TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Trung tuần, tỉnh ủy tỉnh N tổ chức thông báo về những cán bộ thuyên chuyển công tác.

Vốn phó bí thư khu Bảo Châu, bí thư thành ủy Bảo Châu Hứa Cảnh Hành vì vấn đề sức khỏe cho nên xuống hai tuyến, đảm nhiệm phó chủ nhiệm hội ủy viên công tác liên lạc hội nghị hiệp thương chính trị, không tiếp tục đảm nhiệm chức phó bí thư ủy ban khu vực Bảo Châu và chức vụ bí thư ủy ban thành phố Bảo Châu.

Điều đồng chí Nghiêm Ngọc Thành làm bí thư ủy ban thành phố Bảo Châu và ủy viên ủy ban khu vực Bảo Châu, không tiếp tục đảm nhiệm chức vụ ủy viên, thường ủy, bí thư ủy ban huyện huyện Hướng Dương.

Cùng ngày, ủy ban khu vực Bảo Châu cũng ra 1 văn kiện.

Điều đồng chí Mạnh Vũ Hàn làm bí thư ủy ban huyện Hướng Dương, không tiếp tục đảm nhiệm chức vụ ủy viên, thường ủy, phó bí thư huyện ủy ban huyện Thanh An.

Bà nó, như vậy Mạnh Vũ Hàn đến làm người có chức vụ cao nhất của huyện Hướng Dương rồi!

Kết quả này, Nghiêm Ngọc Thành tối hôm đó từ khu vực về, đã biết được 1 nửa. Cái gọi là 1 nửa đó là do Long Thiết Quân thông báo cho. Liễu Tấn Tài sợ là tạm thời không thể đảm nhiệm trách nhiệm quan trọng của vị trí bí thư.

Long Thiết Quân thì chỉ nói có chút vậy, ông ta không nói nhiều hơn nữa, Nghiêm Ngọc Thành cũng không dám hỏi.

Tối đó chúng tôi cũng phân tích 2 khả năng, một là khu vực có thể nhảy dù thêm 1 vị bí thư ,thứ 2 là đề bạt Đường Hải Thiên. Theo lý lịch của Đường Hải Thiên, đảm nhiệm chứ bí thư của ủy ban huyện này cũng coi như là thuận lý thành văn.

Nếu như là Đường Hải Thiên lên chức, dựa vào quan hệ của ông ta và cha cùng tính chất sự việc, nên vẫn có thể phối hợp tương đối tốt. cái vướng mắc của cha con chúng tôi cũng không quá nặng.

Cho dù như thế nào, Đường Hải Thiên cũng coi cha là cấp trên cũ, làm cấp dưới của ông ta cũng không quá mất mặt.

Cha cũng là người thực tâm làm việc. Tuy là không thể tiến 1 bước, chỉ cần có thể buông tay chân làm sự thật cũng coi như không tồi. Nhưng khả năng này không lớn. khả năng lớn nhất vẫn là nhảy dù.

Khi chúng tôi phân tích tình hình, Nghiêm Ngọc Thành không tính. Cha, Đường Hải Thiên, Ngô Thu Dương là những đồng minh thép. Ngọc Hoa và bộ trưởng tuyên truyền Lý Thừa Nghiêm cũng khá gần gũi. Mã Chí Khoan ít nhất cũng có thể giữ được chức hiện nay. Ngoài ra bộ trưởng Vũ trang Tư Hán căn bản là chỉ giơ tay không nói. Thư kí ủy ban huyện Trương Lã Trấn từ thư kí văn phòng của ủy ban khu vực xuống. ở huyện Hướng Dương vô đảng vô phái, xuất thân làm thư kí, vì người mà thận trọng, trước nay chưa từng nói năng hồ đồ. Do đó cho dù ai đảm nhiệm chức vụ bí thư huyện ủy này, muốn làm được ưu thế mạnh mẽ, sợ là có chút khó khăn.

“Cho dù ai đến. Chỉ cần anh ta thật lòng vì quần chúng nhân dân làm việc, mọi người đều nên phối hợp với anh ta”

Cuối cùng Nghiêm Ngọc Thành nói.

Cha gật đầu.

“Tiểu Tuấn, sao cháu không nói gì ?”

Tôi lạnh nhạt nói “Đại sự ủy ban khu vực quyết định, trẻ con như cháu, có thể nói gì?”

Nghiêm Ngọc Thành im lặng, nhìn tôi đầy ẩn ý, không nói thêm câu gì nữa.

Nói thật lòng, Nghiêm Ngọc Thành được điều đến thành phố Bảo Châu, một bước thuận lợi trở thành ủy viên ủy ban khu vực, tôi cũng biết là kết quả công lao của Long Thiết Quân. Tại huyện Hướng Dương, lí lịch của Nghiêm Ngọc Thành là rất dày dặn kinh nghiệm, đảm nhiệm chức bí thư thì không cần nói gì nhiều. Nhưng chuyển lên phạm vi lớn như Bảo Châu, thì vẫn chưa đủ. Khi đó những cán bộ lão thành cách mạng, việc xem xét về tư cách khá là nghiêm.

Long Thiết Quân đề nghị trọng dụng Nghiêm Ngọc Thành, thì phải có sự sắp xếp thỏa đáng cho việc nhậm chức tại vị trí của bí thư ủy ban huyện Hướng dương, tạm thời tạo áp lực cho cha. An ủi cho một vị chí khác ở khu vực.

Đương nhiên cũng có thể nói là hy sinh lợi ích của cha đổi lấy bước tiến cho Nghiêm Ngọc Thành, nhìn từ những quan điểm khác bước tiến của Nghiêm Ngọc Thành chính là bước tiến của cha.

Chịu khổ cực chưa tới ba năm, thoáng cái đã chuyển từ một huyện nghèo khó lên tới vị trí thứ 2 của khu vực Bảo Châu, cha không những làm việc khổ cực, lại có công lao, nhưng đến bây giờ lại giương mắt nhìn người khác giành mất công lao. Cho dù có thuyết phục mình như thế nào thì đều có chút phẫn nộ.

Xem ra kiến thức của tôi với chốn quan trường này vẫn chưa thật đầy đủ,

Sự việc đã như vậy rồi, nói cái gì cũng không có tác dụng nữa.

Bây giờ lại không như sau này, có thể lấy tiền mua chức!

Có thể cũng không ngờ được rằng, lại là Mạnh Vũ Hàn đến.

Đứa con trai hư hỏng của ông ta Manh Túc Tiến, không phải sẽ thành “ Nha nội thứ nhất’của huyện Hướng Dương này sao? Cái này thì cũng thôi, những hư danh cũng không cần tranh giành. Nhưng vì chuyện của Hắc Tử, tôi đã động chạm tới Mạnh Túc Tiến, thiếu chút nữa thì Mạnh Vũ Hán cũng bị kéo vào. Cái thù này nhất định người ta vẫn còn nhớ.

Bắt đầu từ khi Mạnh Vũ Hàn đến huyện Hướng Dương làm bí thư thì kịch hay mới bắt đầu.

Được thôi, ta sẽ cưỡi lừa tập nhạc---hãy đợi đấy.

Mạnh Vũ Hàn 43 tuổi, tương đương với tuổi của Nghiêm Ngọc Thành, lớn tuổi hơn cha. Dáng người vào loại trung, mặc bộ đồ tôn trung sơn màu xanh, tướng mạo cũng coi như tạm được, nhưng không thể thấy được có biêt bao nhiêu sự nham hiểm, một cái mũi diều hâu khá khó coi, làm cho ông ta khi cười rạng rỡ, cũng làm cho người ta có cảm giác không thoải mái.

Hai người bước xuống từ chiếc xe jeep, cũng Lý Bác Văn tiến vào phòng hội nghị.

Nghiêm Ngọc Thành theo tất cả những cán bộ của thường ủy ủy ban huyện đứng nghênh tiếp tại cửa hội trường.

Theo quy tắc, thì Nghiêm Ngọc Thành phải bàn giao với Mạnh Vũ Hàn, mới có thể đi thành phố Bảo Châu nhậm chức. đương nhiên, dựa vào thân phận của bác ta, cũng không cần phải cho Mạnh Vũ Hàn cái thể diện lớn như thế này, cái này là dành cho Lý Bác Văn.

Tuy là một người già, một người mới nhậm chức cao, Lý Bác Văn không dám thể hiện quá trước mặt Nghiêm Ngọc Thành. Nghĩ mình từ vị trí của cấp chính khoa lên được vị trí cấp phó ban thế này cũng tốn rất nhiều thời gian, người ta lại mất bao nhiêu thời gian? Trước đây Nghiêm Ngọc Thành khổ cực làm đại cách mạng, khổ cực bao năm. Để có được ngày hôm nay, lưc lượng thì dồi dào.

Tôi cố gắng tìm hiểu thông tin từ những người này, nhưng cuối cùng cũng đành bỏ cuộc.

Những người lên được cái vị trí cao này, đều là những người khả năng tu luyện không hề tầm thường, hỏi han khách khí, bắt tay có lễ nghĩa, đều đeo chiếc mặt nạ giả dối, cho dù trong lòng có dời sông lấp bể, bên ngoài cũng làm sao bộc lộ chút nào?

Phòng hội nghị đã sắp chỗ xong xuôi, Lý Bác Văn đọc văn kiện nhậm chức của ủy ban khu vực Bảo Châu. Nghiêm Ngọc Thành nói vài câu khách khí, sau đó lại chuyển cho Mạnh Vũ Hàn vị bí thư mới của huyện lên phát biểu.

Tôi đứng nghe bên ngoài.

Chẳng ai đuổi tôi đi cả.

Giọng nói của Mạnh Vũ Hàn và dáng vẻ ông ta như nhau, bình thường trầm tĩnh, có chút giọng điệu của vị quan mới nhậm chức. Những lời nói cũng có chút khách khí, ca ngợi công lao của những cán bộ bí thư truớc đặc biệt là Nghiêm Ngọc Thành, nói khiêm tốn mình tới đây là để học tập.

Hi hi, ông biết thế thì tốt.

Tổng sản lượng công nông nghiệp của huyện Thanh An năm ngoái không tăng cũng chẳng giảm, nguời như ông không phải vì có anh rể là phó bí thư ủy ban khu vực nên mới có thể nhẹ nhàng đến đây nhậm cái chức lớn này hay sao?

Ngày hôm sau Mạnh Vũ Hàn nhâm chức, thì Nghiêm Ngọc Thành lên thành phố Bảo Châu nhậm chức.

Cảnh tiễn biệt thật cảm động. có rất nhiều những cán bộ tầng trung từ sớm đã đến trước cửa hội trường huyện, công xã Hồng Kì đến rất đông, Giang Hữu Tín dẫn đoàn, tất cả những chính phó chủ nhiệm của ủy ban cách mạng và ủy viên ủy ban đảng đều đến.

Bí thư chi bộ 11 đại đội đến 15 người. Do có thông tin cho nhau biết, các loại ô dù “Cặn bã phong kiến” của vạn dân. Mọi người cứ thế đứng trước cửa sân lớn của ủy ban huyện, đợi chiếc xe nhỏ của Nghiêm Ngọc Thành đi ra.

Chiếc xe vẫn chưa ra khỏi sân lớn của ủy ban, Nghiêm Ngọc Thành đã nhìn thấy trăm người đứng chật đầy ngoài cổng, vội vàng bảo lái xe dừng xe lại, bước xuống xe, bắt tay tạm biệt với các cán bộ, cười khuyến khích mọi người hãy cố gắng tiếp tục cống hiến hết mình cho huyện Hướng Dương.

Tôi ngồi trong xe jeep, nhìn cảnh này rất cảm động.

Trước đây cũng đã từng xem qua những bộ phim có liên quan tới cảnh như thế này rồi, mỗi lần đều cảm thấy rất giả tạo. Nhưng việc của ngày hôm nay thật sự tôi rất cảm động. Xem ra người làm lãnh đạo, chỉ cần thành tâm thành ý đi làm việc, thì quần chúng nhân dân sẽ không quên.

Nghiêm Phi vẫn không vui vẻ, nheo mắt, hình như hơi sụt sịt.

Tôi vốn định đi cùng đến thành Bảo Châu, nhưng thấy Nghiêm Phi khi chuẩn bị lên xe ánh mắt cứ lưu luyến mãi, không biết là làm sao, trong lòng có chút bồi hồi, không biết nên hay không nên chui vào xe cùng Nghiêm Phi.

Khi đó cô rất vui, và cười.

“Tiểu Tuấn, anh có thể thường xuyên tới chơi được không?”

Trên xe cô không ngừng hỏi tôi.

Tôi cười nói: ‘ Tại sao nhất định là anh đến thăm chứ, em cũng có thể đến thăm anh mà?”

Nghiêm Phi suy nghĩ một lát, rất nghiêm túc nói: “ Vì anh là con trai mà, mẹ nói, con gái không được chạy lung tung bên ngoài!”

tôi lập tức làm khuôn mặt nghiêm khắc của Giải Anh.

Giải Anh thì mỉm cười, xoa đầu con gái, lại xoa đầu tôi.

“Ừm, anh nhất định sẽ thường xuyên đến”

“ Thật chứ?”

“Đương nhiên là thật rồi. Anh đã bao giờ lừa em chưa?”

Từ trước tới nay, tôi thật sự chưa từng lừa cô . Nhưng sau này có lừa gạt hay không thì bây giờ chưa nói được.

Nghiêm Phi rất vui mừng, đưa tay nắm lấy tay tôi, cũng hơi ngả dựa vào vai tôi. Ba chỗ phía sau chiếc xe jeep, cô ấy ngồi ở giữa, nhưng không dựa vào mẹ. Giải Anh nhắm hờ mắt, mỉm cười, không nói gì.
Tôi cũng không nghĩ gì. Theo cái tuổi của chúng tôi, tạm thời không thể để người khác hiểu lầm gì cả.

Nghiêm Ngọc Thành ngồi trước, trước sau không nói câu gì cả.

Cán bộ khi đó, đặc biệt là cán bộ trong huyện, vẫn không có thói quen ngồi ghế phía sau, thích ngồi ghế trước, chân có thể duỗi thẳng, mắt mở to. Đến sau này, những chiếc xe jeep bị loại bỏ, chuyển sang xe loại nhỏ, thói quen này dần dần cũng thay đổi.

Đến ủy ban khu vực, chúng tôi tiễn bác tới sân của ủy ban thường vụ, Giải Anh dẫn chúng tôi xuống xe, chiếc xe mới đưa Nghiêm Ngọc Thành vào tận sân lớn đi báo cáo, đương nhiên có nhiều nhân viên cùng bác ấy nhậm chức.

Nghiêm Ngọc Thành dựa vào việc lên tiếng trước mà tranh cướp với người, cái chức vụ ủy viên ủy ban khu vực kiêm bí thư ủy ban thành phố Bảo Châu, Cảnh Hành lại vì năng lực kém mới phải lùi bước, những cán bộ thành phố Bảo Châu đều cảm thấy không yên, Nghiêm Ngọc Thành chuyển qua đây, thật không có chút nghi vấn. Tôi cũng không cùng đi qua, dù sao tôi cũng không thông thuộc thành Bảo Châu này, trước đây nghe nói tới cái góc tường ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì, thà đến giúp Giải Anh chuyển nhà còn hơn.

Kì thực việc chuyển nhà này cũng không cần tôi mó tay vào, chủ nhiệm Hoàng của thành Bảo Châu sớm đã lo liệu những người trẻ tuổi tới đây giúp rồi. Nhiệm vụ của tôi chỉ là cùng Nghiêm Phi đi làm quen với môi trường mới ở đây mà thôi, cố gắng hóa giải những cảm giác không thích thú của những người dân nơi đây.

ủy ban đảng của khu vực cấp 1, theo lệ cũ vẫn chưa có cái cách gọi ủy ban thường vụ khu vực, chỉ là ủy viên ủy ban khu vực. Nhưng thân phận đại biểu và đãi ngộ chính trị, cùng với ủy ban thường vụ ủy ban đảng lại không có chút khác nhau. Do đó nơi ở của những lãnh đạo ủy ban, cũng được gọi là viện ủy ban thường vụ.

là viện ủy ban thường vụ, kì thực chiếm khoảng khá lớn. giữa non xanh nước biếc, lại có 1 cái biệt thự hai tầng, tọa lạc tại đó. Người ở đây cũng không chỉ có ủy viên ủy ban, có rất nhiều những cán bộ cấp chính phòng đã về hưu và phó chủ nhiệm ủy ban cách mạng khu vực cũng ở đây. Nghiêm Ngọc Thành là mới đến, chỗ ở đương nhiên là phía sau, chiếc xe đang đi trên con đường sạch sẽ rồi lại phải lội qua rất nhiều bùn đất mới tới được nơi ở của họ.

vị trí ở có khác biệt, diện tích của biệt thự cũng có sự khác biệt, nhưng cái khác đấy không lớn lắm, hai cái phòng ở trên lầu hai, có một cái vườn nhỏ, có tất cả 6 phòng, Nghiêm Minh bây giờ vẫn là quân nhân, ở đây cũng chỉ có 3 người nhà Nghiêm Ngọc Thành, thực sự khá là rộng rãi.

Cùng nắm tay Nghiêm Phi đi lên lầu hai thăm quan một vòng.

“Dì Giải Anh, công việc của dì thì như thế nào?”

“ Vẫn chưa quyết định”

Giải Anh hơi ngạc nhiên, không biết tôi sao lại đột nhiên hỏi vậy.

"Đã nói với bác Nghiêm, tốt nhất có thể sắp xếp vào làm tại một đơn vị khá nhàn hạ, gần với nhất trung của Bảo Châu”

“Tại sao?”

Giải Anh đang bận rộn dọn dẹp, nên chưa định hình lại.

“Tiện chăm sóc Nghiêm Phi, cháu xem cái nhà lớn như thế này, xung quanh cũng không có ai, nếu như đi làm về muộn thì một mình Nghiêm Phi ở đây sao được?”

“ Đúng rồi, vẫn là cháu nghĩ chu đáo”

Giải Anh vỗ đùi, gật đầu.

Nghiêm Phi nhìn tôi cười.

Chủ nhiệm Hoàng của phòng làm việc ủy ban thành Bảo Châu vẫn cẩn thận giúp đỡ, cười nói: “ Cháu nhỏ này nói thật có lý. Đồng chí Giải Anh, đơn vị gần nhất trung của Bảo Châu có cục thuế thành phố, cục tư pháp thành phố….đều rất gần, đi bộ nhiều nhất là hơn 10 phút.”

Vị chủ nhiệm này là người cẩn thận, cách ăn nói đều có cấp trên cấp dưới. Việc này về cơ bản thì không cần đích thân Nghiêm Ngọc Thành ra mặt, chỉ cần chủ nhiệm Hoàng đi làm là được, đơn vị này không phải khóc than mời Giải Anh tới đó hay sao? Tuy nói là vợ của lãnh đạo ủy ban thành phố, tất cả mọi việc vẫn cần cẩn thận một chút, nhưng cách đối đãi tốt như vậy, thì lại càng có thể nhanh chóng tiếp cận tiền đồ tốt nhất của lãnh đạo.

Tôi cười nói: “ Dù sao cũng không tốt bằng việc trực tiếp sắp xếp vào Nhất Trung”

Tôi hiểu tính cách của Giải Anh, rất lười đi, không để ý tới việc tranh giành quyền lợi, thuộc loại phụ nữ chồng sang vợ vinh. ở đơn vị nào cũng không quan trọng, chỉ cần nhẹ nhàng 1 chút. Hơn nữa trước đây là giáo viên, làm ở phòng công tác giáo dục nhiều năm, chuyển đến làm trong Nhất Trung cũng phù hợp, không ai có thể nói gì.

Chủ nhiệm Hoàng cười, nhìn Giải Anh, đợi ý của dì ý.

Cụ thể đến cơ quan nào, đương nhiên cần phải lắng nghe ý kiến của lãnh đạo, tự mình không thể tự quyết định được.

Giải Anh cười nói: “ Việc này, đợi ông Nghiêm về đã, cô nói chuyện với ông ấy xong thì bàn tiếp”

Câu trả lời này rất đúng, vừa thể hiện sự tôn trọng với Nghiêm Ngọc Thành, cũng thể hiện sự tôn trọng với cấp dưới, chẳng lộ ra chút “ Vợ quan” nào.

Tôi mỉm cười, không nói thêm gì.

Bình luận

Truyện đang đọc