TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Trò chuyện không hợp Vu Hướng Hoành không tới 20 phút sau liền đứng dậy cáo từ.

Hắn tới đây vốn chỉ làm ra vẻ, là lễ tiết cần thiết, Tiểu Liễu cứng đầu cứng cổ như thế, Vu chính cục không có nghĩa vụ phải tiếp tục chỉ bảo.

Liễu Tuấn tiễn Vu Hướng Hoành ra cửa rồi dừng lại, không đi thêm một bước.

Nếu như không phải vì lễ tiết yêu cầu, y chẳng thèm nói nửa câu với Vu Hướng Hoành.

Về bản chất, Vu Hướng Hoành cùng là một loại người giống Hồng Thiên Kính, chỉ sùng bái quyền lực tuyệt đối, với dạng người này nó lý là vô ích, biện pháp hưu hiệu nhất là như Hà lão gia tử nói, đánh bẹp hắn.

Vu Hướng Hoành rời đi rồi, Ngô Thừa Quân mới len lén lau mồ hôi.

- Thừa Quân, Khải Phàm, cả hai đi nghỉ đi, mai còn phải làm việc.
Liễu Tuấn xem đồng hồ nói.

- Vâng thưa tỉnh trưởng.

Hai người cung kính chào, lùi ra.

Trong phòng khách rộng lớn trở nên yên tĩnh, chiếc đèn treo phát ra ánh sáng êm dịu, Liễu Tuấn ngồi trở lại ghế sô pha, mày nhíu chặt.

Ước chừng hơn mười phút sau, chuông cửa vang lên. Liễu Tuấn mỉm cười, Hắc Tử tới rồi.

Từ cửa đi vào chính là Hắc Tử, Lương Xảo cũng tới, nhưng hiện đang một mình ở trên phòng tổng thống, lần này Liễu tỉnh trưởng tới đây, bị các nơi chú ý, Xảo Nhi rất tự giác không xuất hiện ở trường hợp công khai, thậm chí giám đốc khách sạn cũng không biết, phu nhân cao quý xinh đẹp ở trong gian phòng tổng thống ký thực ra là bà chủ của bọn họ.

Tổng giám đốc Nhan có nghiêm lệnh, không được lệnh của khách, không cho ai vào quấy rầy vị khách trong gian phòng tổng thống.

Có thể thấy vị quý phu nhân này lai lịch rất lớn.

- Tuấn thiếu gia.

- Hắc Tử.

Hai người ôm nhau thân tình một cái.

- Anh mang gì tới đấy?
Hai người ngồi xuống ghế sô pha, Liễu Tuấn hỏi:
- Có thịt bò có huyện Thanh An không?

- Có, nhưng mua ở chợ, không bằng được ở nhà làm. Tiểu Thanh không phải biết làm thịt bò dầm dấm sao, hay là bảo cô ấy làm một chút mang tới.

Chủ ý này không tệ, 20 năm trước, vì chiếu cố khẩu vị của Liễu Tuấn, Tiểu Thanh đã học cách làm thịt bỏ dầm dấm, vị rất chính tông. Trước kia đám Hắc Tử được hưởng sái của Tuấn thiếu gia ăn không ít, nhưng hiện giờ bảo người giàu nhất thế giới xuống bếp không khỏi làm người ta kinh hãi.

Liễu Tuấn cười ha hả.

Vừa mới dùng tiệc, háu ăn như Liễu tỉnh trưởng cũng không cảm thấy đói.

Thế là hai người bày đồ pha trà, vừa uống vừa tán gẫu.

Hắc Tử đặt bình Tử Sa lên trên bếp lò, hỏi:
- Tuấn thiếu gia, có phải vừa rồi Vu Hướng Hoành tới không?

- Ừ, tới hai mươi phút, miệng đầy lời vô nghĩa.

Liễu Tuấn nói với vẻ rất khinh miệt, phất tay lên như xua ruồi.

Hắc Tử cười:
- Đó là thói quen của hắn ta rồi.

Từ ba năm trước Liễu Tuấn đã hạ lệnh cho Hắc Tử tăng cường đầu tư vào Minh Châu, Hắc Tử liền hết sức chú tâm thoi dõi hành vi của người đứng đầu Minh Châu này. Phóng nghiên cứu chính sách của hắn có một tiểu tổ chuyên môn nghiên cứu lãnh đạo chủ yếu của các thành phố, đương nhiên phòng nghiên cứu này là bảo mật. Mỗi tháng đều có báo cáo liên quan xu thế chính cục trong nước, chủ yếu là nghiên cứu chính sách kinh tế, làm tài liệu tham khảo cho lãnh đạo công ty.

Không có báo cáo này, sự tồn tại của phòng nghiên cứu sẽ khiến người ta nghi ngờ.

Công tác thực sự của phòng nghiên cứu, trừ Xảo Nhi và Hắc Tử ra, ước chừng chỉ có người phụ trách phòng nghiên cứu mới biết.

Liễu Tuấn nhướng mày lên, mang ý hỏi.

- Năm 83, khi hắn còn làm việc ở trong nhà máy, về sau thông suốt rồi, biết bôi vẽ, biết báo cáo công trình chính tích. Nói ra hắn chính là kẻ điển hình thăng quan nhờ con số. Khi đó nhà nước mới cải cách mở cửa, TW yêu cầu ra sức đề bạt cán bộ trẻ, hắn liền tóm lấy cơ hội này ra sức làm ra những con số đẹp, sau đó ngồi trực thăng thẳng tiến.

Hắc Tử không phải là người nhiều lời, nhưng đó chỉ giới hạn với cấp dưới và những người khác thôi. Khi nói chuyện cùng với Liễu Tuấn, Hắc Tử chẳng phải trầm mặc ít nói lắm, hơn nữa chuyện quan trọng, có một số điều phải nói cho rõ ràng.

Liễu Tuấn khẽ gật đầu.

Y không biết rõ lắm những chuyện năm xưa của Vu Hướng Hoành, dù sao với thân phận của y hiện nay, không thể đi thu thập tin tức tỉ mỉ về lãnh đạo của một thành phố khác, chuyện này rất mẫn cảm, chẳng may bị người ta phát giác sẽ gây ra sóng gió lớn.

May là y có mối quen biết lớn, chẳng những giăng đầy thể chế, mà ngoài thế chế dựa vào đám Hắc Tử cũng vô cùng khủng bố.

Ba năm qua tiểu tổ nghiên cứu của phòng chính sách kia cũng thường trú ở Minh Châu, có thể điều động tất cả mối quan hệ của Thu Thủy và Hoa Hưng, giúp đỡ bọn họ hoàn thành nhiệm vj.

Hắc Tử tuy không ở trong thể chế, nhưng cũng có tài đại tướng, hắn hiểu rõ, với quy mô như tập đoàn Thu Thủy hiện nay, kiếm nhiều hay ít tiền đầu không quan trọng nữa, Tuấn thiếu gia cũng chưa bao giờ hỏi tới tập đoàn Thu Thủy tới nay có bao nhiêu tài sản. Nhưng Hắc Tử hiểu rõ, số tài sản này, phải phát huy sức mạnh vì đại nghiệp của Tuấn thiếu gia, chỉ có như thế nó mới có ý nghĩa thực sự, nếu không chỉ là con số mà thôi.

Bất kể ai cũng chẳng dùng hết nhiều tiền như thế.

Từ tình hình Hắc Tử phân tích mà xét thì chắc chắn là chính xác, sự phát tích của Vu Hướng Hoành rất có tính đại biểu. Có thể nói đó là một thời kỳ đặc thù, tạo ra rất nhiều cán bộ như Vu Hướng Hoành, tới tận ngay hôm nay, còn rất nhiều kẻ như thế đang nắm trọng quyền.

Còn cán bộ dựa vào làm việc thực sự như Nghiêm Liễu đương nhiên cũng không ít, mỗi bên đại biểu cho đoàn thể lợi ích khác nhau. Nghiêm Liễu đại biểu cho giai tầng bình dân, còn Vu Hướng Hoành thì hòa nhập vào giới quyền quý.

- Tuấn thiếu gia sai chúng tôi theo dõi một người, chúng tôi đã bám sát, ngoài ra còn bám thêm cả mấy người nữa.
Hắc Tử đặt chén trà trước mặt Liễu Tuấn, nói:
- Không phải chúng tôi nhiều chuyện, mà thực sự là có liên quan lớn tới những kẻ đó.

Liễu Tuấn nhấp một ngụm trà, mỉm cười nói:
- Anh cho rằng cần thiết thì là cần thiết.
Hắc Tử chính là người anh em Liễu Tuấn yên tâm nhất.

Hắc Tử tuy xuất thân giang hồ, nhưng tuyệt đối có thể xưng là quốc sĩ.

- Ở đây tôi có một số tấm ảnh, thiếu gia xem đi.

Hắc Tử lấy từ trong túi ra một phóng bì, rút ảnh đặt ở trước mặt Liễu Tuấn.

Những người này chính là những nhân vật có liên quan mà Hắc Tử nói.

Cầm lấy tấm ảnh đầu tiên, Liễu Tuấn hơi sửng sốt, vì trong đó là một nữ đồng chí mà Liễu Tuấn biết. Nghiêm khắc mà nói đúng là biết mà không quen, Liễu Tuấn và cô ta không có tiếp xúc trực tiếp nào.

- Người này chính là đại thần tài chính của hắn, quan hệ riêng tư cũng rất mật thiết. Ở thành phố Minh Châu rất nhiều cán bộ biết rõ, chẳng qua mọi người không nói ra mà thôi.
Hắc Tử giới thiệu đơn giản.

Hắn nghĩ lý lịch trên quan trường của người này hẳn Tuấn thiếu gia còn hiểu rõ hơn hắn, không cần phải giới thiệu thêm. Tuấn thiếu gia đã quan tâm tới bên này, thì một cán bộ cấp chính sở trọng yếu như thế chắc chắn là rất quen thuộc.

- 52 tuổi rồi phải không?

Liễu tuấn xem xong tấm ảnh, tiện tay đặt ở trên bàn, hỏi.

- Đúng, bọn họ phối hợp rất ăn ý, rất nhiều sổ sách do cô ta giúp xử lý. Tình hình số sổ sách này chúng tôi thăm dò được một chút, nhưng khẳng định không triệt đề, còn rất nhiều điều chúng tôi không dò tới được.
Hắc Tử nói theo thực tế.

Liễu Tuấn cả kinh, y không ngờ Hắc Tử đem công tác thâm nhập tới mức độ đó, phải biết rằng, nắm giữ tình hình sổ sách, cho dù chỉ là một phần, cũng có sức sát thương cực lớn.

- Hắc Tử, có phải đi hơi sâu không?
Liễu Tuấn hơi cau mày, hỏi nhỏ.

Hắc Tử cười:
- Không sao, nhân vật lớn chúng tôi không đủ tầm, nhân vật nhỏ thì không thành vấn đề.

Liễu Tuấn liền yên tâm, y tin tưởng vào năng lực và sự cẩn thận của Hắc Tử. Hơn nữa Hắc Tử nói không sai, đừng xem thường nhân vật nhỏ, rất nhiều bí mật nhân vật lớn nắm trong tay nhân vật nhỏ, rất nhiều nhân vật lớn bị hạ bệ là đột phá từ trên người các nhân vật nhỏ.

Đê lớn ngàn dặm cũng có chỗ khuyết, chính mang ý đó.

Hắc Tử khẳng định là có thể hiểu rõ nguy hiểm trong chuyện này, chắc chắn sẽ hết sức cẩn thận. Mà với tài lực của tập đoàn Thu Thủy, muốn đột phát từ trên người nhân vật nhỏ thì thực sự không có mấy nhân vật nhỏ kháng cự được.

Tấm ảnh thứ hai vẫn là một hụ nữ, nhìn qua thì trẻ hơn, xinh đẹp hơn người tấm ánh thứ nhất này. Nữ đồng chí này Liễu Tuấn cũng biết, thân phận địa vị còn cao hơn người đầu, được hưởng thụ đãi ngộ cấp phó bộ.

Hắc Tử nói:
- Người này mấy năm qua hoạt động rất tích cực, là đại thần ngoài giao của hắn, quan hệ tư nhân vô cùng mật thiết, tuổi bọn họ kỳ thực chênh nhau không lớn.

Liễu Tuấn gật đầu.

Người này cũng có quan hệ mật thiết với hắn nắm ngoài dự liệu của Liễu Tuấn.

- Nơi đột phát thực sự, có thể ở trên người cô ta.
Hắc Tử thêm vào một câu.

Liễu Tuấn nhướng mày lên.

Hắc Tử cười:
- Cô ta có quan hệ vô cùng mật thiết với một người khác.

Tên người khác đó cũng là nhân vật danh tiếng lẫy lừng.

Liễu Tuấn ngạc nhiên:
- Lại có cả loại chuyện này nữa à?

Hắc Tử gật đầu khẳng định

Bình luận

Truyện đang đọc