TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

"Nếu đồng chí Liễu Tuấn đã ở hiện trường, như vậy xin đồng chí hãy nói lại tình huống lúc đó một cách đơn giản, trước khi đồng chí qua đây, bí thư Chính pháp ủy Tỉnh ủy đồng chí Ôn Cường Quốc đã thông báo qua tình huống cho tôi. Tuy nhiên đồng chí Ôn Cường Quốc là thuật lại kết quả báo cáo của các nhân viên khác, hẳn là không có tỉ mỉ như người đã từng trải qua hiện trường như đồng chí Liễu Tuấn."

Sau khi hơi trầm ngâm, Phó Tùng Lâm liền bình tĩnh nói.

"Được, phó bí thư. . ."

Liễu Tuấn lễ phép gật đầu, đơn giản nói rõ lại tình huống xung đột tối hôm qua.

Phó Tùng Lâm lại nhíu mày, rất không vui nói: "Trang Hải Long này tới cùng là một người thế nào mà lại ngang ngược bá đạo như vậy, còn nuôi dưỡng rất nhiều tay chân. Chiếu theo tình hình mà đồng chí miêu tả, họ có tổ chức có kỷ luật, còn trang bị súng kíp tự chế, quả thực tương đương với một nhánh vũ trang tư nhân."

Liễu Tuấn đáp: "Đúng vậy, phó bí thư, những vũ khí này đã được các đồng chí của cục cảnh sát Nam Minh mang về cục rồi, tôi tin tưởng các đồng chí trong cục sẽ làm tốt thủ tục."

Trong lòng Tiểu Hạ thoáng giật thót, hắn hơi lo lắng cho người bạn học Công Tôn Hữu của mình.

Có thể Phó Tùng Lâm cũng không biết Trang Hải Long là người ra sao, dù sao một "đại ca trên phố" như Trang Hải Long vẫn còn chưa lọt vào pháp nhãn của bí thư Tỉnh ủy. Thế nhưng đối với những người khác mà nói, cho dù là đối với một thư ký Tỉnh ủy như Tiểu Hạ, Trang Hải Long cũng có thể coi là một nhân vật. Người này gia tài hàng tỉ, ngoại trừ sản nghiệp giải trí còn bước chân vào những ngành nghề hấp dẫn nhất như phòng điền sản, sắt thép, vật liệu xây dựng, là người giàu có nhất thành phố Nam Minh, chí ít là một trong. Cũng như rất nhiều "doanh nghiệp tư nhân" khác đã phất lên nhanh, trên đầu Trang Hải Long có rất nhiều hào quang, cái gì đại biểu, uỷ viên, hiệp hội, gương điển hình tiên tiến, nhà từ thiện các loại, không phải là ít.

Cái này còn chưa tính là gì, Trang Hải Long hiển nhiên chính là thủ lĩnh của thế lực xã hội đen trong thành phố Nam Minh, hắn vốn chính là dựa vào cái này để lập nghiệp. Hết thẩy đều phi pháp, có thể thời gian dài sừng sững không ngã, khẳng định có liên hệt rất chặt chẽ với những nhân vật quan trọng trên quan trường, nhất là cán bộ phụ trách các cơ quan cường lực. Quan hệ giữa Tiểu Hạ và Công Tôn Hữu rất tốt, khi cùng nhau uống rượu trò chuyện, Công Tôn Hữu cũng từng tiết lộ qua một ít manh mối, nói là Trang Hải Long rất biết cách đối nhân xử thế.

Cái gọi là "rất biết đối nhân xử thế" trên quan trường, ý tứ thế nào thì ai cũng hiểu.

Căn cứ vào lý giải của Tiểu Hạ đối với Phó Tùng Lâm, không chỉ nói cái án này đã liên quan đến những quan lớn quân đội như Lương Kinh Vĩ và Liễu Tuấn, cho dù không có Lương Kinh Vĩ và Liễu Tuấn may mắn gặp dịp, chỉ sợ cũng sẽ không đơn giản buông tha.

Vạn nhất Công Tôn Hữu xử lý tình huống không ổn thỏa, muốn giải vây cho Trang Hải Long, 10 thì cũng có 7, 8 phần sẽ phá hư chuyện.

