TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Cả nhà nói nói cười cười cho tới tận đêm khuya, nghĩ tới ông ngoại bệnh mới đỡ, không thể quá mệt mỏi, nên dìu lão nhân gia lên giường nghỉ ngơi, còn mọi người cũng đều đi ngủ.

Biệt thự có hai tầng, nên phòng ốc cũng đủ, biết cả nhà Liễu Tấn Tài đều sẽ về, bà ngoại đã sớm kêu người chuẩn bị, phòng ngủ chuẩn bị hết sức chỉnh tề. Liễu Tuấn cùng Nghiêm Phi nắm tay nhau đi về phòng, vừa mới đi qua cửa Liễu Tuấn đã ôm ngay lậy Nghiêm Phi, cười đùa:
- Vợ ơi, cho anh bế cái nào...

Liễu Tuấn về nhà muộn hơn so với Liễu Tấn Tài một ngày, sau khi về lại ở trong bệnh viện với ông nội một đêm, giờ mới có thời gian âu yếm Nghiêm Phi. Phi Phi bình thường mỗi tháng đều tới biệt thự số một hồ Hợp Thủy ở vài ngày, khi nào nhớ quá thì tới hai chuyến, Liễu Tuấn không muốn cô vất vả, liền bàn bạc với cô chuyển đến thành phố Ngọc Lan luôn.

Nghiêm Phi do dự, muốn cả ngày cùng chồng ở bên nhau, nhưng lại không nỡ để cha mẹ già ở lại một mình, trái phải đều khó, cuối cùng không hạ được quyết tâm.

Thôi thì đành vất vả một chút vậy, dù sao cũng không cần dùng chân đi.

Cho dù mỗi tháng đều gặp nhau, nhưng Liễu Tuấn vẫn có chút nôn nóng, có người nói hôn nhân là mồ chôn ái tình, nhưng Liễu Tuấn không cho là như vậy, dù sau khi kết hôn, y vẫn yêu Phi Phi không kém đi lấy chút nào.

- Đừng, không muốn...
Không ngờ Phi Phi vẫn luôn nghe lời lại từ chối y, lại còn xấu hổ.

Liễu Tuấn hơi ngạc nhiên:
- Sao thế Phi Phi?

- Ừm, em... em thấy hơi khó chịu.

Phi Phi ấp úng nói, mặt đỏ bừng bừng.

Liễu Tuấn cuống lên, vội đưa tay ra thử nhiệt độ trên trán cô, nói:
- Cái thời tiết này lúc ấm lúc lạnh, rất khó ăn mặc, em không bị cảm chứ?

Nghiêm Phi lắc đầu quầy quậy:
- Không phải... em không bị cảm.


- Vậy thì là vì sao?

Liễu Tuấn gãi đầu, rồi đột nhiên mặt mày hớn hở:
- Có phải là cái kia tới... À, không đúng, thời gian không đúng...

Phi Phi thấy y suy đoán bậy bạ, mặt càng đỏ dừ, lí nhí nói:
- Cái đó... Không tới...

- Sao?
Liễu Tuấn đầu tiên là giật minh, tiếp đó là mừng phát điên, ôm gọn lấy Phi Phi, hỏi liên tục:
- Bao lâu rồi? Em không tính sai ngày chứ?

Phi Phi lườm y, nói:
- Em có thể tình sai được à? Đã hơn một tháng rồi...

Phi Phi tới Ngọc Lan đoàn tụ với Liễu Tuấn, tất nhiên là phải tính toán thời gian cụ thể, nếu không từ xa chạy tới nhưng chỉ có thể "nhìn nhau mà cười", thì thật chẳng thể nản hơn.

- Nói như thế thì anh sắp làm ba ba rồi?
Liễu Tuấn hớn hở, luồn tay vào dưới y phục của Phi Phi, đặt lên bụng nhỏ trơn mịn của Phi Phi, không ngừng xoa lên vuốt xuống, miệng thì nói nhăng nói cuội.

- Sao chẳng thấy cái gì nhỉ? Em bé không đá anh...

Nghiêm Phi phì cười, khẽ đánh y một cái:
- Ngốc ạ, mới hơn một tháng thôi, đá với đấm cái gì?

Lúc này Liễu bí thư như một đứa bé, trí thông minh thì xuống dốc không phách, đúng là có chút ngớ ngẩn:
- Ngày mai chúng ta đến bệnh viện kiểm tra xác nhận... Hay là, đi ngay bây giờ đi, anh không đợi được nữa...

Phi Phi cuống quít can:
- Đừng nói bậy, đâu cần gấp như thế? Đợi trở về Đại Ninh hãy kiểm tra, em không muốn mọi người đều biết hết, xấu hổ lắm.

Liễu Tuấn khẽ xoa lên bụng Phi Phi, cười hi hì:
- Tiểu nha đầu hay xấu hổ... Có gì phải ngượng chứ? Em đã là vợ anh rồi, là con dâu danh chính ngôn thuận của nhà họ Liễu, sinh con đẻ cải là chuyện đại hỉ...

- Ừ, nhưng em thấy không cần...
Phi Phi không chịu lúc lắc đầu, môi chu lên.

- Tiểu Tuấn, em cảnh cáo anh, trước khi tới bệnh viện kiểm tra không được nói chuyện này... Nếu anh nói, sau này em không để ý tới anh nữa.

- Ha ha, em sợ vạn nhất báo sao quân tình, không tiện giải quyết hà? Có sao đâu chứ, cho dù lần này không có, thì chúng ta nỗ lực công tác vài lần là được rồi.

Liễu Tuấn cười rất "vô sỉ".

- Anh chết đi, chỉ biết công tác....

Nói rồi Nghiêm Phi cũng bật cười, khuôn mặt nhỏ lại đỏ bừng bừng.

Đêm hôm đó Liễu nha nội kìm chế dữ dội, y đã phải tới hai mươi ngày chưa gần nữ sắc rồi, khó khăn lắm mới được xum họp cùng vợ, nhưng lại chỉ nhìn không ăn được, đúng là tra tấn.

Nói ra Liễu Tuấn có mấy hồng nhan tri kỷ, nhưng mỗi người một nơi, mọi người cũng thay nhau tới tụ họp với y, dù sao ai cũng bận việc.

Hiện giờ trong lòng ôm một đại mỹ nữ thiên kiều bá mị, cảm thụ từng làn hương thơm trên người Phi Phi và da thịt mềm mại, Liễu nha nội dục hỏa sôi trào, hoàn toàn không buồn ngủ chút nào.

- Ừm, Tiêu Tuấn, anh... Anh muốn lắm phải không?

Nghi Phi nghe thấy hơi nhở nặng nề của Liễu Tuấn, biết y không ngủ được, liền nhỏ nhẹ hỏi.

- Em nói xem, ôm trong lòng một cô vợ xinh đẹp thiên hạ vô song, nhưng phải học Liễu Hạ Huệ, đổi lại là em thì có khó chịu không.
Liễu nha nội hơi hờn dỗi.

Phi Phi khẽ cười, mắt:
- Anh là đồ đại xấu xa, chỉ biết làm cái chuyện kia...

Nói rồi Nghiêm Phi xoay người đi.

Không ngờ cô vừa xoay người, sự cọ sát làm Liễu nha nội càng kích thích mạnh mẽ, y không kìm chế được chui đầu vào trong chăn, há miếng ngậm lấy bầu vú, ra sức mút mạnh.

Nụ hoa trong miệng Liễu Tuấn mau chóng nở lớn trong miệng Liễu Tuấn...

Nghiêm Phi cũng không kìm được, hô hấp trở nên gấp gáp, nghiêng người một tay vươn ra ôm lấy đầu Liễu Tuấn, tay còn lại thì vuốt ve lên xuống tấm lưng rộng của y, cổ họng phát ra những tiếng rên rỉ say lòng.

- Tiểu Tuấn, á....

Phi Phi cảm giác được bàn tay lớn thô ráp của Liễu Tuấn đã tiến vào bãi cỏ thơm, ngón tay bắt đầu quấy phá ở nơi đó.

- Tiểu Tuấn... Nếu... Nếu anh muốn thì tới đi... Em xem sách nói... Ba tháng đầu vẫn có thể.
Phi Phi hào hển nói.

Liễu Tuấn không đáp, chỉ ôm gọn lấy thân thể người Phi Phi, vung thương phóng tới, toàn thân Phi Phi nằm lên người Liễu Tuấn, cặp đùi thon giang rộng đón chào...

Phi Phi lí nhí nói:
- Nhẹ thôi... Đừng vào sâu quá...

......

Ngày thứ tư trở về huyện Hướng Dương, Giang Hữu tín dẫn đội, bốn gia đình hàng hậu bối cùng tới nhà họ Nghiêm ở trấn Độ Đầu, bệnh tình của ông ngoại cơ bản đã thuyên giảm rồi, tinh thần cũng dần dần khỏe lại, không cần lo lắng nữa.

Nếu như đã về huyện Hướng Dương, thì tới trấn Độ Đầu thăm hỏi thân thích của Nghiêm Ngọc Thành cũng là điều nên làm.

Cha mẹ Nghiêm Ngọc Thành cũng mất sớm, trong họ còn có một số thân thích, có người huyết thống rất gần, Nghiêm Ngọc Thành hiện giờ chức cao quyền lớn, không thể tùy tiện ra ngoài, nếu không sẽ kinh động địa phương, nên dặn Nghiêm Minh có thời gian phải thường về nhà thăm hỏi.

Nghiêm Ngọc Thành là người vô cùng trọng tình nghĩa, từ giao tình giữa công và Liễu Tấn Tài có thể thấy được điều này.

Huyện Thanh An cách huyện Hướng Dương không xa, nhiệm vụ này rơi lên người Nghiêm Minh là tất nhiên.

Nhưng Nghiêm bí thư hiện giờ bộn bề công việc, không dễ có thời gian, còn là đồng sự cũ của Phạm Thư Hồng bí thư huyện hướng dương, nên về huyện Hướng Dương, Phạm Thư Hồng nhất định phải tới nhà họ Nghiêm thăm hỏi, còn có cả đám bạn học và bạn thời nhỏ nghe tín tới, thực tế cũng kinh động địa phương rồi.

Còn về phần Nghiêm Phi càng lâu lắm rồi mới về nhà cũ.

Hiếm khi hai anh em đều đầy đủ, nên cùng nhau trở về.

Trở về nhà, người thân đều hết sức nhiệt tình tiếp đãi bọn họ, ăn cơm trưa xong, Giang Hữu Tín để nghị bốn người cùng đi dạo nói chuyện, bốn người đều là lãnh đạo xuất sắc rồi. Từ khi Giang Hữu Tín điều tới Hồng Châu, mặc dù bốn anh em cũng có gặp mặt, nhưng cơ bản không có lúc nào thật sự yên tĩnh mà chuyện trò, nên đề nghị này của Giang Hữu Tín tất nhiên được mọi người nhất trí tán đồng, vì thế mọi người cùng chậm rãi thả bước trên đường quê, giao lưu cuộc sống và sinh hoạt của nhau.

Nghiêm Minh hỏi:
- Liễu Tuấn, vụ án kia phán chưa?

Liễu Tuấn biết hắn hỏi tới vụ án cha con Chu Phi Dược, liền gật đầu nói:
- Phán quyết rồi, Cốc Tòng Chính tham ô nhận hối lộ xử 7 năm tù giam, Chu Phi Dược tham ô, đưa và nhận hối lộ 20 năm năm tù giam, Bùi Nghĩa Nhân cũng cùng tội cùng hình phạt. Còn về Chu Long, sơ thẩm là tử hình, đoán chừng tỉ lệ thay đổi là rất ít.

Nghiêm Minh gật đầu.

Giang Hữu Tín lạnh lùng nói:
- Làm bao truyện ác, chết chưa hết tội.

Quan hệ giữa hắn và Liễu Tuấn là mật thiết nhất, Liễu Tuấn thường hỏi Giang Hữu Tín một số vấn đề cụ thể, Giang Hữu Tin hơn mười năm trước đã xuống cơ sở chủ trì công tác, luận kinh nghiệm quan trường là người từng trải nhất trong bốn anh em.

- Xử lý được đám này rồi khu Trường Hà yên tĩnh hơn nhiều phải không?

Nghiêm Minh cười hỏi:

- Đúng là yên tĩnh hơn, có điều bây giờ lại sắp có sóng gió rồi.

- Ồ chuyện gì thế?

- Hừ hừ, có kẻ thấy công tác trong khu có khởi sắc nên thèm thuồng, chuẩn bị thay chủ nhiệm ban quản lý của khu, cố ý muốn chơi em một vố.
Liễu Tuấn cười giải thích thình hình điều chỉnh ban bệ thành phố Ngọc Lan sắp tiến hành.

Nghiêm Minh tức giận chửi:
- Con mẹ nó, sao bọn chúng không bao giờ chịu yên.

Hắn là con trai Nghiêm Ngọc Thành, được bồi dưỡng là trong thành lũy kiên cố nhất của Nghiêm Liễu hệ, tất cả đều thuận buồn xuôi gió, nên rất tức giận với việc Liễu Tuấn luôn bị phá rối.

- Người ta muốn gây sự, em phải làm sao đây?
Liễu Tuấn cười khổ lắc đầu.

Giang Hữu Tín lạnh nhạt nói:
- Bọn chúng có kế Trương Lương, chúng ta có thang trèo tường...

***Câu này tương tự câu trên có chính sách, dưới có đối sách, Trương Lương không phải giải thích, còn vế dưới nói về Lữ Hậu vợ của Lưu Bang, Lưu Bang đoạt được thiên hạ có công lớn của vợ, mình nhớ mang mang hồi Lưu Bang còn là tên lưu manh lang thang ở chợ đã bắc thang leo tường vào hú hí với Lữ Thị nên có cái câu sau thì phải.

Bình luận

Truyện đang đọc