TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Ba ngày sau, vụ án liền có đột phá về mặt thực chất, đứng trước một khối lượng lớn chứng cứ, Tào Bân đã bắt đầu loạn lên, thừa nhận sự thực tham ô hơn ba vạn của mình!

Hơn ba vạn! Vào lúc đó đây đã là con số động trời rồi!

Tôi đáng lẽ chỉ muốn trị Tào Bân một chút, ai ngờ sự việc lại xảy ra ngoài dự định thế này. Những cán bộ dính líu vào vụ án của Tào Bân có 7, 8 người, trong đó có cả chủ nhiệm Ngô của xã và một cán bộ phụ trách khu Phù Dung, đều lần lượt bị mời đến “uống trà”.

Tôi biết, theo thứ tự bình thường, tiếp sau đó là cơ quan kiểm tra tham dự vào, bắt đầu khởi động trình tự pháp lý. Con số hơn 3 vạn này, đủ để làm Tào Bân ngồi tù mục xương! Ít nhất là 10 năm sau, huyện Hướng Dương sẽ không nhìn thấy người này nữa.

Ngày hôm sau Tào Bân bị nhốt vào ngục, Tào Sinh Minh cũng bị gọi đến uống trà. Đương nhiên vấn đề của anh ta không lớn, Tào Bân dù có cắn càn thì cũng không đến nỗi cắn cả con trai mình. Bộ kỷ luật chỉ kiểm tra một chút thủ tục anh ta vào làm trong huyện có phải là thủ tục chính quy hay không. Kết quả cũng chẳng có gì phải nghi ngờ, chính là một cục tiền lớn. Chủ nhiệm Ngô vội vàng thanh minh cho minh, vội vàng viết giấy xin thôi việc về nhà cho xong chuyện. Nhưng chỉ có điều hành động này quá muộn, cuối cùng vẫn bị gọi đến “uống trà”.

Tham ô công quỹ hơn 3 vạn, vào lúc đó, đã được coi là một vụ án lớn, thậm chí kinh động đến cả lãnh đạo khu Bảo Châu. Long Thiết Quân và Chu Bồi Minh trước sau gọi điện cho Nghiêm Ngọc Thành, hỏi về tình hình vụ án.

Long Thiết Quân đã tỏ rõ thái độ: phải thẩm tra đến cùng, quyết không được bỏ qua.

Ý của cuộc điện thoại Chu Bồi Minh phong phú hơn một chút, đầu tiên đương nhiên là biểu lộ cách làm của huyện Hướng Dương, với những thành phần tham ô trong đội ngũ cán bộ, phải đả kích đến cùng, không được nương tay. Tiếp sau đó là nhắc nhở Nghiêm Ngọc Thành, làm sạch đội ngũ cán bộ mặc dù rất quan trọng, nhưng cũng không nên làm đến mức độ ai nấy đều kinh hoàng. Nếu vì thế mà ảnh hưởng đến phương hướng công tác của huyện Hướng Dương, thì không đáng rồi.
Nghiêm Ngọc Thành suy nghĩ một hồi lâu ý của Chu Bồi Minh, cảm thấy có chút gì là lạ, bèn thận trọng đáp lại Chu Bồi Minh, nói rằng huyện sẽ khống chế mức độ, không để mức độ đả kích lan ra quá xa.

“Chủ nhiệm Chu yên tâm, trước mắt làm tốt việc kiến thiết kinh tế huyện, làm cho quần chúng nhân dân thoát nghèo đi lên được mới là công việc chính của huyện…”

Đặt điện thoại xuống, nét mặt Nghiêm Ngọc Thành bắt đầu sa xuống.

Xem ra lần này xử lý Tào Bân, đánh rắn động cỏ, làm cho một đám người thấp thỏm không yên rồi.

Nghiêm Ngọc Thành trầm tư một lúc lâu, thở dài một hơi, nhấc điện thoại gọi đến bộ thanh tra: “Lão Ngụy đó phải không? Tôi Nghiêm Ngọc Thành đây…Vụ án của Tào Bân, mau chóng kết thúc đi, chuyển đến cơ quan giám sát xử lý cũng được…Ừm, ừm, được, vậy cứ thế nhé.”

Người ta cứ nói chốn quan trường trong nước, cái chức bí thư huyện ủy này, chức vụ không cao, nhưng phiền phức lại không ít, đắng cay ngọt bùi, đều phải nếm qua cả. Nghiêm Ngọc Thành đảm nhận chức vụ người đứng đầu huyện Hướng Dương một năm, đã lĩnh giáo được nhiều.

Sau khi gọi điện xong cho Ngụy Ngọc Hoa, Nghiêm Ngọc Thành lại gọi điện cho cha.

“Tấn Tài, có thời gian không? Đến chỗ tôi một chút, bàn chút chuyện công việc.”

Mặc dù nói huyện ủy và ủy ban cách mạng huyện đã chia thành hai tốp khác nhau, nhưng điều kiện của huyện Hướng Dương không đầy đủ để làm được việc đó, tạm thời vẫn giữ nguyên như trước, bí thư huyện ủy và chủ nhiệm ủy ban cách mạng huyện vẫn thường xuyên qua lại như trước kia, và nơi làm việc cũng ở cùng một tòa nhà. Một người ở bên trái, một người bên phải.

Sau khi cha nhận được điện thoại, ngay lập tức đến phòng làm việc của Nghiêm Ngọc Thành. Cũng chẳng khách khí với ông ta làm gì, bước vào phòng là ngồi ngay lên chiếc ghế xô pha. Tiêu Chí Hùng rót trà cho cha, rồi đi ra ngoài.

Nghiêm Ngọc Thành cầm chén trà lên, ngồi lên một bên của chiếc ghế xô pha.

“Tấn Tài, sự việc chế độ sản xuất khoán, anh đã làm đến đâu rồi?”

Cha cười: “Về cơ bản thì đã phổ quát ra toàn huyện rồi. Sau khi thu hoạch xong vụ sớm, trước mắt đang tiến hành thu mua lương thực. Đã hoàn thành hơn một nửa nhiệm vụ thu mua rồi. Sau khi thực hiện chế độ sản xuất khoán, sự tích cực sản xuất của các xã viên đã tăng lên rất nhiều, có lẽ hiệu suất vụ muộn có thể đạt đến hơn 90%, hoàn thành nhiệm vụ thu mua của lần này không có gì khó.”

“Vậy thì tốt.”

Nghiêm Ngọc Thành gật đầu, trước kia nhiệm vụ thu mua lương thực của huyện Hướng Dương đều không hoàn thành xong, năm nào cũng bị lãnh đạo phê bình. Nếu năm nay hoàn thành được theo đúng kế hoạch, thì sẽ trở thành thành tích đầu tiên của ông.

Những điều cha nói từ trước đến giờ đều có chỗ lui, giờ đây đã nói chắc như đinh đóng cột thế, tức là không có vấn đề gì cả.

“Chế độ sản xuất khoán này, đáng lẽ đã phải thực hiện từ lâu rồi…”

Nghiêm Ngọc Thành nhấp ngụm nước trà, có phần cảm thán.

Cha không phụ họa theo, mà nói: “Khu và những huyện thị anh em, hình như có những ý kiến bất đồng.”

Những ý kiến bất đồng này, Nghiêm Ngọc Thành đương nhiên cũng biết. Còn về việc có nên thực hiện chế độ sản xuất khoán này không, đặc biệt là có nên làm đến từng hộ không, trong lãnh đạo khu có những ý kiến khác nhau. Nhưng có điều Chu Bồi Minh lại hướng về ủng hộ thực hiện chế độ này, thái độ của Long Thiết Quân thì không rõ ràng, chưa bao giờ công khai thái độ của mình.

Những huyện thị khác của khu Bảo Châu, có nơi cũng đã bắt đầu đưa chế độ này vào thực tế, có nơi thì kiên quyết không sử dụng. Nguyên nhân đều ở thái độ của người đứng đầu, làm mọi người phải suy nghĩ nhiều.

Tính cách của Nghiêm Ngọc Thành là dám biểu lộ ra ngoài, ông xua tay, nói: “Không phải để ý đến ông ta, chỉ cần có ích cho quần chúng nhân dân, có thể nâng cao sản lượng lương thực, làm mọi người ăn no mặc ấm, là được rồi.”

“Ừm”

Cha gật đầu, không nhắc đến vấn đề này nữa.

“Xưởng xi măng của khu Sơn Bắc, đã bắt đầu thực hiện các biện pháp, có lẽ là đến tháng 12 năm nay, một công trinh có thể đưa vào sử dụng rồi. Có lẽ khi làm xong, sản lượng năm phải đạt đến 20 vạn tấn.”

Xưởng xi măng một năm làm được 20 vạn tấn, sau này nhiều như kiến cỏ, nhưng lúc đó, được coi là rất quy mô rồi.

Nghiêm Ngọc Thành nhăn mặt, hỏi: “Có thể nhanh hơn được chút nữa không? Cố gắng đến tháng 10 là có thể hoàn thành những công trình quan trọng?”

Cha không nói gì, đầu ngón tay bấm lên chiếc ghế xô pha. Nghiêm Ngọc Thành là tri kỷ của cha, vì thế không đốc thúc ông, biết rằng ông ra lò từ ngành kỹ thuật, trong đầu đang tính toán rất căng thẳng.

Thói quen này của cha thực ra là không tốt, Nghiêm Ngọc Thành hiểu ông, nếu là lãnh đạo khác, thì có lẽ sẽ nghĩ ông cố tình ra oai.

“Tôi tổ chức hai lần đại hội thử xem thế nào, tháng 10 thì không chắc, nhưng giữa tháng 11 thì có lẽ được.”

Nghiêm Ngọc Thành cười nói: “Tấn Tài à, anh nói xem, Tiểu Tuấn xây dựng hai công xưởng trong Liễu Gia Sơn, đều xây dựng rất nhanh, và lấy lại được vốn cũng rất nhanh. Sao chúng ta dùng sức toàn huyện, mà lại bị rớt đằng sau?”

Cha giật mình. Trong bụng ông nghĩ sao Nghiêm Ngọc Thành cũng biết chuyện Tiểu Tuấn xây dựng hai công xưởng trong Liễu Gia Sơn?

Nghiêm Ngọc Thành nhìn ra được sự nghi ngại trong mắt cha, cười nói: “Thực ra cũng chẳng có gì, không ăn cắp không cướp giật, làm được từ sức lao động của mình rất vinh quang mà.”

Nếu tôi có mặt ở đó, sợ rằng sẽ bị sốc mất. Trước kia cứ nghĩ rằng mình làm mọi việc kín đáo lắm, không ngờ lại không qua được mắt Nghiêm Ngọc Thành. Nhưng có điều chắc ông chỉ biết được cái đại khái, cụ thể thế nào cũng không rõ lắm.

Cha cười nói: “Công xưởng của họ nhỏ, đương nhiên là nhanh hơn rồi.”

“Tôi nghĩ cũng không hòan toàn là vậy, điều này giống như chế độ sản xuất khoán vậy, quan trọng là ở chuyển đổi tư tưởng. Việc gì thì việc, nhìn chuẩn rồi thì phải ngay lập tức ra tay. Cứ rề rề ra, cơm canh cũng nguội hết cả rồi.”

Nghiêm Ngọc Thành xua tay, nói.

“Tình hình xưởng rượu thế nào rồi?”

Nói đến xưởng rượu, cha liền hưng phấn hẳn lên: “Tình hình khá lắm. Đợt hàng đầu tiên đóng gói kiểu mới của xưởng rượu đã ra lò rồi, phản ứng của phòng tiếp tân và quán cơm Nhân Dân đều tốt cả, những cửa hàng bán lẻ của xã cung cấp sản phẩm tiêu thụ cũng được lắm, cứ nói về việc hết hàng suốt.”

“Ồ? Vậy là tốt rồi, không ngờ xưởng rượu này có thể sống dậy thật rồi.”

Nghiêm Ngọc Thành ngoài vui mừng còn có chút ngạc nhiên.

“Tấn Tài, có lắm lúc tôi còn coi thường Tiểu Tuấn kìa, thằng bé này, không biết có gì trong não. Nhưng mỗi lẫn đưa ra ý kiến đều nói đến đúng điểm cần thiết, thật là kỳ lạ…”

Điểm này, cha rất đồng cảm: “Đừng nói là anh, tôi cũng không hiểu.”

Nghiêm Ngọc Thành thở dài: “Có đứa con này là phúc của anh.”

“Cũng là phúc của anh mà, chẳng phải anh nói để nó làm con rể anh sao?”

Cha nói đùa một câu.

Nghiêm Ngọc Thành cười: “Thằng bé này, tối hôm kia còn cõng Phỉ Phỉ về nhà. Tuổi còn nhỏ mà đã có hành động như vậy rồi! Biết rằng hổ phụ sinh hổ tử, không biết có phải học ở anh không nữa.”

“Ha ha, anh là bí thư, không thể nói vậy được chứ!”

Cha nói.

Cười nói một hồi, không khí đã có phần vui vẻ, Nghiêm Ngọc Thành lên tiếng: “Sản xuất và tiêu thụ của xưởng rượu đều có thể làm được rồi, trong năm nay có thể thay đổi được. Nhưng có điều, những công nhân được tổ hợp lại đó phải làm ăn cho tử tế, không được gây loạn nữa.”

Cha cười nói: “Chỉ cần sản xuất làm xong rồi, hiệu suất tốt, mấy người Hồ Gia Huy nhất định sẽ có cách.”

Nghiêm Ngọc Thành hơi ngạc nhiên nhìn sang cha, khen ngợi: “Tấn Tài à, anh nghĩ vậy là đúng rồi. Người đứng đầu, bất cứ việc gì cũng không nên quản chặt quá, nếu không những đồng chí dưới mình không có cơ hội để thể hiện.”

Chính vì quan hệ giữa hai người bọn họ, mà người đứng đầu có thể nói như vậy với người đứng thứ hai. Vừa có chút giống như thầy đang dạy dỗ trò, vừa có chút giống như anh đang dạy bảo em.

Cha khiêm tốn cười: “Những điều này đều học từ anh cả mà. Hơn nữa, anh mới là người đứng đầu, tôi chỉ là người làm những công tác cụ thể thôi.”

Nghiêm Ngọc Thành cười nói: “Hai chúng ta mà anh cũng làm trò này với tôi à?”

Nói câu này, có thể thấy rằng, Nghiêm Ngọc Thành rất trọng dụng cha.

“Đây không phải là câu nịnh hót, anh cũng biết đấy, tôi xuất thân từ dân kỹ thuật, bất cứ việc gì đều suy nghĩ thấu đáo sâu xa. Việc của xưởng rượu lần này, tôi đang nghĩ, có cần phiền anh đi đến khu một chuyến không, nói với thư ký Long, để ông ấy dùng rượu Ngũ Phong của chúng ta trong phòng tiếp tân của khu.”

Nghiêm Ngọc Thành vỗ đùi, hưng phấn nói: “Chủ ý này không tồi, số lượng sử dụng của phòng tiếp tân khu rất nhiều…Hơn nữa quan trọng là, tác dụng tuyên truyền quảng cáo của nó rất lớn.”

Cha cười gật đầu.

“Ý, Tấn Tài, việc này tự anh đi là được rồi mà, sao lại cần tôi đi làm gì?”

Cha cười không lên tiếng.

Ý của việc này đã rất rõ, anh là người đứng đầu, lộ diện ở trên khu, đặc biệt là nói chuyện với người ở khu, đương nhiên anh đi sẽ thích hợp hơn tôi.

“Tấn Tài à, anh làm vậy là không đúng rồi, hai người chúng ta cần phân biệt như vậy sao?”

Nghiêm Ngọc Thành thấy rất khó xử, chẳng lẽ làm quan to rồi, khoảng cách giữa bạn bè ngày càng lớn hay sao?

Cha lắc đầu, nói: “Anh cũng biết đấy, không phải tôi cố tình làm vậy với anh. Nhưng nếu một ngày nào đó anh được điều động đi chỗ khác rồi, bên trên lại điều xuống một người bí thư hoàn toàn mới, người ta có dễ nói chuyện được như anh không? Hoặc là tôi bị điều đi nơi khác, quan hệ với người đứng đầu có thể tốt như thế này được sao? Phải thận trọng, cẩn thận mà.”

Thấy cha nói đến điều đó, Nghiêm Ngọc Thành không nói gì hơn nữa. Trên quan trường sự thay đổi người là việc hết sức thường gặp, hai người họ đúng là không thể cứ làm việc với nhau mãi được.

“Ừm, nói vậy cũng đúng….Vậy mấy ngày nữa tôi đi lên khu một chuyến vậy, làm người quảng cáo cho xưởng rượu của họ, ha ha…”

“Bí thư, vụ án của Tào Bân lần này, đã dây dưa đến vài cán bộ, đặc biệt là chủ nhiệm Ngô của xã cung cấp hàng trên huyện, cũng đã có vấn đề. Trồng rau và nuôi nấm, trước kia do xã cung cấp hàng hóa phụ trách bán, lần này đã quan hệ đến rất nhiều thôn trong xã, phải nhanh chóng điều người đi tiếp nhận công việc….”

“Ừm, việc này tôi cũng đang muốn thương lượng với anh, anh có sự lựa chọn thích hợp nào không?”

Người đứng đầu quản cán bộ , cha đáng lẽ không được lên tiếng, nhưng vừa rồi đã thổ lộ nhiều điều với Nghiêm Ngọc Thành, giờ đây nói chuyện cũng chẳng nghi kỵ là mấy nữa, nghĩ một lúc rồi nói: “tôi thấy Tiểu Tuân ở công ty Ngũ Giao Hóa được lắm, trẻ tuổi, mà làm điều động vật tư rất tốt, chỉ là cấp có hơi thấp.”

Chủ nhiệm xã cung cấp hàng hóa là cấp chính khoa, cách biệt hơi lớn một chút.

Còn về giám đốc Tôn để lại ấn tượng tốt trong lòng cha, chắc chắn là do toi thỉnh thoảng lại nhắc đến rồi. Tên Tôn Hầu Tử này, dù có hơi để ý mọi việc, nhưng rất thích hợp làm bạn. Người ta cứ cố nịnh hót đứa con nít như tôi, chắc chắn cũng phải có ích. Nếu không người ta cứ lẽo đẽo theo anh làm gì? Cha anh làm quan to thì kinh lắm à?
Nghiêm Ngọc Thành nói giọng trầm xuống: “Anh đã thấy vậy, thì chắc chắn là tốt. Thế này đi, đầu tiên bổ nhiệm làm phó chủ nhiệm đã, điều hành công việc. Cấp hành chính thì tạm thời định là cấp phó khoa, đợi đến khi làm được thành tích rồi, thì sẽ đưa lên sau.”

Được, trong tốp của bổn thiếu gia lại được tăng thêm một nhân vật tầm cỡ.

Tất nhiên, điều này phải trải qua một quá trình, sau khi tổ chức kiểm tra mới cho ra được quyết định chính thức, sau đó quyết định trong đại hội thường ủy. Có điều cũng chỉ là đi đường vòng mà thôi. Người thứ nhất và người thứ hai đã đồng ý rồi, người khác còn ý kiến gì nữa?

“Còn về việc ‘viện Huớng Dương’ thì sao? Thời gian trước tôi nghe nói làm được lắm”

“Đúng là được lắm, Trần Lập Hữu có năng lực lắm, trước mắt mật ong của chúng ta đều được bán đến ‘quảng trường 11’ rồi.”

Cái gọi là “quảng trường 11”, là công ty bách hóa lớn nhất chợ Đại Ninh. Những sản phẩm chen chân được vào đó, ít nhất sẽ được tiếp nhận trong tỉnh N.

“Ha ha, không ngờ Trần Lập Hữu có tài này. Nếu không, trực tiếp điều động anh ta đến xã cung cấp hàng hóa đi.”

Nghiêm Ngọc Thành rất vui, nghĩ một lúc là đưa ra được quyết định.

Cha giật mình. Cục nông nghiệp và xã cung cấp hàng hóa mặc dù là ở cấp chính khoa, nhưng dù sao cũng có sự khác nhau. Cục nông nghiệp là chính thức, còn xã cung cấp hàng hóa chỉ là hưởng thụ sự quan tâm của cấp chính khoa thôi. Đưa Trần Lập Hữu về xã cung cấp hàng hóa, bằng với việc đã hạ thấp người đó rồi. Không nên đả kích đồng chí làm ra được thành tích như vậy.

“Điều này, có gì không ổn phải không? Chủ nhiệm Lập Quần sợ là sẽ có ý kiến.”

Ông phó chủ nhiệm phân quản nông nghiệp Lập Quần này, dù gì cũng là cán bộ của cục nông nghiệp khu, ít nhiều cũng phải để ý đến cảm xúc của người ta.

Nghiêm Ngọc Thành nói vậy, không phải vì thực sự muốn điều động Trần Lập về, ngay lập tức cười ha ha, rồi không nhắc đến chuyện này nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc