TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Sau những giây phút ồn ào náo động. quang cảnh náo nhiệt của nghi lễ cắt băng ngày 1 tháng 7, sau những giấy phút náo nhiệt làm cho những xã viên yêu thích sự đắm đuối thì mỗi người lại trở về với những công việc của mình.

Bác Năm xưởng trưởng của nhà máy chế tạo này chính thức lên ngựa, bác mãn nguyện ngồi xuống chiếc bàn second hand. Làm cán bộ cơ sở cả cuộc đời, đây là lần đầu tiên bác có chiếc bàn làm việc dành riêng cho mình.

Bên trong nội bộ đại đội của Liễu Gia Sơn, chỉ có một chiếc bàn bát tiên cũ và mấy cái chiếc ghế dài. Được dùng khi mở họp, những ngày bình thường dùng làm việc chính là ở tại nhà bác Năm. Phòng làm việc của nhà máy tuy cũng rất đơn giản, dù sao có bộ bàn ghế làm việc, coi như sáng sủa và sạch sẽ, thậm chí còn có một chiếc quạt. Đấy là phòng làm việc của sự nghiệm túc. Bác Năm đặt cốc trà xuống, mở ngăn kéo ra xem bên này sờ bên kia, cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

Với tư cách là đại cổ đông chính thức của nhà máy cơ khí, tôi không nhàn nhã như bác Năm.

Về phương diện kỹ thuật, có Trương Lực phụ trách, mời hai sư phụ, đều là những cộng sự cũ của Trương Lực, trong đó có 1 người là đồ đệ của ông ta. Ngoài lựa chọn 4 người từng học qua ở Liễu Gia Sơn, những hậu sinh trẻ tuổi có trình độ văn hóa căn bản vào nhà máy học nghề. Đối với việc lựa chọn bốn người học việc này, cũng thấy bản lĩnh trong sự sắp xếp của bác Năm. Ba họ lớn trong Liễu Gia Sơn, một là họ Liễu, hai là Nguyễn, ba là Châu, hậu sinh họ Liễu có hai người, Nguyễn và Châu lần lượt có một người.

Bác Năm không chỉ đơn thuần là xưởng trưởng của nhà máy, còn là thư kí
của đại đội của Liễu Gia Sơn, một bát nước cần giữ thăng bằng.

Tuy nói không phải là vào đơn vị nhà nước ăn cơm nhà nước, có thể vào nhà máy làm học việc, không những có thể học được kỹ thuật, còn có thể lấy được tiền công có thể chấp nhận được, có thể đây là việc tốt mà mọi người đều có thể chấp nhận được. Một bát nước không giữ được thăng bằng, chỉ sợ sẽ bị người ta nói sau lưng.

Ý nghĩ của tôi vốn chỉ cần bác Năm ngồi yên là được, người năm mấy tuổi, không cần sắp xếp công tác cụ thể gì, nhưng bác Năm sợ nhàn nhã, chủ động yêu cầu kiêm thêm chức kế toán, đương nhiên tôi không phản đối. Còn về thu thuế, về lý đương nhiên là do trên danh nghĩa là đại cổ đông Liễu Triệu Thời đảm nhiệm.

Đây cũng có thể hiểu, tiền giấy vẫn cần đặt trong tay người nhà quản lý. Doanh nghiệp mới khai trương, không thể tránh khỏi đem theo những vết tích của kinh doanh gia tộc, những ngày phát triển sau này mở rộng rồi,lại dựa vào nguyên tắc của doanh nghiệp hiện đại mà quản lý là tốt rồi. Nhưng bây giờ thì tôi nghĩ dựa vào hình thức quản lý kinh doanh hiện đại, trong thời gian ngắn, cũng không tìm được nhân tài phù hợp, “ Người giám đốc chuyên ngành” và “ Nhân tài thị trường” hai ngành này, cách cái ngày nó nổi lên trong nước còn cách khá xa.

Đầu tư vào nhà máy này, dường như hầu bao của tôi cũng dần dần vơi. vòng quay chu chuyển tiền tệ rất căng, phải nhanh chóng sản xuất ra lợi ích. Từ thời gian này, tôi dần dần thích ứng những ngày tháng của người có tiền, những đồng tiền giấy ấy tiêu đi, cảm giác không cau mày cũng không đau lòng thật sự không phải thoải mái như bình thường!

Mấy ngày trước lễ cắt băng màu, nhà máy thực tế đã bắt đầu đi vào hoạt động. Cho nên định ngày 1-7 là ngày khai trương cắt băng màu, vẫn là nguyên nhân mà mọi người biết .

Bác Năm là đảng viên kỳ cự với 26 năm tuổi đảng.

Mấy ngày trước, Trương Lực và hai sư phụ đã gia công được 1 chiếc máy chế tạo loại 400, trước mắt đang gia công chiếc máy thứ 2. Đây lại phải đối mặt với vấn đề khác, nguyên liệu đầu tiên đã cạn. Tổng cộng chỉ nhập tài liệu của 3 bộ cơ khí. Không phải tôi không muốn nhập thâm một ít, thực tế là tiền vốn đang rất căng. Tuy nhiên qua hai ngày có thể tổng kết tính toán tiền của 6 tháng ở nhà máy nhiệt điện, bỏ đi những chi phí thành phẩm khác lợi nhuận cũng được hơn 1nghàn đồng, có đủ để nhập thếm tài liệu của mấy bộ cơ khí nữa. Nhưng đây không phải vấn đề then chốt, then chốt là cần bán hết sản phẩm, tiền vốn trả về, tự mình nuôi sống mình.

Đầu tư vô hạn vào đó, không sản xuất ra lợi nhuận, rõ ràng là không được.

Trước đây tôi tuy là không biết chút gì về kinh doanh, nhưng đạo lý đơn giản như vậy cũng hiểu được.

Đây liên quan tới vấn đề kiến thiết của đội tiêu thụ. Nói thật, tiêu thụ 3-5 cái máy cơ khí không gây được chú ý của tôi, lễ nghi cắt băng màu náo nhiệt động tĩnh lớn như vậy của ngày 1-7, người này truyền người kia, không lâu sau đó thì cũng sẽ có người chủ động đến mà mua thôi.

Chỉ cần mở rộng chính sách, người tài ba thông minh nhanh nhẹn không ít. Trong mấy năm từ nay về sau, mở ra tình cảnh đẹp của nhà máy sản xuất gạch, rất nhiều người đều có thể dự liệu được.
Nhưng rõ ràng, ngồi đợi khách hàng, làm “ Rượu ngon không sợ đường sâu”( hàng tốt cho dù không quảng cáo cũng có người đến tìm), một gian thì không được. Nếu như vậy, thực sự xin lỗi người đã có kinh nghiệm với cái thân phận này. Phải chủ động xuất kích, làm quảng cáo tuyên truyền.

Sáng tạo quảng cáo không hề khó, hậu thế có rất nhiều ví dụ hiện thành có thể phản ánh. Tùy ý có thể sao chép một phương án sáng tạo, trong năm 1979 đã trở thành kinh điển. Cái khó là quá thiếu phương tiện quảng cáo.

Đài truyền hình? có, trung ương. Ít nhất cũng tránh 1 cấp. báo chí? Cũng có, không cần vào trong trung ương và tỉnh, khu vực Bảo Châu thì có nhật báo xã. Vấn đề ở chỗ, bạn bằng lòng bỏ tiền, người ta vẫn không đăng cho bạn sao.

Đường đường báo đảng đăng những trò đùa vớ vẩn của bạn sao? Buồn cười!

Nhưng có thể thử hình thức thời sự xem sao. Cái này phải tìm chú, chú ý bây giờ là cán bộ tuyên truyền của công xã Hồng Kỳ, đại đội Liễu Gia Sơn đã tạo ra những động tĩnh náo nhiệt như thế này, chú ý đang đương chức, nên chủ động phát thông báo cho “ Nhật Báo Bảo Châu” làm. Nhưng thông báo làm sau khi phát đi, người ta dùng hay không vẫn phải nói. Cách này không chỉ dựa vào khả năng tài chính của mình mà có thể nắm bắt được.

Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có nước cờ dùng lịch thôi.

Lịch mỹ nữ, lịch tên xe, lịch sơn thủy, phần lớn xuất hiện trong nước vào thời kỳ những năm 80, đến đầu những năm 90 đạt được hiệu quả tràn ngập nhiều vô kể. Nhưng năm 1979, tuyệt đối là cách tốt đem lại hiệu quả cao.

Lịch in ấn tinh xảo, khi đó không cần nói những người bình thường, ngay cả trong nhà của Long Thiết Quân có treo 1 bức cũng không làm mất đi thân phận bí thư của ông ta.

Xem ra phải đi tỉnh thành 1 chuyến, tiện thể đi thăm Châu tiên sinh và sư mẫu.

Lịch cần in màu, chắc chắn ngoài khu Bảo Chấu ra thì không có xưởng in nào có thực lực như thế.

“Con cần đi Tây Ninh? Đi với ai?”

Mẹ hỏi.

Hỏng rồi, thời gian này bị cái thắng lợi làm mụ mị cả đầu óc rồi, tự cho rằng là” Ông chủ lớn”, mà quên đi mình vẫn chưa tròn 10 tuổi. Trẻ con đi đến nơi xa như vậy, không có ai đi cùng có thể được?

“ Chú đi cùng con. Chú vừa may cũng muốn đi thăm Châu tiên sinh”

May mà nha nội này suy nghĩ biến chuyển nhanh, nhất thời đã kéo chú vào cuộc.

“ Chú con không phải đi làm hay sao?”

“ Chú có xin nghỉ phép ạ. Người ta bây giờ đã là cán bộ nhà nước mà.”

“Không có việc gì thì đến tây ninh làm gì? Tiền đi lại không ít đâu.”

Mẹ đang đứng trên lập trường của một người trong gia đình, ưu tiên nghĩ về vấn đề kinh tế.

“ Hihi, mẹ, cái này mẹ không hiểu. Bây giờ Châu tiên sinh là chủ nhiệm của khu giáo vụ trường đảng đảng ủy tỉnh, có thể sau này còn lên cao hơn. Chú liên hệ nhiều với thầy ý cũng tốt lắm, những ngày sau này có thể làm cho chú một chỉ tiêu của trường đảng, đó thật sự là một cái lợi nhất đó”

Tôi thuyết phục mẹ.

Trên đạo lý là như vậy, nhưng chú bây giờ mới là vị trí gì? Hậu sinh trẻ tuổi vừa tham gia công tác một năm, đi bồi dưỡng ở trường đảng ủy tỉnh? Trong lòng nghĩ cũng tương đối.

Mẹ làm người chỉ đạo viên của trạm cảnh sát địa phương, vốn sắc sảo thông minh, không dễ bị lung lay. then chốt ở chỗ mẹ không một chút đề phòng với con trai của mình, như vậy, không cẩn thận thì sẽ bị trúng kế.

“Ừm, nói như thế cũng có lý”

“Không phải có lý, mà là rất có lý”

Tôi cười nói.

“ Dù sao tự con cũng có tiền, cửa hàng sửa chữa bên đó, có thể tạm ứng tiền lương. Cũng không cần chú trả tiền xe cho con”

Haha , lại là một lần làm mẹ thay đổi. Cửa hàng sửa chữa Lợi Dân không có liên quan gì tới chúng tôi. Nhưng vì tiền mỗi tháng nộp cho mẹ, cái danh mục này vẫn cần. Tránh bị mẹ nghi ngờ tiền đi đường của tôi không chính thức. Có quan hệ với đồng chí an ninh nhân dân, nên cẩn thận thì cẩn thận.

An toàn và kinh phí đã có, mẹ cũng không tiếp tục ngăn cản nữa.

Chú rất ngạc nhiên đối với tôi đột nhiên nắm lấy tuổi trẻ của chú, nhưng nghe nói chi phí đều do nhà máy sản xuất sản xuất linh kiện cơ khí chi trả , thì lập tức đồng ý. Hậu sinh trẻ tuổi 20 tuổi như chú, có thể đến tỉnh thành miễn phí như vậy, thì sao lại không tốt ? Trước đó, chú chưa từng đến Bảo Châu. Xin Trương Mộc Lâm phép nghỉ, Trương Mộc Lâm đương nhiên là cười gật đầu đồng ý, cũng không hỏi chú nghỉ làm gì.

Sáng sớm ngồi xe đường dài, phải mất 7-8 tiếng, đến tỉnh thành cũng đã lên đèn hết cả, chuyển hai chuyến xe công cộng thì đến trường đảng, trời đã tối om rồi. May lần trước đã từng đến đây, nên không bị lạc đường đến trường đảng.

Cái mà tiên sinh thích nhất vẫn là sách, nếu trời tối không có công sự, thường không ra khỏi cửa. Tôi và chú mang tui to túi nhỏ những sản vật của huyện Hướng Dương , thở hổn hển gõ cửa nhà tiên sinh.

Đêm hôm đến thăm, Châu tiên sinh không tránh khỏi kinh ngạc, đặc biệt là sư mẫu, vui mừng không gì bằng, nhìn tôi cười không ngừng, hỏi chúng tôi đã ăn cơm chưa, vội vàng đi chuẩn bị cơm cho chúng tôi.

« Tiểu Tuấn, Thành Lâm, sao lại nghĩ tới thăm chúng tôi thế ? »

Tiên sinh vui vẻ hỏi.

Tôi liền cười nói : "Bác, bác Năm nay mới 50 tuổi, đang lúc sức lực dồi dào. Bác tự mình soi gương đi, già cũng không già ?"

Đây không phải là khoe khoang gì. Khi tiên sinh ở huyện Hướng Dương, thiếu áo ít mặc,tinh thần chán nản u sầu, ăn mặc lại cẩu thả, xem ra cũng gần 60 tuổi. Bây giờ lên chức chủ nhiệm giáo vụ của trường đảng tỉnh, cán bộ lãnh đạo của hàng trăm người, giáo sư được mọi người kính trọng, đầu tóc chải ngọn ngàng, khuôn mặt gầy guộc sáng sủa, vẻ mặt rạng rỡ, tinh thần căng thẳng, dường như đột nhiên trẻ ra gần chục tuổi, còn đâu nữa cái hình dáng của tuổi già ?

Tiên sinh vui mừng cười, tiện thể hỏi thăm tình hình của huyện Hướng Dương gần đây, nghe nói việc nuôi ong mật đã bắt đầu mở rộng, rất nhiều xã viên nhiệt tình gia nhập hàng ngũ của những người nông dân, và đã có sản phẩm ong mật xuất ra, tiên sinh không ngừng gật đầu, thậm chí vui mừng.

"Cần chú ý vấn đề tiêu thụ, không cần giống tiểu thuyết của Diệp Thánh Đào tiên sinh "nhận quá 3-5 đấu "trong đó viết, thu nhập năm đó thu nhập lại giảm sút. "

Tôi gật đầu đồng ý : " Bác Năm nói đúng, mua rất đắt, tổn hại dân ; rất rẻ, tổn hại nông. Tổn hại dân thì ly tán, tổn hại nông thì nước nghèo"

Đây là"Sách hán ; đo tiền hàng "nguyên văn. Đây tôi không phải cố ý bán, khi nói chuyện với tiên sinh đều là nói có sách mách có chứng, khi bắt đầu đã như vậy, thói quen dần dần thành rất tự nhiên.

Dùng ở đây cho dù chẳng ra cái gì cả, cũng vẫn phải tựa vào một chút.

Tiên sinh gật đầu, vui nói : "Xem ra sau khi ta đi, việc học hành của cháu cũng không bị hoang phế, tốt đó, tốt đó..."

" Bác, cháu bây giờ nói chuyện, người ta đều nói cháu nói chuyện giống một ông già."

Tôi cố ý giả vờ cau mày nhăn chán.

Tiên sinh cười mắng, nói : " Nói hồ đồ, văn ngôn văn vẫn là quốc học căn bản....haha, tiểu Tuấn, cháu không phải cố ý mượn cái cớ này tới thăm ta đấy chứ ? sợ ta kiểm tra học vấn của cháu à ?"

Bạo hãn !

Tiên sinh nhìn xa trông rộng, cái trò này làm sao có thể che được mắt của tiên sinh ? tôi như thế này là tự mình là gậy ông đập lưng ông. Phải nhanh chóng chuyển chủ đề, nếu không lão phu tử này thật sự kiểm tra học vấn, thật không phải chuyện đùa.

"Bác kiến thức uyên bác, vấn đề tiêu thụ này thực sự là then chốt ạ. Chúng cháu lần này đến cũng là vì vấn đề tiêu thụ của nhà máy sản xuất cơ giới Liễu Gia Sơn "

" Nhà máy sản xuất cơ khí của Liễu Gia Sơn ?"

Tiên sinh trầm lại một hồi. Có lẽ tạm thời chưa có cách naò kéo được cái quan hệ của một vùng thâm sơn cung cốc và Liễu Gia Sơn với nhà máy chế tạo cơ giới.

Thành công là chuyển sức chú ý của lão phu tử rời xa "Quốc học căn bản", trong lòng tôi vô cùng vui vẻ, vội vàng báo cáo một lượt cho tiên sinh về tình hình của " Nhà máy sản xuất linh kiện cơ khí ", cũng nói hết những mục đích của chuyến đi tỉnh thành lần này.

"In lịch làm quảng cáo ? được đó, cái chủ ý này thật sáng suốt, ai nghĩ ra vậy ? " tiên sinh sáng lên vui vẻ nói,có lẽ cũng đã đoán ra phần nào rồi : " Ha ha, nhà máy chế tạo cơ giới của Liễu Gia Sơn, tấn văn bí thư quả là người đại trí đại dũng. "

Nhưng không biết bác Năm nếu như nghe được những đánh giá này của Châu tiên sinh, trong lòng quang vinh như thế nào.

Cần biết, Châu tiên sinh của ngày hôm nay không phải là " Châu người điên " trước đây, nhưng đường đường là giáo sư của trường đảng ủy tỉnh. Thân phận không giống nhau, phân lượng của lời nói không nói ra được đương nhiên cũng khác nhau một trời một vực.

" Hihi, bác, bác đừng chú ý cái chủ ý này là do ai nghĩ ra. Cháu không hề biết gì về tỉnh thành, không phân rõ đông nam tây bắc. Không biết đi đâu tìm xưởng in này cả. "

Thông tin không phát đạt thật sự đáng ghét, ngay cả hỏi đáp 114 cũng không có.

" Ha ha, cái này nghĩ tới ta à, bác cũng không biết đâu." tiên sinh cười nói : " nhưng không sao, ngày mai ta đến hỏi chỗ tổng vụ hỏi cho rõ. Bọn họ sẽ biết "

Trường đảng ủy tỉnh có bao nhiêu tài liệu phải in ấn ? chỗ tổng vụ đương nhiên có cách liên hệ với xưởng in.

Châu chủ nhiệm đích thân ra tay, đồng chí chỗ tổng vụ rất nhiệt tình, lập mã liền cho chúng tôi liên hệ với xưởng in thứ 3 thành phố đại ninh. Vì bảo mật, tôi không có nói trong điện thoại về việc làm quảng cáo, chỉ là nói in một số lịch màu. Xưởng in liền đồng ý, nói không vấn đề gì.

Quả nhiên cũng là không có vấn đề gì, xưởng in thứ 3 của thành đại ninh có thực lực. Tôi thiết nghĩ nếu nói thì bọn họ rất nhanh chóng đưa ra phương án, đầu lịch được lựa chọn là mấy cái tên của diễn viên điện ảnh đang nổi khi đó.

Dù sai trước mắt cũng không cái thứ " Tác phẩm quyền pháp "này, chỉ cần không phải là chân dung của những lãnh đạo quốc gia, người khác tù ý dùng. Dó gọi là coi trọng họ !kiện tụng ? đó là tuyệt đối không thể.

Tôi in tổng cộng 1 vạn quyển lịch, đều là trang đơn, đầu của một mỹ nữ cộng thêm những ngày tháng của hai năm 1979 và năm 1980. Trong đó là quảng cáo của " Nhà máy sản xuất linh kiện cơ giới "có 8 ngàn bản, hai ngàn bản còn lại là của “Cửa hàng bánh mỳ Xảo Xảo"

Nói thật, với tư cách là lịch quảng cáo đầu tiên trong nước, thiết kế đồ án vô cùng tinh xảo, thiết kế in ấn thì ẩu thả vô cùng. Nhưng chú lại vô cùng kinh ngạc, tấm tắc nói. Nói với tôi những lời hay, ít nhất phải cho chú ý 100 cái, chú cần tặng cho người thân.

Hi hi, có người tự nguyện đi phát quảng cáo cho tôi, làm sao có thể cự tuyệt được chứ ?

Một trăm tờ lịch này được phát ra, đơn đặt hàng của nhà máy cơ khí có thể thấy sẽ nhiều như tuyết rơi xuống đất vậy, chỉ sợ làm cho bác Năm và Trương Lực bận tíu tít, người ngã ngựa đổ thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc