TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Trong biệt thự số năm của tỉnh ủy, Yêu Hải Anh ăn cơm có vẻ không ngon miệng.

- Có tâm sự à?

Tạ Sùng An hỏi, hắn đã từ thù đo chuyển tới đại học Hoa Nam làm việc, vẫn là giảng viên. Con gái Yêu Hải Anh cũng điều tới Nam Phương, nhưng không ở đây, được đơn vị phân phối nhà ở, chỉ cuối tuần mới về thăm cha mẹ.

Yêu Hải Anh tính hướng ngoại, trước mặt người thân không che dấu được gì. Từ sau khi theo Liễu Tuấn tới tỉnh D, công tác thuận lợi, công tác hết sức thuận lợi, ít khi thấy vẻ lo lắng trên mặt.

- Ừ.

Yêu Hải Anh gật đầu.

- Nói ra đi, có chuyện gì thế?
Tạ Sùng An đặt bát xuống hỏi.

Hắn không phải là con mọt sách cố chấp, học thuật khá có thành tự, biết đối nhân xử thế. Thường làm tham mưu cho Yêu Hải Anh, ý kiến của hắn rất được Yêu Hải Anh coi trọng.

- Công ty ủy thác đầu tư Tam Nha có vấn đề.

Yêu Hải Anh đáp đơn giản.

Tạ Sùng An không hiểu, dù sao hắn làm giảng viên, không hiểu chuyện trong tỉnh lắm. Về phần Cty Tam Nha càng không biết.

- Khoảng thời gian qua có không ít thư cố cáo phản ánh vấn đề của Cty Tam Nha, đây là công ty liên danh, tài sản quốc hữu là chính, nhưng cổ phần tư nhân không ít, chiếm gần một nửa. Thư tố cáo phản ánh, tình hình kinh doanh của Cty Tam Nha rất hỗn loạn, liên quan tới việc rửa tiền, số lượng rất lớn...

Cô ta cũng biết chồng không hiểu nên giải thích thêm vài câu, đáng lẽ làm thế là vi phạm kỷ luật, có điều Tạ Sùng an là trí thức chính trực. Yêu Hải Anh cũng thường nói chuyện công tác với chồng, hắn chưa bao giờ đem nói với người khác. Thân là giảng viên, trí tuệ của Tạ Sùng An không cần phải nghi ngờ, chuyện gì không thể nói, tuyệt không nói ra để vợ phạm sai lầm.

Tạ Sùng An tận lực bảo vệ uy tín của vợ.

Tạ Sùng An cười:
- Chuyện này có gì mà khó, nếu có người phản ánh, kỷ ủy bọn em cứ tra đi. Hiện giờ quốc gia và phương Tây đang chiến tranh tài chính, vấn đề này không thể hàm hồ.

Là phần tử trí thức cao cấp, hắn có kiến giải nhất định về thế cục trong nước và quốc tế. Mơ hồ nghe được, sách lược "chiến tranh" nà là do cha con Liễu Tấn Tài đề xuất ra, Yêu Hải Anh là đích hệ của Liễu Tuấn, chắc chắn phải toàn lực ủng hộ.

Trước kia Yêu Hải Anh chưa bao gi lo lắng vì chuyện tương tự. Yêu Hải Anh bỏ đũa xuống, dựa vào ghế không nói.

Tạ Sùng An trở nên thận trọng:
- Sao vậy, công ty Tam Nha có bối cảnh à?

- Ừ, chủ tịch Cty Tam Nha họ Liêu, là cháu ruột đồng chí Liêu Khánh Khai. Ông ta trước kia là bí thư tỉnh ủy tỉnh N, thủ tướng và đồng chí Nghiêm Ngọc Thành đều từng công tác dưới quyền, nghe nói Liêu lão là lãnh đạo hai vị thủ trưởng Nghiêm Liễu kính trọng nhất...

Yêu Hải Anh chần chừ một lúc rồi nói ra nguyên nhân mình lo lắng, Tạ Sùng An nhíu mày.

