TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Lúc này tôi mới ý thức được, không nên làm như vậy. Phải biết rằng, con gái lấy chồng là một việc lớn với người làm cha mẹ, không tự tay mình tổ chức thì làm sao yên tâm được? Người ta vẫn nói ăn cá không vui bằng câu cá, tâm tư của mẹ cũng vậy, sự vui mừng và thỏa mãn, đều nằm trong quá trình thực hiện.

“Được được được, con không nói phét nữa, cũng không can dự nữa, chỉ phải bỏ tiền ra thôi, thế cũng được chứ?”

Mẹ nghi ngờ nhìn tôi, dường như muốn biết về chữ “tiền” ở đây.

Tôi lắc đầu, nói: “Bác năm bảo con đi khổ sai ở Giang Khẩu, dù gì cũng phải cho chút phí khổ sai chứ?”

Lý do này còn chấp nhận được. Cần phải biết, việc tôi đi “cố vấn” là một món làm ăn lớn.

Mẹ cười hỏi: “Thế thì con có bao nhiêu phí khổ sai?”

Tôi do dự một lúc.

Mẹ ngay lập tức không vui, nghĩ rằng tôi không nỡ bỏ tiền ra.

“Yên tâm, mẹ không lấy hết của con đâu, một nửa là được rồi, có đến 200 đồng không?”

Mẹ lại cười hì hì nói đùa với tôi.

Tôi ngất người, thở dài nói: “Mẹ à, bác năm rất hào phóng, Liễu Gia Sơn giờ đây cũng rất có tiền. Thế này đi, con đưa cho mẹ 1000 tệ có đủ không? Dù sao thì tiệc rượu cũng là do anh Giang làm, mẹ chỉ cho con gái của hồi môn thôi.”

Còn về bên Giang Hữu Tín, tôi là huynh đệ với anh ta, nên nhất định cũng không để anh ta lấy vợ xong chẳng còn tiền. Làm tiệc rượu ở huyện Hướng Dương, còn có thể chạy ra khỏi bàn tay của tôi ư?

Lần này mẹ ngất xỉu thật rồi.

Xem ra đứa con trai này, không lấy đậu làm lương thực rồi.

“Được, đưa tiền ra đây!”

Mẹ thò tay ra.

Tôi cười đáp: “Mẹ à, tiền vẫn còn ở chỗ bác năm kìa, ngày mai con phải đi về Liễu Gia Sơn báo cáo thành tích công việc cho bác, mới có thể thò tay ra lấy tiền công chứ phải không nào?”

Câu này cũng có lý.

“Mẹ, nghe nói trong thành phố của chúng ta mới đến một ông chủ lớn, là cảng thương, muốn xây một công trình lớn trong thành phố có phải không?”

Chị chuyển đề tài, hỏi.

Tôi giật mình: “Cảng thương? Tên là gì? Muốn làm công trình gì?”

Mẹ cười đáp: “Đúng vậy, cảng thương đó quả thật rất có tiền, vừa mở miệng là muốn xây dựng một công xưởng gia công thực phẩm thịt cỡ lớn ở khu chúng ta, còn muốn xây mấy cái kho đông lạnh cỡ lớn nữa kìa....hình như tên là Lý...Lý gì ấy, ôi chà, mẹ không nhớ nổi tên nữa, mọi người vẫn gọi là ông chủ Lý, việc này, con đi hỏi cha con, ông ấy rõ đấy.”

Tôi gật đầu.

Trước mắt khu Bảo Châu đang mở rộng mô hình “kinh tế gia đình”, rất nhiều thịt lợn sống, nếu xây dựng một công xưởng gia công thực phẩm từ thịt rất hợp thời cơ. Ông chủ Lý này, rất có con mắt nhìn, phải làm quen mới được.

“Cha, nghe nói có một người cảng thương tên là ông chủ Lý, đến thành phố Bảo Châu của chúng ta đầu tư công xưởng ư?”

Buổi tối sau khi đã ăn xong cơm thôi thuận miệng hỏi.

“Đúng là có chuyện này.”