Chỉ là trước mặt Phó Tùng Lâm và Liễu Tuấn, trên mặt Tiểu Hạ khẳng định là sẽ không để lộ ra nữa điểm, sắc mặt vẫn chỉ biến hóa theo Phó Tùng Lâm. Sắc mặt Phó Tùng Lâm nghiêm trọng thì sắc mặt của hắn cũng nghiêm trọng; Phó Tùng Lâm nhíu mày, hắn cũng nhíu mày. Trước sau như một, tuyệt đối sẽ không vượt quá 0 giờ vài giây.

Đây cũng là kiến thức cơ bản của một người thư ký tốt, bằng không thì làm sao chứng minh mình bảo trì sự nhất trí với lãnh đạo?

"Đồng chí Liễu Tuấn, xin đồng chí yên tâm, Nam Minh xảy ra chuyện như vậy, Tỉnh ủy chúng tôi khẳng định sẽ nhân nhượng, tất nhiên sẽ điều tra triệt để, sẽ cho quần chúng một sự bàn giao hài lòng."

Giọng Phó Tùng Lâm nói ôn hoà, vẻ mặt cũng rất kiên định.

"Vâng, phó bí thư, tôi hoàn toàn tin tưởng."

Liễu Tuấn lễ phép nói.

Ngày hôm nay y qua đây chỉ là xuất phát từ lễ phép, phải muốn thăm hỏi một chút Phó Tùng Lâm, cũng không phải đến đây cáo trạng. Một Trang Hải Long vẫn còn chưa khiến Liễu nha nội coi trọng như vậy. Mặc kệ bí thư Tỉnh ủy tỉnh F là ai, cho dù không phải là Phó Tùng Lâm, Lương Kinh Vĩ muốn bắt bí Trang Hải Long cũng là dễ như trở bàn tay. Liên quan đến những đại nhân vật ở cao tầng như thế, Trang Hải Long có quan hệ có thế lực hơn nữa cũng nhất định thất bại. Những mối liên quan của Trang Hải Long tại tỉnh F và thành phố Nam Minh tuyệt không dám lung tung bao che cho hắn.

"Đồng chí Liễu Tuấn, nghe nói đồng chí Ngọc Thành lúc rỗi rãi cũng thích chơi cờ? Trước đây lúc còn tại tỉnh N bình thường cũng hay đi đến công viên hồ Dung để mà tìm người đánh mấy ván cờ phải không?"

Nói hết việc công, sắc mặt Phó Tùng Lâm lại hòa hoãn xuống, mỉm cười nói chuyện phiếm với Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn vừa cười vừa nói: "Đúng vậy, phó bí thư. Cha vợ của tôi vẫn có ưu thích này."

"Ha ha, nói như vậy, đồng chí Ngọc Thành cũng là người đồng đạo với tôi rồi!"

Tâm tình Phó Tùng Lâm có vẻ khá hớn hở.

Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu, những lời này của Phó Tùng Lâm cũng không phải chỉ là thuận miệng nói. "Người đồng đạo" trên thực tế rõ ràng là muốn truyền lại một tin tức với Liễu Tuấn.

Tin tức này Liễu Tuấn rất rõ ràng, Tiểu Hạ nghe cũng có thể hiểu, hai mắt hơi híp lại.

Có những lời này của Phó Tùng Lâm, kì thực án tử "Thiên Long Bát Bộ" đã được xác định, Trang Hải Long có thể co thể tìm được đường sống trong chỗ chết hay không thì còn phải xem vận khí của hắn. Giả sử sát ý của Lương Kinh Vĩ và Liễu Tuấn cũng không lớn, Trang Hải Long tán gia bại sản cũng còn có thể bảo trụ một cái mệnh. Nếu như Lương Kinh Vĩ hoặc là Liễu Tuấn kiên trì muốn cái đầu của hắn, vậy thì một chút cơ hội để giữ mạng của hắn cũng không biết có không!

Cái gọi là thế lực trong lùm cỏ, khi đứng trước mặt thế lực chân chính hoàn toàn không chịu nổi một kích.

Đây cũng gọi ác giả ác báo!

Phó Tùng Lâm rất hứng thú mà hỏi thăm: "Đồng chí Liễu Tuấn, tôi còn nghe nói bình thường đồng chí cũng hay chơi cờ với Hà lão thì phải?"

"Ha ha, đó là Hà lão yêu quý vãn bối thôi, tôi cũng chỉ dành chút thời gian để bồi lão nhân gia tiêu sầu."

Liễu Tuấn mỉm cười đáp.

Từ sau "đại án Đông Hải", quan hệ giữa Liễu Tuấn và Hà gia rất mật thiết, cũng đã từ từ trồi lên mặt nước, cái này cũng rất bình thường. Dù sao địa vị của Liễu Tuấn đã khác xưa, phía sau đứng hai vị đầu sỏ, còn bản thân cũng là phó bí thư Tỉnh ủy, cũng sẽ không có người đối đãi với hắn như một hậu bối. Hắn cùng với Hà gia gặp gỡ đương nhiên cũng khó lấy cách bảo mật để tiến hành.

Tuy nhiên đã đến tầng cấp như hôm nay của Liễu Tuấn cũng nên lộ ra loại quan hệ này.

Có che lấp thì cũng chỉ là biểu hiện không đủ tự tin.

"Nói như vậy, kỳ lực của đồng chí Liễu Tuấn nhất định là rất cao. Hà lão chính là cao thủ cờ vua trong cách mạng của thế hệ trước đó!"

Phó Tùng Lâm hình như rất có hứng thú, tiếp tục bàn tới vấn đề này.

Về phần nói đến bốn chữ nhận xét "cao thủ cờ vua" đương nhiên chỉ là một loại kính trọng đối với Hà lão, những cụ ông lúc về già quả thực là thích chơi cờ, nhưng chỉ nói về kỳ lực thì không thể đến được cảnh giới rất cao.

"Ha ha, đúng vậy, tôi cũng từ Hà lão học được không ít."

Lúc này, Tiểu Hạ ở một bên góp vui: "Liễu bí thư, phó bí thư cũng rất thích chơi cờ, hiện tại khí trời lại tốt, hai vị có phải nên đánh một ván để cho tôi thêm kiến thức không ạ?"

Điều này cũng cho thấy bản lĩnh của Tiểu Hạ.

Mắt thấy Phó Tùng Lâm có ý định muốn cùng Liễu Tuấn chơi một ván, chỉ là không tiện chủ động "Khiêu chiến", Tiểu Hạ coi như là ra mặt thay. Bởi vậy có thể thấy được, hắn đối với tính cách của Phó Tùng Lâm rất lý giải.

Liễu Tuấn mỉm cười: "Chỉ sợ quấy rầy phó bí thư thôi."

Phó Tùng Lâm cười nói: "Đừng lo, tôi vốn cũng đang ở chỗ này để chơi cờ mà."

Tiểu Hạ vội vàng mang ra bàn cờ đã đi được vài nước, sau đó bày một ván mới.

Liễu Tuấn cũng không khách khí, hướng Phó Tùng Lâm đưa tay, nói: "Phó bí thư, mời!"

Phó Tùng Lâm cười ha ha, đi một nước cờ bình phong mã.

Liễu Tuấn mỉm cười đáp trả, cũng một nước bình phong mã.

Song phương đi cờ rất cẩn thận, sau khi cả hai bày binh bố trận hoàn tất, Phó Tùng Lâm chủ động khởi xướng tiến công, Liễu Tuấn thong dong ứng đối, thủ kín như bưng. Căn cứ theo lời đồn thì Phó Tùng Lâm bản tính chính trực, nhân phẩm đoan chính, thủ đoạn trên chính trị cũng rất cao. Sau khi phát sinh đại buôn lậu tại thành phố Minh Mỹ, Trung ương quyết ý để cho hắn chưởng quản tỉnh F, cũng là một sự khẳng định đối với năng lực và phẩm đức cá nhân của hắn.

Sau khi Phó Tùng Lâm đến nhận chức đã chỉnh lý lại tỉnh F rất quyết liệt, tương đối thấy được hiệu quả, tác phong rất là mạnh mẽ. Điểm này từ trên cách đi cờ của hắn cũng có thể thấy được.

Tuy nhiên sau khi ứng đối một vòng tiến công, trong lòng Liễu Tuấn đã có được cở sở. Kỳ lực của Phó Tùng Lâm đúng là trên Hà lão, nhưng Liễu Tuấn vẫn tự có thể ứng phó ung dung, thắng hắn là không thể, tuy nhiên cờ hoà thì cũng có 7, 8 phần nắm chặt.

Tiểu Hạ ở một bên quan chiến, tuân thủ nghiêm ngặt quy định "Xem cờ không nói chân quân tử", vẫn luôn mỉm cười.

Kỳ lực của Tiểu Hạ cũng trên Phó Tùng Lâm, hắn cũng nhìn ra được kỳ lực của Liễu Tuấn không tầm thường, ván cờ này 8/10 là hoà.

"Ha ha, hòa rồi!"

Ván cờ rất nhanh tiến vào giai đoạn tàn cục, khi Liễu Tuấn chủ động đổi một con Xe cuối cùng của song phương, Phó Tùng Lâm chỉ còn một mã một tốt, Liễu Tuấn còn lại hai pháo, thế hoà đã thành.

Liễu Tuấn mỉm cười: "Đúng vậy, hòa."

"Liễu Tuấn này, cậu không thể làm như vậy được, cậu đang cố ý nhường tôi, tưởng tôi không nhìn thấy sao?"

Phó Tùng Lâm tâm tình vui vẻ, bất tri bất giác đã sửa lại cách xưng hô với Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn cười nói: "Sao Phó bí thư có thể nói như vậy, tôi đã dốc hết sức rồi."

"Ha ha, tôi biết là cậu đang nhường tôi mà. . ." Phó Tùng Lâm cười, nâng chung trà lên uống một ngụm, lập tức hỏi: "Liễu Tuấn, nghe nói thành phố Ngọc Lan của cậu đang chuẩn bị lập pháp để ổn định lại giá nhà?"

Liễu Tuấn nao nao, không ngờ được là Phó Tùng Lâm sẽ hỏi thẳng đến vấn đề này, mặc dù "lệnh hạn chế giá cả" của Ngọc Lan đã bị sao lên sùng sục, nhưng cái này chỉ giới hạn trong dân gian, trên quan trường nhất là phạm vi Trung ương và cấp tỉnh bộ, mọi người đối với việc này đều rất cẩn thận, trừ phi tại trường hợp cá nhân đặc biệt, tình hình chung là phần lớn đối với việc này im miệng không nói.

Bởi vì bản thân của những việc có liên quan đến cha con Liễu gia đều vô cùng mẫn cảm, trường hợp công khai phát biểu ý kiến, bất kể tán thành hay là phản đối cũng không phải cử chỉ sáng suốt.

"Đúng vậy, phó bí thư. Việc này đã lấy danh nghĩa của Phủ thị chính Thành ủy ban bố văn kiện, đang trong quá trình thí nghiệm. Những nhân viên của uỷ ban công tác thành phố đang thu thập ý kiến, chuẩn bị lập pháp cho địa phương. Phiên tòa lần đầu tiên rất nhanh sẽ được cử hành."

Liễu Tuấn không do dự đã trả lời.

"Như vậy, cậu có thể nói vì sao phải làm như vậy được không?"

Phó Tùng Lâm hỏi tiếp, trong mắt hiện lên một tia sắc bén, cho thấy rất coi trọng đối với chuyện này.

Liễu Tuấn hơi gật đầu, sau đó nói rõ một cách khái quát lập ý của mình: ". . . Nói ngắn lại một câu, chấp chính đảng hẳn là chấp chính vì dân, giúp cho quần chúng nhân dân an cư lạc nghiệp, đó là chức trách của chúng ta. Cùng dân tranh lợi chẳng khác nào mổ gà lấy trứng, chỉ thấy lợi trước mắt chứ khó có thể dài lâu được!"

"Hay một câu không cùng dân tranh lợi!"

Phó Tùng Lâm khẽ vỗ bàn, trong ánh mắt nhìn sang Liễu Tuấn đã không che giấu được ý tán thưởng của mình.

"Đồng chí Liễu Tuấn, dũng khí đó rất được ca ngợi!"

Bình luận

Truyện đang đọc