tống Nguyệt Nguyệt không phải là vợ chồng mà cô mới là vợ anh ấy. Giữa vợ chồng không thể tranh luận mãi được, rồi sẽ làm hòa thôi. Mao Ái Tiên thiếu chút nữa làm mất một mạng người đó là sự thật, chỉ cần đến muộn một chút là án mạng xảy ra, đấy là trách nhiệm về pháp luật."

Liễu Tuấn chậm rãi nói.

"Liễu bí thư tôi thừa nhận là anh nó rất có lý nếu như án mạng xảy ra thì tôi phải chịu trách nhiệm trước pháp luật nhưng mà cũng không thể chỉ truy cứu một mình Mao Ái Tiên ? Những lãnh đạo đã ra lệnh cho anh ấy không phải chịu trách nhiệm sao? Khoản tiền thiếu hụt này là của xã chứ đâu phải của chồng tôi? Bọn họ làm lãnh đạo như vậy sao?

Khi có việc thì lệnh cho cấp dưới, khi có tiền rồi thì ăn chơi tiêu sài. Bây giờ có vấn đề thì chẳng khác nào rùa rụt cổ. Tôi nói thật tôi không phục."
Thiệu Bình nói, nước mắt lã chã rơi.

"Thiệu Bình, nói chuyện chú ý một chút" .

Mai Văn Hoa khẽ nhắc nhở.

Liễu Tuấn vô cùng bình tĩnh nói :
"Thiệu Bình, cô còn gì uất ức thì cứ nói hết ra đi!"

Thiệu Bình đúng là quá tức giận không nghĩ gì thêm bèn gật đầu.

"Liễu bí thư anh là cán bọ cấp cao nên không biết được tình hình cụ thể của xã như cán bộ bình thường giống chồng tôi, bình thường ở trong huyện chạy vạy khắp nơi. Như kế hoạch hóa gia đình, cần khoản tiền gì gì đó đều là do các anh ấy đi làm. Mỗi ngày đi sớm về khuya, vô cùng mệt mỏi.
Tiền lương tiền thưởng thì được ít nhất, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì cũng chỉ được có 200 nhân dân tệ.
Phó bí thư, phó xã trưởng được năm trăm, bí thư trưởng làng được tám trăm đến một ngàn. Nếu như không hoàn thành nhiệm vụ còn bị trừ lương, thế là cái lẽ gì chứ? Xảy ra vấn đề thì kéo họ ra đỡ tội? Đánh gẫy xương quá oan. Cán bộ như thế ai còn dám làm nữa?”

Liễu Tuấn khuôn mặt nghiệm trọng nói: " Đồng chí Thiệu Bình tôi đã ghi nhớ những gì chị nói, trước mắt chị cứ chăm sóc anh ấy cho tốt, đến lúc đó tôi nhất định sẽ đưa ra một đáp án khiến chị hài lòng!"

"Được, Liễu bí thư , tôi tin anh!"

Thiệu Bình nặng nề gật đầu.

"Văn Hoa, bất kể như thế nào, người vẫn là quan trọng nhất, trong thời gian Mao Ái Tiên dưỡng bệnh, các anh phải quan tâm hơn đến anh ấy."
Liễu Tuấn quay đầu nói với Mai Văn Hoa

"Xin anh cứ yên tâm, tôi sẽ sắp xếp chuyện này ổn thỏa!"
Mai Văn Hoa vội vàng nhận lời.

Liễu Tuấn lại dặn dò Mao Ái Tiên vài câu rồi rời phòng bệnh.

"Thiệu Bình em giỏi thật. "

Liễu Tuấn và Mai Văn Hoa đi khỏi, Mao Ái Tiên giơ ngón tay cái lên nói với vợ.

"Tất nhiên, không cho họ biết thế nào là lợi hại lại nghĩ mình dễ bắt nạt. Xem ai còn dám làm khó anh nữa.!"

Thiệu Bình đắc ý nói.

Bình luận

Truyện đang đọc