Hắn không ở trong thể chế, nên không rõ phát tích của Nghiêm Liễu hệ. Nhưng lãnh đạo cũ của Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài thì phân phận nhường nào? Hơn nữa còn là từng là bí thư tỉnh ủy tỉnh N, cơ bản có thể đoán định, Nghiêm Liễu là do Liêu Khánh Khai đề bạt lên. Trong tỉnh mà không được bí thư tỉnh ủy coi trọng, Nghiêm Liễu không thể mau chóng lên được vị trí cao.

Chủ tịch Cty Tam Nha là cháu ruột của Liêu Khánh Khai, chẳng trách Yêu Hải Anh khó xử.

Cho dù là Liễu Tuấn e rằng cũng khó ra quyết định.

- Lãnh đạo khác trong tỉnh có biết tình hình Cty Tam Nha không?
Tạ Sùng An cẩn thận hỏi.

Yêu Hải Anh cười khổ:
- Có thể không biết được sao? Cty Tam Nha đâu phải hôm nay mới lập nên, nó có nhiều năm lắm rồi, có điều mọi người giả vờ không biết mà thôi.
Ai muốn chọc vào tổ ong chứ?

Chưa nói tới uy danh hiển hách của Liêu Khánh Khai, dù bản thân Liêu Hữu Thanh cũng có thế lực lớn. Yêu Hải Anh nói rõ rồi, Cty Tam Nha rửa tiền cho người ta. Như vậy bên trong đó dính líu không ít tới lãnh đạo có thực quyền.

- Anh thấy chuyện này nên đợi xem... Liễu bí thư sớm muộn cũng biết.

Tạ Sùng An khéo léo nhắc.

Nếu có người tố cao, như vậy thư chắc chắn không thể chỉ gửi tới mỗi kỷ ủy. Đợi Liễu Tuấn chỉ thị thì ổn thỏa hơn.

Yêu Hải Anh lắc đầu:
- Không được, chuyện này để càng lâu, uy vọng của Liễu bí thư càng bị tổn hại.

Liễu Tuấn tới mỗi nơi đều có thể nhanh chọng tạo dựng uy vọng, quan trọng nhất không phải nhờ thân phận nha nội của y.

Mà do y làm việc công bằng.

Nếu như tỉnh ủy dùng dằng không có hành động với Cty Tam nha, không tránh khỏi khiến nhiều cán bố thầm xì xào "công chính vô tư" của Liễu Tuấn chẳng phải triệt để. Có suy nghĩ này, cán bộ tỉnh D "sợ" Liễu bí thư thì có, "kính" thì chưa chắc.

Cũng chỉ người một lòng theo Liễu Tuấn như Yêu Hải Anh mới suy nghĩ vấn đề từ góc độ đó, phàm là người có chút lòng riêng, hoặc không kính phục Liễu Tuấn lắm, sẽ đều nghe lời Tạ Sùng An, đợi rồi hẵng hay.

- Điều này cũng đúng.

Tạ Sùng An còn đang trầm ngâm, Yêu Hải Anh đã đứng dậy đi khỏi phòng khách cầm lấy điện thoại.

- Bí thư có ở nhà không... Tôi có chuyện muốn báo cáo với bí thư... Vâng, vâng.. Tôi qua ngay.

Đặt điện thoại xuống, Yêu Hải Anh cầm lấy cặp, chuẩn bị ra ngoài.

Tạ Sùng An nói:
- Cũng đâu cần gấp thế, còn chưa ăn xong mà.

- Đợi về rồi ăn.

Yêu Hải Anh thuận miệng đáp, đi ra khỏi nhà.

Tạ Sùng An lắc đầu.

Biệt thự số một cách biệt thự số năm không xa, đi bộ vài phút là tới. Liễu Tuấn đã ăn cơm xong, ngồi ở phòng khách đợi Yêu Hải Anh.

Hẳn Yêu Hải anh có vấn đề rất quan trọng cần báo cáo, nếu không cũng chẳng làm phiền y lúc đang ăn cơm.

- Chào bì thư.

- Bí thư Hải Anh tới rồi, qua đâu ngồi đi.

- Vâng.

Yê Hải Anh đi nhanh tới, ngồi xuống ghế bên mé Liễu Tuấn.

- Bí thư Hải Anh uống trà đi.