Cha nhấc một điếu thuốc lên, đầu dựa vào ghế sa pha ở sau, xem ra có hơi mệt mỏi. Tôi nhìn kĩ, đầu cha đã có tóc bạc rồi, hình như năm nay ông mới 44 tuổi mà, xem ra làm thư ký thị ủy này thật là phiền lòng.

“Cha thấy người này thế nào? Có lẽ là thương nhân đầu tiên ở ngoài đến đầu tư Bảo Châu nhỉ.”

Tôi đứng dậy nhận cốc trà nóng của mẹ đưa cho, rồi nhẹ nhàng đặt lên trước mặt cha.

“Ừm, hình như tên ông ta là Lý Ái Quốc thì phải....”

Tôi suýt nữa bị sặc nước trà, tên của người thương nhân này cũng thật là quốc nội hóa, hà hà, hảo nào vừa mở cửa đã vội vàng đến đầu tư kiến trúc ở khu Bảo Châu, không hổ có cái tên “Lý Ái Quốc”.

Nhưng tôi vẫn hơi hiếu kỳ, thời gian trước từ Giang Khẩu trở về, cái nơi gọi là kinh tế đặc khu sau khi mở cửa đó giờ cũng không thu hút được nhiều nguồn vốn ở ngoài lắm, cứ có một người ngoại thương hay là cảng thương đến, là một đống cán bộ vây quanh, kính yêu như ông nội vậy. Đừng nói là ngoại thương, dù chỉ là một “nội thương” như bổn thiếu gia tôi thôi, chủ nhiệm Diệp đã vô cùng nhiệt tình rồi, một câu của bổn thiếu gia, hai ba ngày sau đã tìm đến hai người thợ thiết kế “xã hội tư bản chủ nghĩa”, suy nghĩ mười mấy đêm, cuối cùng đã mang ra được cho bỏn thiếu gia một bản thiết kế vừa ý.

Vị tiên sinh Lý Ái Quốc này, không đầu tư ở Giang Khẩu có ưu thế rõ ràng về mặt chính sách như vậy, mà lại chạy đến tận khu Bảo Châu nghèo này đầu tư, đúng là hơi bất ngờ.

“Ông ta định xây xưởng gia công thực phẩm làm từ thịt sao?”

“Cái này cha không rõ lắm. Đây là việc cục công nghiệp nhẹ địa khu phụ trách. Nghe nói muốn đầu tư 500 vạn. Tiết chuyên viên cũng rất xem trọng, nói rằng nếu có việc gì phải trực tiếp báo cáo cho ông ta biết.”

Cha không hứng thú gì mấy.l

Điều này cũng khó trách. Cục công nghiệp nhẹ của khu trực tiếp phụ trách, Tiết Bình Sơn trực tiếp cố vấn, cha thật sự không tiện đi hỏi đông hỏi tây. Việc Nghiêm Ngọc Thành không nể mặt thể diện của Tiết Bình Sơn trên hội nghị đã bị đồn đi ầm ầm. Cha là phe phái của Nghiêm Ngọc Thành nên cũng phải tránh những vướng mắc.

Tôi bĩu môi, nói: “Ông Tiết Bình Sơn này, thật là kiệt sỉ, có 500 vạn thôi mà cũng phải đích thân đi bắt....”

Cha ngồi thẳng dậy, kinh ngạc nói: “Tiểu Tuấn, khẩu khí gớm quá nhỉ. 500 vạn cũng tự mình đi bắt, thế cần bao nhiêu thì con mới đích thân xuất mã?”

Điều này cũng đúng, 500 vạn vào lúc đó, ít nhất cũng tương đương với số tiền kếch sù của đời sau. Ở một nơi nghèo như Bảo Châu, chuyên viên đi nắm tình hình là điều rất bình thường.

Cũng bởi bổn thiếu gia lắm tiền quá, có lẽ sử dụng vào việc đầu tư quán rượu Thu Thủy ở Giang Khẩu cũng phải ngót nghét đến 400, 500 vạn. Vì thế tôi hơi khinh thường ông chuyên viên Tiết Bình Sơn này. 500 vạn đã làm cho ông rỏ dãi rồi, thế nếu tôi đem 1000 vạn của Liễu Gia Sơn đập vào đầu ông, chẳng phải làm cho ông sợ kinh hồn bạt vía hay sao?

Tôi cười nói: “Hì hì hì, Tiết chuyên viên cũng bị bác Nghiêm nói hơi quá, nên muốn làm ra chút thành tích.”

Cha cũng cười rồi.

Có lẽ Tiết Bình Sơn nghĩ như vậy, nếu không thì ông ta không biết ăn nói thế nào với thư ký La Tử Vinh. Nói cho cùng, thì ông ta chỉ là thư ký của Bì Trị bình, không phải là thư ký của La Tử Vinh, thư ký La đã bán gương mặt cho thư ký Bì, còn sau đó có thể tiến bộ nhanh chóng được hay không thì phải nhìn vào biểu hiện của ông ta rồi.

“Xưởng thực phẩm thịt đó, họ định xây dựng ở đâu vậy ạ?”

“Họ chọn thôn Thiên Phúc ở khu ngoại thành, gần thành phố....sao, con có ý gì à?”

“Vị tiên sinh Lý Ái Quốc này, là người cảng thương đầu tiên đầu tư vào khu Bảo Châu, con muốn đi làm quen xem sao.”

“Thôi đi, Tiết chuyên viên coi đó như bảo bối vậy, con đừng tham dự vào chuyện này nữa.”

Cha lạnh lùng nói.

“Con không muốn tham dự, chỉ muốn nhìn một chút ‘nhà tư bản lớn’ đến hừ Hồng Kông thôi, thực lòng mà nói, nếu con muốn tham dự vào, thì chẳng đến lượt ông ta xây cái công xưởng gia công thực phẩm thịt này.”

Tôi cũng lạnh lùng nói.

Cha nhìn tôi, rồi nháy nháy mắt, đột nhiên lại nhớ ra điều gì, hỏi tôi: “Giờ đây con rốt cuộc có bao nhiêu tiền?”

Tôi kỳ lạ nói: “Cha, sao tự nhiên cha lại hỏi chuyện này?”

“Chỉ là hiếu kỳ thôi.”

Cha cười hà hà. Ai nghe một đứa trẻ 15 tuổi dùng một khẩu khí hết sức bình thường nói đến 500 vạn, có lẽ cũng sẽ nảy sinh chút hiếu kỳ.

“Cụ thể bao nhiêu con chưa tính, nếu gộp cả động sản và bất động sản, thì khoảng tầm 4000 vạn!”

Tôi không hề giấu giếm.

“Khụ khụ...”

Người hút thuốc đã lâu như cha cũng bị sặc thuốc rồi, ho mấy cái liền, một lúc sau mới bình phục lại được.

“Liễu Gia Sơn phát triền nhanh đến vậy sao? Vậy lần này con đi Giang Khẩu để làm gì thế? Đầu tư bao nhiêu rồi?”

“Con xây một quán rượu, tổng đầu tư rơi vào khoảng 400 vạn, ngoài ra còn xây ba công xưởng ở Liễu Gia Sơn, anh họ cả phụ trách bên đó....Ừm, anh chỉ phụ trách phần công xưởng thôi, còn quán rượu là của riêng con, dùng danh nghĩa của chị Tiểu Thanh...”

Tôi do dự một lúc, vẫn quyết định nói thật với cha về chân tướng sự việc.

“Tiểu Thanh?”

Cha ngạc nhiên, mắt nhìn chăm chăm sang tôi, làm tôi thấy cũng lo lo.

“Ừm...con còn nhỏ tuổi, không thích hợp lộ mặt...chị Tiểu Thanh là người tin tưởng được.”

Tôi lắc đầu, nhanh chóng chấn tĩnh lại, rồi đáp lời cha. May mà giữa tôi và chị Tiểu Thanh, không xảy ra chuyện gì.

Cha hít vào một hơi thuốc, trầm tư, chậm chạp gật đầu.

“Việc của riêng con thì con tự lo.”

“Ôi...”

Tôi thầm thở phào, nhưng sống lưng có chút lạnh.

“Nhưng...”

Tim tôi lại nhảy dựng lên.

“Con cũng sắp vào tuổi mới lớn rồi, phải hết sức chú trọng việc nam nữ.”

Cha vẫn nói bình thản vậy, hai mắt đắm vào làn khói, không thấy được thần sắc của ông.

