TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Cuộc họp này tựa hồ thảo luận vấn đề không phúc tạp, trừ chức vụ phó sở trưởng sở công an, thì mấy nhân tuyền khác, thì mọi người lắc hay gật đầu là được rồi.

Thực tế mấy sự bổ nhiệm trước khi thông qua chẳng có gì hồi hộp, tất cả đều gật đầu tán đồng.

Lưu Phi Bằng chỉ không trao đổi trước với Liễu Tuấn, còn tất cả thao tác đều làm đủ, đúng quy củ, không có sơ hở gì để người ta bới móc.

Điều này cũng dễ hiểu thôi.

Lưu Phi Bằng nếu đã thăm dò Liễu Tuấn, thế nào cũng không thể mang người không hợp cách ra thảo luận, thế chẳng phải giao điểm yếu vào tay Liễu Tuấn sao?

Cuối cùng mới thảo luận tới an bài chức vụ của sở công an.

- Ha ha, mảng trị an này là một công tác trong yếu, trị an toàn tỉnh, phải dựa vào một người dẫn đường giỏi. Đồng chí Lý Dân An và đồng chí Vương Bác Siêu đều là cán bộ công an lâu năm, kinh nghiệm phong phú. Mọi người cho ý kiến đi, do ai đảm nhận chức vụ này thích hợp hơn.

Lưu Phi Bằng nói như hai cán bộ này đều do hắn đề cử vậy.

Vấn đề bổ nhiệm cán bộ, thường do La Tự Lập phát biểu trước, Lưu Phi Bằng lời vừa mới dứt, La Tự Lập đã nói:
- Lưu bí thư, tôi bày tỏ ý kiến của mình vậy... Tôi thấy đồng chí Lý Dân An đảm nhận chức vụ này hợp lý hơn, đồng chí Lý Dân An công tác lâu năm, kinh nghiệm phong phú, có uy vọng nhất định trong hệ thống công an, tin rằng sẽ làm tốt trạm cuối cùng.

Lý Dân An đã trên 50, trước đó luôn công tác ở hệ thống chính pháp, tiếng tăm không tệ, coi như là cán bộ chính trực, đoán chừng chức phó sở trưởng này là cương vị chính thức cuối cùng trước khi ông ta lùi về tuyến hai rồi.

Lưu Phi Bằng đưa ông ta có ý "báo đáp".

Đồng chí lớn tuổi mà, công tác vất vả cả đời rồi, trước khi nghỉ hưu cấp cho chức vụ thực quyền, coi như một sự an ủi. Đây là chuyện thường trong việc bổ nhiệm cán bộ.

La Tự Lập vừa nói xong, Lưu Phi Bằng liền mỉm cười gật đầu.

Liễu Tuấn đưa Vương Bác Siêu ra, ý đồ "cảnh cáo" rất rõ ràng, dù là như thế, Lưu Phi Bằng cũng không muốn nhân tuyển của mình bị phủ quyết. Hướng Hàm ngả theo Liễu Tuấn là một chuyện, phân thắng bại là chuyện khác.

Lưu Quang Hưng cười nói:
- Đồng chí Lý Dân An là cán bộ không tệ, tư cách lão thành, có uy tín nhất định trong hệ thống chính pháp. Có điều như Lưu bí thư đã nói, toàn tỉnh dựa vào một người lãnh đạo giỏi, điều này tôi vô cùng tán đồng. Ưu điểm của đồng chí Lý Dân An cũng là thiếu sót của đồng chí ấy, quả lý trị an, là cương vị đòi hỏi mạnh mẽ. Tôi lo đồng chí Lý Dân An không đủ tinh thần xông pha, ngược lại đồng chí Vương Bác Siêu đang độ tuổi sung mãnh, trước kia làm tổng đội trưởng tổng đội trị an, mảng trị an này là điểm mạnh của đồng chí ấy, do đồng chí ấy đảm nhận thích hợp hơn.

"Bí mật" giữa Liễu Tuấn và Lưu Phi Bằng thì Lưu Quang Hưng không biết, Liễu Tuấn không nói tới với hắn.

Có điều hai nhân tuyển cùng xuất hiện bản thân nói rõ vấn đề rồi, trong suy nghĩ của Lưu Quang Hưng, tỏ rõ Liễu Tuấn và Lưu Phi Bằng có ý kiến bất đồng, là cánh tay đắc lực nhất của Liễu Tuấn, đương nhiên hắn phải đứng ra lên tiếng.

Tình hình này không có nhiều ở các tỉnh khác, mâu thuẫn giữa hai người đứng đầu là bình thường, nhưng công khai như ở tỉnh A thì rất ít.

Thường thành viên ban thường ủy công cho dù có chọn phe, cũng là khá khéo léo, không nhất định là người ủng hộ kiên định cho một vị lãnh đạo nào. Có khả năng ở vấn đề này thường ủy kia ủng hộ Liễu tỉnh trưởng, ở vấn đề khác thì ủng hộ Lưu bí thư. Quan trọng là xem vấn đề đó có liên quan nhiều tới vị thường ủy đó không.

Rất nhiều ban thường ủy đa phần là là người trung lập, đi theo người đứng đầu đảng chính phủ một cách kiên định là số ít.

Tình hình tỉnh A rất đặc thù.

Nguyên nhân sâu xa vẫn là do có một vị tỉnh trưởng cực kỳ uy thế, Liễu nha nội không chịu bị người khác kiềm chế, thường xuyên làm ban thường ủy thành "sặc mùi khói súng", các thường ủy chỉ đành thu lại ý kiến chân thực cua rmình, lựa chọn ngả theo người mình ủng hộ.

Đó là vấn đề thái độ.

Càng lên cao, vấn đề này càng quan trọng.

Đương nhiên, Liễu Tuấn làm thế không phải hoàn toàn do tính cách, mà cũng có nhu cầu hiện thực. Vì cuộc đấu tranh lớn, vì kinh tế tỉnh A phát triển có trật tự, Liễu Tuấn không thể không mạnh.

Chính sách ổn định vĩ mô phải được chấp hành hữu hiệu ở tỉnh A.

Đó là giới hạn.

Liễu Tuấn không có đường lùi.

Thế đối đầu gay gắt giữa y và Lưu Phi Bằng, quyết định cuộc họp bí thư, lần thường ủy sẽ thường xuất hiện cảnh "đấu võ mồm". Điều này cũng đã dần dần thành thói quen rồi.

Lưu Quang Hưng từng nói đùa với Sài Thiệu Cơ là đã quen với mùi "khói súng" ở tỉnh A rồi, nếu như đổi môi trường yên bình, chỉ sợ sẽ không thích ứng được.

Mình vừa nói xong lập tức bị phản bác, La Tự Lập cũng chỉ cười chẳng để ý.

Ông ta cũng quen rồi.

Lưu Phi Bằng ôn hòa hỏi :
- Bí thư Hoành Cửu có ý kiến gì.

Trong ban bí thư chỉ có Hứa Hoành Cửu có lẽ còn trung lập, nhưng Lưu Phi Bằng doán chừng, sự trung lập này hôm nay phải kết thúc. Liễu Tuấn không biết dùng phương pháp gì tranh thủ được sự ủng hộ của Hướng Hàm, Lưu Phi Bằng thì lợi dụng "sai lầm" của y, dễ dàng thu nạp Hứa Hoành Cửu, tỉnh ra không phải là bất lợi.

Hứa Hoành Cửu mỉm cười:
- Cơ bản tôi tán đồng với bí thư Lưu Quang Hưng...

Câu này làm Lưu Phi Bằng và La Tự Lập không khỏi nhìn nhau kinh ngạc.

Chẳng lẽ Hứa Hoành Cửu cũng ngả theo Liễu Tuấn rồi.

Vô lý.

May mà Hứa Hoành Cửu nói tiếp làm cả hai yên tâm.

- ... Có điều tôi cho rằng hiện giờ tình hình ở Tống Đô không thể thiếu đồng chí Vương Bác Siêu. Mọi người đều biết, tình hình trị an ở Tống Đô rất nghiêm trọng, hiện tượng khai thác trộm cấm mãi không hết. Đồng chí Vương Bác Siêu sau khi làm cục trưởng cục công an Tống Đô, tình hình có chuyển biến lớn, hiện giờ đang ở giai đoạn quan trọng. Lúc này điều đồng chí ấy đi, phải chăng không thích hợp? Tôi thấy để đồng chí Vương Bác Siêu ở Tống Đô công tác một thời gian nữa thì tốt hơn, đợi khi trị an Tống Đô thay đổi triệt để hay điều động, như thế có lợi cho Tống Đô, có lợi cho đồng chí Bương Bác Siêu. Công tác trị an của tỉnh nên để cho đồng chí Lý Dân An phụ trách trước.

Hứa Hoành Cửu thong thả trình bày ý kiến.

Lưu Phi Bằng dãn mày ra, nghe thế này Hứa Hoành Cửu chưa triệt để quyết liệt với Liễu Tuấn, luôn đánh giá Vương Bác Siêu cao hơn Lý Dân An.

Liễu Quang Hưng nhìn Liễu Tuấn, y vẫn mỉm cười, không có biểu hiện gì.

- Bí thư Hoành Cửu nói tới tình hình trước kia rồi, hiện giờ việc chỉnh đốn mỏ than ở Tống Đô đã hoàn thành, mỗi năm tăng thu nhập mấy trăm triệu, thế lực lưu manh ác bá hoành hành trước kia sớm đã bị quét sạch. Tình hình trị an xã hội Tống Đô đã có chuyển biến căn bản, trong thời gian hai năm ngắn ngủi có thành tích nổi bật như thế, càng chứng minh năng lực của đồng chí Vương Bác Siêu. Đồng chí này có thể xưng là cao thủ quản lý trị an, giao trị an toàn tỉnh vào tay đồng chí như thế làm người ta yên tâm hơn.

Lưu Quang Hưng, bí thư Ngọc Lan, thành phần tử tích cực nhất trong việc thảo luận bố trí cán bộ trong tỉnh, đã có chút phong phạm của người tiền nhiệm rồi.

Hứa Hoành Cửu cười không nói.

Hắn đã tỏ rõ thái độ ủng hộ Lưu Phi Bằng, thế là đủ, không cần tranh chấp với Lưu Quang Hưng.

Đó gọi là "ủng hộ có giới hạn".

Đỏ mặt tía tai tranh luận với Lưu Quang Hưng, chẳng phải chuyện hắn phải làm.

Lưu Phi Bằng liếc nhìn Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn cười nói:
- Hai đồng chí này đều có ưu điểm và mặt mạnh riêng, thực khó cho người ta lựa chọn. Theo cùng kinh tế tỉnh ta liên tục phát triển, xã hội ngày càng giàu có, nhân tố bất ổn trong xã hội tăng lên. Lực độ quản lý trị an cần phải được tăng cường, tôi thấy để đồng chí Vương Bác Siêu vất vả một chút, tới đảm nhận công việc này.

- Đây là một công tác rất vất vả, chúng ta lại để một người sắp nghỉ hưu làm, xuất phát điểm có vấn đề. Nói không chừng đồng chí Lý Dân An chưa làm quen công việc đã phải nghỉ hưu rồi.

Thái độ này của Liễu Tuấn trong dự liệu của Lưu Phi Bằng rồi, hắn cười nói:
- Khó chọn, quả nhiên là khó chọn. Được rồi, an bài vị trí này chúng ta tạm thời hoãn lại đã, qua năm mới hãy nói. Các nhân tuyển khác, mọi người không có chia rẽ lớn, vậy cứ quyết định như thế, ngày mai mang lên thường ủy thảo luận.

Đây là quyền lực riêng của bí thư tỉnh ủy, nhưng mọi người không ngờ Lưu Phi Bằng lại né tránh, đó không phải là phong cách của hắn, đã chiếm thế thượng phong mà lại rút lui.

Có lẽ Lưu Phi Bằng cảm thấy vì bổ nhiệm một cán bộ cấp phó sở mà lại một lần nữa đối chọi với Liễu Tuấn là không thảo đáng. Bất kể thế nào mấy cán bộ kia cũng thể hiện ý muốn của Lưu Phi Bằng.

Thông qua điều này, hắn muốn truyền đi một tin tức, mũ ô sa cả tỉnh A, vẫn nằm trong tay tôi.

Bình luận

Truyện đang đọc