Nghiêm Phi mang trà tới tươi cười nói.

Yêu Hải anh vội đón lấy:
- Cám ơn Phi Phi! Làm phiền cô và bí thư ăn cơm, thật ngại quá.

Nghiêm Phi cười lắc đầu, bảo hai người nói chuyện rồi rời đi. Khi Liễu Tuấn và Yêu Hải Anh bàn việc công, cô không ngồi bên cạnh nghe.

- Bí thư Hải Anh, chuyện gì mà gấp thế?

Liễu Tuấn uống một ngụm trà, cười hỏi.

Yêu Hải Anh cười một tiếng rồi nghiêm mặt nói:
- Tôi muốn báo cáo vấn đề Cty Tam Nha với bí thư.

- Cty Tam Nha?

Liễu Tuấn hơi cau mày lại.

Y tất nhiên là biết Cty Tam Nha, tới tình D không lâu, Liêu Hữu Thanh liền tới bái phỏng y. Liễu Tuấn rất kính trọng Liêu Khánh Khai, cho nên khá khách khí với hắn. Liêu Hữu Thanh trên 50, trông rất tinh minh, ấn tượng của Liễu Tuấn với hắn không tệ.

Nhưng hiện giờ Yêu Hải Anh lại nói Cty Tam Nha có vấn đề.

- Vâng, gần đây bên kỷ ủy liên tiếp nhận được không ít thư tố cáo, phản ánh vấn đề của Cty Tam Nha...

Yêu Hải Anh vừa nói vừa mở cặp ra lấy sổ tay, bắt đầu báo cáo chi tiết.

Cty Tam Nha được đăng ký vào đầu thế kỷ này, vốn là một công ty quốc hữu thuộc Quốc tử ủy, vốn đăng ký chỉ có một trăm triệu, cấp bậc chỉ có phó sở. Cty Tam Nha vừa thành lập, Liêu Hữu Thanh liền lấy than phận phó chủ nhiệm Quốc tư ủy tỉnh kiêm nhiệm chủ tịch công ty. Cùng với thời đại phát triển, tình hình kinh doanh của Cty Tam Nha cũng có thay đổi, vì mở rộng tăng cường vốn liếng, đã xin chỉ thỉ tỉnh, cho Cty Tam Nha cải tạo cổ phần, tiếp nhận vốn dân gian. Hiện giờ tổng tài sản Cty Tam Nha đã lên tới tren 6 tỷ, quốc hữu chiếm 51%, dù vẫn thuộc Quốc tư ủy tỉnh quản lý, nhưng Liêu Hữu Thanh được hưởng thụ đãi ngộ cấp chính sở.

Riêng nhìn từ các con số, trong tám năm đưa một công tay đăng ký có 100 triệu thành công ty có tổng tài sản 6 tỷ, trong đó tài sản quốc hữu chiếm quá nửa, gấp tới 30 lần, Liêu Hữu Thanh rất có công lao.

- Bí thư, căn cứ vào nội dung tố cáo, Cty Tam Nha có khả năng tồn tại những vấn đề nghiêm trọng, như rửa tiền, còn dùng lợi dụng con đường tài chính, đem tài sản quốc hữu chuyển ra nước ngoài, nhất là đầu tư vào thị trường tài chính Mỹ, con số cực lớn. Chỉ ngay gần đây thôi, khi tỉnh hạn chế đầu tư vào thị trường Âu Mỹ, con đường tài chính của Cty Tam Nha đã chuyển ra ngoài một tỷ bảy trăm triệu USD.

Yêu Hải Anh nói rất nghiêm túc.

Bất kể cuối cùng Liễu Tuấn xử trí ra sao, cô ta phải phản ánh tình hình chân thật, đó là bổn phận của thân tín.

Liễu Tuấn càng nhíu chặt mày.

Trước đó y không thu được thư tố cáo về Cty Tam Nha, lãnh đạo tỉnh khác không ai phản ánh với y. Xem ra ai cũng biết bối cảnh của Cty Tam Nha, và Liêu Khánh Khai liên quan tới Nghiêm Liễu hệ,

Mọi người đều thận trọng tránh sự kỵ húy này.

Bình luận

Truyện đang đọc