Mồ hôi lạnh bắt đầu chảy dọc sống lưng tôi.

Chẳng lẽ, cha thật sự cảm giác được rồi sao?

“Vâng, con biết rồi, cha cứ yên tâm...”

Mặc dù tôi nói lau láu vậy nhưng trong lòng rất lo. Nhưng nếu không trả lời vậy thì phải nói thế nào?

Cha chỉ nói đến vậy, không nhiều lời thêm. Tôi vốn định mời ông cùng đi đến nhà Nghiêm Ngọc Thành ngồi chơi, nhưng giờ đây không dám mở miệng nữa rồi. Nếu không làm tốt ông lại tưởng nhầm tôi vội đi gặp “bạn gái”.

Nhưng.....nhưng....hình như cũng có ý này ở trong đó nữa.

“Đi thôi, đến nhà bác Nghiêm con ngồi một lúc.”

Cha đứng dậy.

Hà hà, đúng là cha, cha đúng là tri kỷ của tôi.

Một tháng rồi, cũng rất nhớ Nghiêm Phỉ.

Tôi giữ một suy nghĩ hơi “dê dê” như vậy đi đằng sau cha, trong lòng nghĩ một tháng không gặp, không biết Nghiêm Phỉ đã cao lên nhiều chưa? Tiểu nha đầu đã sắp cao đến 1.6m rồi, có lẽ về sau cũng không cao lên được bao nhiêu nữa. Nghiêm Ngọc Thành và Giải Anh đều không phải là cao to phốp pháp, nếu phân tích về mặt di truyền, thì Nghiêm Phỉ không có khả năng làm người mẫu thế giới.

Ai mà biết vừa vào trong nhà, mới phát hiện ra Đường Hải Thiên cũng ở đó.

“Ôi chà, thư ký Hải Thiên cũng đến rồi...”

Cha vừa ngạc nhiên vừa mừng.

Đường Hải Thiên cười đứng dậy, bắt tay cha, nói: “Thư ký Nghiêm nói anh không nghỉ làm sớm đến vậy, nên đợi muộn chút nữa mới gọi điện cho anh, lần này lại đoán trật mất rồi.”

“Cháu chào bác Đường!”

Tôi đứng lên đằng trước khom lưng.

“ôi chà, Tiểu Tuấn à, đã cao đến thế này rồi, người lớn rồi đó nhé.”

Đường Hải Thiên cười hì hì.



Câu người lớn này đúng là không phải khoa trương, nếu không nhìn mặt, thì ai cũng nói vậy.

“Tiểu tử, nhìn gì vậy?”

Nghiêm Ngọc Thành vốn cười hì hì, nhưng thấy dáng điệu nhìn đông ngó tây của tôi, vội vàng nghiêm mặt lại, mắng một câu.

“Phi Phi đâu ạ?”

Tôi cũng chẳng giấu giếm, đàn ông dám làm dám nhận.

Nghiêm Ngọc Thành không ngờ tôi thẳng thắn vậy, ho một tiếng rồi nói: “Phi Phi đang ôn bài, tưởng rằng giống cậu đấy à, cả ngày chơi bời, đi hết chỗ này chỗ khác?”

Tôi đúng là cả ngày vui chơi, những chính sự vẫn không bỏ bễ. Nhưng với vị lãnh đạo “phiến diện” như Nghiêm Ngọc Thành, bổn thiếu gia không thèm nói. Thấy Đường Hải Thiên ở đó, lại là khách hiếm, lúc này không tiện lôi ông ta đi tìm “bạn gái” cho tôi, việc này đúng là “trọng sắc quên bạn”, không phải là hành vi của anh hùng hảo hán.

“Bác Đường, bác là người bận rộn, hôm nay thật khó có thời gian rảnh.”

Tôi không để ý đến Nghiêm Ngọc Thành, mà nói chuyện với Đường Hải Thiên.

Đường Hải Thiên cười hì hì nói.

“Thôi đi cậu, tôi còn không biết cậu nữa à? Đến mà không có nguyên do gì sao.” Nghiêm Ngọc Thành bị tôi bỏ quên sang một bên, trong lòng thấy không phục, bèn trút lên Đường Hải Thiên: “Đúng lúc Tấn Tài cũng có ở đây, mọi người đến nói chuyện chút nào, việc gì thế?”

Đường Hải Thiên và Nghiêm Ngọc Thành cũng là chỗ nói chuyện lâu năm, nên biết tính khí của ông ta, không vội vàng, mà cười nói: “Chẳng phải vì chuyện công xưởng gia công thực phẩm thịt đó sao?”

Nghiêm Ngọc Thành và cha quay sang nhìn nhau, nói: “Việc này đứng tìm tôi, tôi không nhúng tay vào được đâu, cục công nghiệp nhẹ của khu trực tiếp báo cáo cho đồng chí Tiết Bình Sơn đó.”

Đường Hải Thiên sững người, ông ta vừa từ huyện đến đây, vẫn không biết nội tình thế nào.

“Có chuyện này ư?”

Tôi cười đáp: “Vị Tiết chuyên viên này, đúng là người keo kiệt, một công xưởng gia công thực phẩm thịt thôi, mà làm như bảo bối vậy! Nếu để cho ông ta đến Liễu Gia Sơn thì chẳng phải bị dọa đến chết sao?”

Mọi người đều là người mình, nên không ai trách tôi, chỉ cười.

“Trong huyện đang mở rộng kinh tế gia đình, tỉ lệ lợn sống rất cao, lần này tôi đến đây, cũng là để tìm ra một con đường tiêu thụ ổn định. Được, ngày mai tôi đi đến cục nông nghiệp nhẹ của khu một phen.”

Đường Hải Thiên nói, thấy dáng vẻ của ông ta, hình như đã bị mất hứng nhiều.

Tôi thấy kích động, đột ngột nói: “Thôi đi, bác Đường, làm sao phải đến đó cầu người ta? Để cho bác năm cháu xây một công xưởng gia công thực phẩm thịt ở huyện Hướng Dương là được rồi. Cũng chẳng phải là việc khó khăn gì.”

Nghiêm Ngọc Thành và cha đồng loạt trừng mắt.

Tôi vội vàng giơ tay đầu hàng: “Được rồi được rồi, hai bị quan gia đừng trách phạt, con biết lỗi rồi, đừng trách con! Không nên giống như Tiết chuyên viên!”

Ba người ngay lập tức không nhịn được nữa, cười ồ lên.

Thực ra tôi cũng chỉ là bột phát nhất thời thôi, nếu muốn xây một công xưởng gia công thực phẩm thịt ở huyện Hướng Dương, đó là đầu tư trọng yếu điển hình, lãng phí tài nguyên thì không nói, nhưng ý tứ làm đối mặt với Tiết Bình Sơn cũng thật rõ ràng. Ai mà không biết Đường Hải Thiên là phe của Nghiêm Ngọc Thành? Lần trước vì vụ sử đường thủy lợi, đã làm cho Tiết chuyên viên không vui rồi. Chỉ là việc xây sửa thủ lợi liên quan đến nhân dân, nên Tiết chuyên viên có tức cũng chỉ cố nén, nhưng “hận” này thì nhớ kỹ rồi.

“Tiểu Tuấn, cháu không nhắc đến bác năm thì thôi, nhắc đến rồi bác lại bực mình.”

Đường Hải Thiên nghiêm mặt nói.

“Sao thế, bác năm đắc tội bác Đường rồi ư?”

Tôi giật mình, khi tính khí ương ngạnh của bác năm phát tác thì chảng chịu nhường ai cả. Sắc mặt cha cũng sầm xuống..

“Không sai, lần này không những đắc tội tôi, mà còn đắc tội rất nặng, tôi đến đây là để đưa cáo trạng đấy!”

Vừa nghe câu này, tôi liền cười, cha cũng thở phào nhẹ nhõm.

Một ông thư ký huyện ủy như Đường Hải Thiên muốn cáo trạng ngũ bá?

“Cháu nhìn đấy, chúng ta làm theo thống nhất của cấp trên, đi lên con đường phát triển thành phố công nghiệp, mọi người đang cùng hò nhau vào làm, bác năm của cháu thì tốt, không những không đầu tư lớn thêm, mà còn lại lấy một đống tiền lớn vào việc đầu tư thị trường Giang, chẳng phải cố ý chọc tức Đường Hải Thiên ta hay sao?”

Mặc dù Đường Hải Thiên nói đùa nhưng cũng muốn có một sự giải thích hợp lý. Mặc dù ông không biết sức ảnh hưởng của tôi đến Liễu Gia Sơn, nhưng tôi tin rằng cha ít nhiều cũng đã biết nội tình trong đó. Dù thế nào, Liễu Gia Sơn là nhà của cha, việc trọng đại thế này, Liễu Tấn Văn phải đến xin ý kiến của Liễu Tấn Tài trước là việc làm quá bình thường rồi.

Cha nhìn tôi cười: “Con giải thích cho bác Đường đi.” Rồi lại quay sang nói với Đường Hải Thiên: “Hải Thiên à, nó vừa đi từ thành phố Giang Khẩu về, tình hình đầu tư của Liễu Gia Sơn ở Giang Khẩu, Liễu Văn đã nhờ nó đi tìm hiểu ít tình hình.”

Đường Hải Thiên đã lĩnh giáo sự lợi hại của tôi từ lâu, nên cũng không kỳ lạ, mắt nhìn hướng sang tôi.

“Bác Đường, thực ra việc này cũng rất đơn giản thôi, doanh nghiệp muốn phát triển lớn hơn , không thể cứ trong cái ổ cũ được, phải đi ra ngoài, phải nhìn vào thế giới bên ngoài, tầm mắt mới mở rộng được. Nếu mọi người ai cũng bo bo giữ của, ôm chặt cái túi tiền của mình, chỉ mong chờ nguồn vốn đầu tư từ ngoài đổ vào, sợ rằng không được.”

Tôi vừa cười vừa nói, liếc sang nhìn Nghiêm Ngọc Thành, thấy ông không những không vui, tôi liền chêm vào một câu.

“Hôm nay Liễu Gia Sơn đi ra ngoài, vừa làm lớn cho mình vừa tuyên truyền cho huyện Hướng Dương, không chừng ngày mai ngày sau, sẽ có nguồn đầu tư lớn hơn ồ ạt đổ vào huyện Hướng Dương đó chứ.”

“Tiểu tử, câu này nói có lý lắm.”

Nghiêm Ngọc Thành khen tôi ngoài sự dự liệu.

“Cậu biết tại sao tôi lại khen cậu không? Không chỉ vì lý luật này của cậu, mà còn về việc cậu dùng kỹ thuật và tiền vốn. Công nghiệp muốn phát triển, chỉ có tiền thôi là không đủ, kỹ thuật cũng rất quan trọng.”

“Đúng là, khoa học kỹ thuật là cánh tay vững chắc nhất mà!”

Tôi lại đưa thêm một câu văn chương.

“Bác Đường, thực ra cháu cũng có một chút kiến nghị về việc phát triển doanh nghiệp của trị trận quận huyện Hướng Dương.

“Mời phát biểu!”

Vừa nghe câu này, Đường Hải Thiên chợt nói khách khí một câu, làm cho tôi hơi ngại.

“Cháu thấy, huyện Hướng Dương giờ đây mặc dù số lượng doanh nghiệp ở các thôn và thị trấn là không nhỏ, là cục diện tốt, vậy tại sao không thử xây dựng một khu công nghiệp hoặc nhiều khu công nghiệp tầm cỡ, tập trung tất cả các doanh ngihệp lại, giống như Liễu Gia Sơn vậy, làm như vậy có thể giảm bớt vốn quản lý.”

Đường Hải Thiên kinh ngạc nói: “Cháu và Tiểu Giang đã từng thương lượng rồi sao? Sao hai anh em lại nói giống nhau thế này?”

“A? Suy nghĩ của anh Giang Hữu Tín cũng thế này ư?”

Điều này đúng là nằm ngoài dự đoán của tôi.

Đường Hải Thiên gật đầu, rồi thở dài một hơi, nói: “Kiến nghị này tốt thì tốt đấy, nhưng khu không cho phép. Ruộng nước hơn 200 mẫu, ruộng khô hơn 400 mẫu, quyền hạn phê chuẩn đã không nằm ở trong huyện nữa rồi.”

Tôi ngay lập tức đánh mắt sang Nghiêm Ngọc Thành.

Nghiêm Ngọc Thành phất tay, rất tủi hổ nói: “Đừng nhìn tôi, quyền đất đai không phải do tôi quản, đều nằm trong tay Tiết chuyên viên cả.”

“Ông Tiết Bình Sơn này, sao lại làm như vậy chứ?” tôi hết sức bực mình. “Làm gì thì làm cũng phải xem xét đến tính nguyên tắc chứ”

Câu này làm cho cả ba vị quan gia đồng loạt ngớ người, mặc dù là ở trong nhà, nhưng nó cũng hơi quá đáng. Tôi không thèm để ý đến thái độ trách cứ của họ, mắt đảo một hồi, ngay lập tức, hiến kế lên.

“Ông Tiết Bình Sơn đó không phê chuẩn thì thôi, cũng chẳng làm khó được ai!”

Tôi nói rất dõng dạc.

Đường Hải Thiên cười đau khổ nói: “Tiểu Tuấn, cháu không phải cổ động bác đi đến tỉnh xin phê chuẩn đó chứ?”

Bác Đường này thật là người thật thà, trong não chỉ là “nguyên tắc tổ chức” mà thôi, thượng cấp không phê chuẩn chỉ dám tìm lên cấp cao hơn!

Nghiêm Ngọc Thành đúng là tri kỷ của tôi, lập tức cười nói: “Tiểu tử, lại có âm mưu gì thế? Nói ra xem nào.”

“Ha ha, nói trắng ra thì cũng chẳng có gì, ông lãnh đạo của chúng ta giỏi đánh du kích, thì mình không cho ông ta cơ hội, tụ hợp mấy khu công nghiệp ở các thôn và thị trấn gần nhau lại chẳng phải là xong rồi ư?”

Ba vị thư ký ngớ người.

Không phải tôi cao minh hơn họ, mà là cán bộ lúc đó, tính phục tùng cao hơn sau này nhiều. Họ chưa từng nghĩ đến thủ đoạn “dối trên lừa dưới” này. Chứ còn ở đời sau, do nguồn tài nguyên quốc thủ ngày càng ít, nên quốc gia quản lý rất chặt quyền sử dụng đất và phê chuẩn quyền hạn. Nhưng “trên có chính sách dưới có đối sách”, các lãnh đạo cấp dưới bắt tay nhau, làm quyền sử dụng đất trở nên có tác dụng bằng 0, việc lừa dối lãnh đạo, nếu không ai nói ra, cũng chẳng ai biết.

Bổn thiếu gia tôi chỉ là đưa ra cái kế này trước mấy năm thôi.

Đường Hải Thiên ngẩn người một lúc, rồi nhìn sang Nghiêm Ngọc Thành, ý là bảo ông quyết định.

Mặc dù giờ đây mọi người đều là “chư hầu” phe chính, tụ họp lại với nhau, vẫn coi Nghiêm Ngọc Thành là đầu não, Đường Hải Thiên vẫn giữ thói quen này.

Nghiêm Ngọc Thành nhắm hờ hai mắt rồi trầm tư một lúc, chậm chạp nó: “Thử một chút không có gì là không được, dù sao chung quy cũng là vì công việc thôi...”

Đường Hải Thiên ngay lập tức như bắt được vàng, mặt cười tươi rói.

“Tiểu Tuấn, càng ngày càng thông minh rồi đó, xem ra thư ký Nghiêm không lấy cháu làm con rể không được rồi!”

Ngất!

Đại ca à, ông có khen tôi thì khen, sao đằng sau lại còn chêm thêm một câu đó nữa! Tối nay tôi còn muốn gặp mặt Nghiêm Phi nói vài câu cơ, bị câu “khen” này của ngài phá hoại hết rồi!

Ai biết sự hành sự của Nghiêm Ngọc Thành đều vượt ra ngoài dự định của người khác, ngay lập tức xua tay nói: “Tiểu tử thối, đít bốc lửa rồi à? Muốn đi đâu tự mình không biết đi à? Ta có bó chặt chân tay của cậu lại đâu!”

“Vù” một tiếng, bổn thiếu gia thực hiện ngay phép “di thân”, thoắt cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc