TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Sự việc Lương Quốc Thành khai thác trộm tại mỏ than bị thương, tôi vốn không thật quan tâm, chỉ là đem một chút tấm lòng thương cảm thông thường trợ giúp cho cha mà thôi, kết quả như thế nào, cũng không thuộc phạm vi tôi cần suy nghĩ. Nhưng sau buổi tập luyện sáng nay, không ngờ Lương Khoa Trường gọi tôi lại, nói với tôi chuyện này.

“Tiêủ Tuấn, cháu đợi một chút, ta …..có chuyện cần nói với cháu.”

“Chú Lương, có chuyện gì thế ạ?”

Tôi có chút ngạc nhiên, Lương Khoa Trường vốn thuộc kiểu người trầm lặng ít nói. Ngoài việc đôn đốc tôi phải đảm bảo chất và lượng hoàn thành những nhiệm vụ được giao, thì hai thầy trò cũng rất ít khi nói chuyện khác với nhau. Tôi cũng quên với việc này rồi, những huynh đệ khác (cán sự bảo vệ) dường như cũng rất ít khi nói chuyện với lương khoa trường.

“À, như thế này, sự việc khai thác trộm than xảy ra tại Công xã phong lâm, cháu có biết không? Liễu chủ nhiệm…có nói chuyện này ở nhà không?”

Lương Khoa Trường do dự trong việc chọn từ ngữ diễn đạt ý của mình. Rốt cuộc trong mắt ông ta, tôi chỉ là một đứa trẻ 9 tuổi bình thường, nói loại chuyện với tôi có chút không thoải mái.

Tôi có chút động lòng, lại nghĩ, Lương Khoa Trường cũng là người của công xã Lâm Phong cũng họ Lương, chẳng nhẽ lại có quan hệ gì với người Lương Quốc Thành kia sao?

Hai sư phụ một văn một võ, rất gần gũi với tôi và Châu tiên sinh, có lẽ có thể dùng “ Tình như cha con” để hình dung. Nhưng đối với Lương Khoa Trường, đương nhiên tạm thời không có kiểu tình cảm này, nhưng lại rất kính nể ông ta.

“À, tối qua có nói đến ạ”

‘Thế, ông ý có nói đến sẽ sử lý việc này như thế nào không ?’

‘Ông ý nói tính chất có lẽ rất nghiêm trọng, cần đến sự giải quyết của phòng công an xử lý. Việc này cần phải phê phán.’

‘Hả, nghiêm trọng như thế ?’

Lương Khoa Trường mặt lập tức biến sắc, gãi gãi đầu.

Tôi cười. Lúc này ,cái vẻ uy nghiêm của Lương Khoa Trường mới lộ ra bản tính của những người bình thường. Cũng là một hán tử ngay thẳng nhưng cũng có nét đáng yêu, xem ra có lòng muốn giúp giải thoát cho Lương Quốc Thành, nhưng lại không muốn trực tiếp đi cầu xin người khác, lúc này mới chú ý tới đứa trẻ 9 tuổi như tôi. Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng khó khăn với ông ta.

Nụ cười vừa mất đi, tôi nghiêm túc nói : ‘Sư phụ, việc này có liên quan gì tới thầy ? thầy cứ nói rõ ràng cho em biết, biết đâu em lại giúp được.’

‘Thật chứ ?’

Lương Khoa Trường hai mắt sáng lên, không chú ý tới sự thay đổi trong cách xưng hô của tôi.

Tôi liền gật đầu.

‘Ừ, anh Quốc Thành cũng là một người đáng thương...’

Lương Khoa Trường thở dài nói.

Thấy một hán tử to lớn mà lại thở dài như vậy, tôi thật sự có chút cảm giác ngạc nhiên. Nghe cách gọi của Lương Khoa Trường với Lương Quốc Thành, có thể quan hệ hai nhà này khá thân thiết.

‘Anh Quốc Thành và ta là cùng một đại đội, rất thân thiết’

Tôi càng lấy làm ngạc nhiên.

Tình hình này giống như là đại đội ở Liễu Gia Sơn, người cùng họ cùng thôn đêù rất thân thiết. Lương Khoa Trường nói rõ là thân thiết, không đến nỗi thân thiết như những gì tôi nghĩ.

Theo những lời giới thiệu của tôi, Lương Quốc Thành là con một, cha mẹ đều đã già. Nguời cha năm ngoái trúng gió, để có tiền chữa bệnh cho cha, đành phải chạy vạy vay mượn khắp nơi thành ra bây giờ là kẻ nợ nần chồng chất. Tuy tính mạng có thể giữ được nhưng cũng bị liệt nửa người, suốt ngày chỉ nằm một chỗ. Với những gia đình xã viên bình thường chỉ dựa vào tiền lương mà sống thế này thì món nợ đó như một hố đen khổng lồ.

Lương Quốc Thành có ba đứa con, một trai hai gái, đứa lớn năm ngoái đi nghĩa vụ rồi, bây giờ vẫn đang ở bộ đội. Con gái lớn 17 tuổi, năm ngoái đã lấy chồng. Dứa nhỏ vừa tròn 14 tuổi, năm ngoái thôi học ở nhà làm nông. Vì dù sao cũng nghĩ gia đình không thể trả nổi tiền học phí.

Ở vùng nông thôn huyện Hướng Dương vẫn còn tồn tại tục tảo hôn, 16-17 tuổi đi lấy chồng không hiếm. Nhưng nghe Lương Khoa Trường nói, con gái lớn nhà họ Lương rất xinh đẹp, nổi tiếng là mỹ nhân trong vòng mấy rặm, lại lấy đại ma hoa. Chỉ vì cha của ma hoa làm chủ nhiệm ở hợp tác xã buôn bán,có thể đưa lễ hỏi bằng tiền.

Như thế này có khác gì là bán con gái, những oan ức trong đó không nghĩ cũng biết.

‘Ài, thật đáng thương ...’

Lương Khoa Trường lại thở dài lần nữa.

‘Anh Quốc Thành là một người chân thật như thế, nếu như gia đình không quá khó khăn , thì làm sao có thể đi làm kẻ trộm cơ chứ? ai biết ngay lần đầu tiên đã gặp phải chuyện này cơ chứ ?’

Trong lòng tôi là sự ngạc nhiên. Cả đời trước là mội trụ cột, tuy không thê thảm như gia đình họ Lương, nhưng cũng có thể hiểu được cái khó của những người như ông ta

Tất cả đều do nghèo khó mà ra cả !

Sau 10-20 năm sau, mức độ cuộc sống của người dân có tăng thêm, nhưng ‘Bệnh không có tiền chữa’ vẫn là vấn đề khó giải quyết của những người dân bình thường.

‘Lương Quốc Thành là lần đầu tiên ?’

Tôi hỏi.

‘Đúng. Anh Quốc Thành là người rất xem trọng thể diện’.

Nếu như thật là lần đầu phạm tội, thì dễ giải quyết hơn một chút. Trong chính sách của đảng ghi rõ ‘Răn trước ngừa sau, trị bệnh cứu người’, đối với những người lần đầu phạm phải sai lầm, chỉ cần tội lỗi có thể tha thứ thì thông thường sẽ cho họ cơ hội để làm lại.

‘Sư phụ, nếu không, đợi con thay cái áo, thầy đưa con đi bệnh viện nhân dân thăm ông ý ? tiếp tục tìm hiểu tình hình.’

‘Con đi?’

Lương Khoa Trường không hiểu.

Tôi cười nói : ‘Sư phụ không tin con sao ? giả sử đúng như những gì thầy đã nói, con không những nói đỡ trước mặt cha con, mà ngay cả trước bác Nghiêm nữa, con cũng bảo đảm sẽ nói những lời lẽ tôt đẹp, sao ạ ?’

Lương Khoa Trường có chút ngần ngại nói : ‘ Không phải ta không tin con, chỉ là...’

‘chỉ là con còn quá nhỏ, sợ lời nói không có hiệu nghiệm sao ?’

Tôi cười hỏi lại.

‘Thế thì cũng không sao, trẻ con không nói dối. Chưa chắc bác Nghiêm và cha con tin là thật ? thì có nói sai cũng không sao, con là trẻ con mà, không ai trách con cả. Càng không đổ trách nhiệm lên đầu thầy.’

Câu nói này ngay lập tức đã trạm đến những suy nghĩ đáy lòng của Lương Khoa Trường. Ông ta xuất thân là quân nhân, tính cách thoáng, coi trọng thể diện, việc mở mồm cầu xin người khác thực sự là một việc khó. Cho dù không phải là đích thân đi nhờ vả,chỉ để cho người ta hoài nghi một chút, nói ông ta đi hối lộ để che đậy cho người thân, đều vượt ra ngoài giới hạn tâm lí của ông ta. Tôi nói như vậy, là cho dù thành công hay thất bại, đều không liên lụy gì tới ông ta.

Làm khó tôi phải nghĩ chu đáo như vậy, tạm thời cho ông ta thấy đứa đồ đệ nhỏ này không phí công dạy bảo.

Trong một phòng bệnh của khoa chỉnh hình bệnh viện Nhân Dân huyện Hướng Dương, chân trái của Lương Quốc Thành đang được bó bột, treo trên cao, mặc chiếc áo vá, hai hàng xương sườn gầy guộc lộ rõ. Trên mặt cũng có vài chỗ sưng phù, khóe miệng cũng bị nứt ra, bôi qua loa một ít thuốc đỏ.

Bệnh viện Nhân Dân hiện nay hoàn toàn giống như trong suy nghĩ của tôi, tồi tàn tới đáng thương. Sáu cái giường đặt trong một cái phòng bé tý tẹo, trên cửa sổ những chỗ bị vỡ kính được đóng những tấm phim mỏng, thời tiết nóng, những tấm phim đó cũng bị tháo xuống, cái cửa cứ như thế mà nứt ra.

Không khí trong phòng thật khó chịu, may ông ta chỉ bị ngoại thương, nếu không thì càng khó chịu hơn nhiều.

Hai nhân viên công an mặc đồng phục trắng đang ngồi bên cạnh giường thẩm tra ,ghi chép gì đó. Một người phụ nữ trung niên khoảng ngoài 40 tuổi và một bé gái xinh xắn mặc chiếc áo vá, vô cùng lo lắng đúng bên cạnh. Mắt sưng đỏ, rõ ràng là vừa mới khóc xong.

Có thể người phụ nữ đó là vợ của Lương Quốc Thành, trên khuôn mặt đó đã có nhiều nếp nhăn, tóc hoa râm, cái khổ cực của cuộc sống đều đã in đậm trên con người này. Nếu như Lương Khoa Trường không nói cho tôi biết tuổi của Lương Quốc Thành thoạt nhìn thì ai cũng sẽ cho rằng bà ý cũng phải tầm ngoài 50 tuổi rồi. Nhưng những đường nét trên khuôn mặt thì vẫn rất hài hòa, ngũ quan cũng đoan chính, khi còn trẻ có lẽ rất xinh. Điểm này thì, bé gái bên cạnh bà ý có thể chứng minh.

Cô bé đó rất giống mẹ, khuôn mặt trái xoan, lông mày lá liễu, diện mạo xinh xắn, cho dù sắc mặt buồn rầu cũng không thể che dấu được nét đẹp trời phú này. Thi thoảng hai vai rung lên, những giọt nước mắt trong suốt đầy đau thương chảy ra, làm cho người khác không thể không cảm thấy thương cảm cho họ. Tuy chỉ có 14 tuổi, nhưng vóc dáng thì đã có vài phần thướt tha. Nghĩ tới cô chị bị ép gả cho nhà đại ma hoa, tôi không cầm lòng được mà lắc đầu nuối tiếc. Nhưng vận mệnh là như thế không nên tiếp tục đổ lên đầu cô út.

‘Lương Quốc Thành, anh cần trung thực trả lời không được dối trá’

Một nhân viên cảnh sát khá lớn tuổi nghiêm mặt răn dạy, quở mắng ông ta, không thề nể tình những thương tích của Lương Quốc Thành.

‘Tôi...những điều tôi nói đều là sự thật...’

Lương Quốc Thành sợ hãi trả lời.

‘Có phải thật hay không, chúng tôi sẽ đi điều tra làm rõ. Cần biết rằng chính sách của đảng là thành thật thì khoan dung, chống cự thì trị nghiêm. Trong thời gian nằm viện, hãy xem lại mình đi.’

‘Vâng, vâng...’.

Lương Quốc Thành vâng vâng dạ dạ, sắc mặt lộ rõ sự ăn năn và khiếm tốn.

‘Đội trưởng Trương...’

Lương Khoa Trường tiến lên trước hai bước, chào hỏi vị cảnh sát nhân dân đó.

‘Ồ, là Lương Khoa Trường. Xin chào, xin chào’

Đội trưởng Trương liền thay đổi sắc thái, đứng dậy bắt tay với Lương Khoa Trường.

‘Ngọn gió nào thổi anh tới đây vậy ?’

‘Lão Lương là người thân thiết của tôi trong đại đội Lâm Phong ở quê nhà, nghe nói anh ấy bị thương, nên tới thăm.’

Đội trưởng Trương lấy làm ngạc nhiên, và như tỉnh ngộ, cười nói : ‘Thì ra là như vậy.’

‘Đội trưởng Trương, mọi người cứ hỏi trước đi, tôi không làm cản trở công việc của mọi người nữa.’

‘Không sao, không sao, đã hỏi xong rồi. Mọi người cứ nói chuyện đi....việc này cũng là...,ài...’

Tôi lặng lẽ bĩu môi, đội trưởng Trương này cũng là người khéo léo, rõ ràng là vừa nãy còn hầm hầm giận dữ giáo huấn người ta, ngay lập tức đã giả bộ thông cảm. Cũng biết Lương Khoa Trường là người của ủy ban cho nên mới cố gắng lấy lòng ông ta.

Lương Khoa Trường không nói nhiêù, nhưng xuất thân là linh trinh sát, con người cũng rất nhanh nhạy. Chẳng nhẽ lại không biết lòng dạ của đội trưởng trương hay sao ? đã chuẩn bị đi ‘Tuyến đường cao tầng’, càng không cần nói nhiều lời với anh ta, chỉ gật đầu.

Lương Quốc Thành đương nhiên không nhìn ra điều này, thấy đội trưởng trương tỏ ra khách khi với Lương Khoa Trường như vậy thì có vài phần hy vọng, khẩn cầu nói : ‘Trương ...Trương đội trưởng, các vị sẽ xử lý tôi như thế nào cũng được, nhưng đừng...đừng báo cáo chuyện này cho bộ đôi...’

Hừm, thật là đáng thương cho tấm lòng cha mẹ, thân mình còn khó giữ, vân còn tâm trí lo lắng cho con trai.

Đội trưởng Trương giả vờ không nghe thấy, bắt tay Lương Khoa Trường, rồi ra về.

Bộ đội khi đó, đặc biệt coi trọng tới chính trị, nhấn manhj thành phần xuất thân. Trong nhà cha làm trộm, tiến trình trong bộ đội của con trai ông ta sẽ dừng lại tại đây. Chỉ sợ có khả năng sẽ cho phúc viên sớm.

Thấy đội trưởng Trương không đáp lại, Lương Quốc Thành lập tức chán nản, cứ thế vò đầu bứt tai, nước mắt giàn giụa.

Những người nhà và bệnh nhân của giường bệnh khác, đều nhìn họ với ánh mắt khinh thường. cảm thấy mình lại phải cùng phòng với một tên ‘Trộm trâu bò’, cảm thấy vô cùng xui xẻo.

Lương Khoa Trường trong lòng rất khó chịu, đi tới bên giường bệnh nắm tay Lương Quốc Thành, nói : ‘Anh Quốc Thành, không cần như vậy đâu. Chỉ cần Kinh Vĩ ở trong đó biểu hiện tốt, thì có thể không chịu ảnh hưởng đâu.’

‘Kinh Vĩ’ nhất định là tên con trai của ông ta.

‘Thật sao, Quốc Cường ? Thật sự không sao chứ ?Cậu là người của bộ đội ra, không được lừa tôi đâu đấy !’

Lương Quốc Thành vội vàng nắm lấy tay của Lương Khoa Trường, mặt tràn đầy hi vọng.

Lương Khoa Trường có đại danh là ‘Đại Cường’. Ông ta vỗ vỗ tay của Lương Quốc Thành, thể hiện an ủi. Trái lại nhẹ nhàng quay đầu đi, không dám đối diện với ánh mắt của Lương Quốc Thành. Con người này, khi mà nói dối có thiện ý thì mặt liền đỏ lên.

Lương Quốc Thành làm sao lại không nhìn ra ?

‘Xong rồi, xong rồi, Kinh Vĩ trong thư gửi về có nói thử trưởng đơn vị nó, tháng tới sẽ tăng bậc cho nó, như thế này thì xong rồi, đều trách tôi..’

Nói xong, nước mắt lại trào ra, thảm thiết nghẹn ngào. Nam tử hán khóc lóc thảm thiết trong phòng bệnh bé tý này thật sự vô cùng khó coi.

‘Không thể được, chỉ cần Kinh Vĩ có biểu hiện tốt, không thể được...’.

Lương Khoa Trường an ủi nói.

Con gái của Lương Quốc Thành tiến đến trước giường bệnh, quỳ xuống nắm lấy tay của cha ,khóc nói: ‘Cha, cha đừng khóc nữa, anh trai trở về cũng tốt, cha đã khổ quá rồi…’

Tôi trái lại đang căng thẳng suy nghĩ một vấn đề-----Lương Kinh Vĩ, cái tên này thật quen!
Trong kí ức của tôi, nhất định đã từng nghe tới cái tên này. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, tôi rời khỏi huyện Hướng Dương đi học đại học, sau đó đi làm, có thể nói,sau năm 1988. Những kí ức về huyện Hướng Dương trong tâm trí của tôi chỉ là hai chữ ‘Cố Hương’. Nghe nói tới cái tên này, nên là thời gian trước khi tốt nghiệp cấp 3.

Lương Kinh Vĩ------- bộ đôi--------tăng bậc!

Tôi cố gắng lục lại những sự việc có liên quan tới nó trong trí nhớ của mình, đột nhiên nhớ ra!

Khi tôi học ở trung học trong trường có tổ chức buổi báo cáo của những bạn học xuất sắc. Trong đó có Lương Kinh Vĩ. Với tư cách anh hùng chiến đấu ‘Tự vệ phản kích chiến’ được mời tới dự.

Năm tới, cũng vào tháng 2 năm 1979 sẽ triển khai cuộc tự vệ phản kích chiến này, với tư cách đội tiên phong liên tiếp lập được nhiều công trạng, Lương Kinh Vĩ sẽ trở thành anh hung chiến đấu. Cả cái huyện Hướng Dương này, chỉ có một mình anh ta là giành được vinh dự đắc biệt này.

Tôi còn nhớ mang máng, năm 1987, khi Lương Kinh Vĩ tới Nhất Trung Hướng Dương báo cáo, trước ngực đã có tới ba chiếc huân chương, hiệu trưởng đích thân giới thiệu, nói là phó đội trưởng của ban chỉ huy nào đó.

Khi đó, vị phó đoàn trưởng Lương trẻ tuổi tuấn tú, tư thế hiên ngang là thần tượng của các nam sinh và là người tình trong mộng của các nữ sinh trường này.

Chỉ không biết, vị anh hùng chiến đấu Lương Kinh Vĩ và con trai của “Tên trộm trâu bò” Lương Quốc Thành của hiện tại có phải là cùng một người hay không? Nếu như là cùng một người, không biết anh ta làm thế nào để vượt qua kiếp nạn này đây?

Theo những gì tôi biết, chỉ cần sau khi định án cho Lương Quốc Thành.

Bên phòng công an nhất định sẽ thông báo cho bên quân đội. giả dụ Lương Kinh Vĩ chưa được tăng cấp, cho dù anh ta có biểu hiện xuất sắc như thế nào, thì bên quân đội nhất định sẽ xem xét lại. không đề bạt bây giờ , đương nhiên cũng không có vị trí của trung đội trưởng. Lương Kinh Vĩ còn có thể trở thành anh hùng chiến đấu nữa hay không, công thần bậc nhất, có thể là rất khó nói.

Chẳng nhẽ, trong cuộc sống trước đây của tôi, chưa xảy ra sự việc Lương Quốc Thành ăn trộm than sao? Thế thì lích sử, sao lại phát sinh sai sự sai lệch thế này chứ?

Thật không hiểu!

“Anh Quốc Thành, anh đừng lo lắng quá, việc này em sẽ nghĩ cách giúp anh. Lại đây, em giới thiệu với anh người này, đây là con trai của Liễu chủ nhiệm ủy ban Liễu Tuấn, bạn của em!”

Có lẽ do Lương Khoa Trường không thể tiếp tục nhìn sự đau khổ của Lương Quốc Thành được nữa cho nên chỉ còn cách đẩy tôi lên. Cho dù tôi chỉ là một đứa trẻ con, nhưng cái danh của Liễu chủ nhiệm công xã, có lẽ có thể đem lại chút an tâm cho Lương Quốc Thành.

Nhìn cái dáng này, ông ta cũng đã thất vọng rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc