TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Phi Phi mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bên dưới là một chiếc váy xanh, vẫn bện thành hai búi như vậy, hai chiếc nơ hồng nhạt, trước trán lơ thơ vài sợi tóc, mặt đỏ hồng, bộ ngực bắt đầu phát triển vì sự vui mừng bất ngờ nên cứ phập phồng, dáng điệu đó thật là dễ thương. Bổn thiếu gia phải cố gắng lắm mới nhịn được không đi thơm lên gò má hồng của cô bé.

Nếu tôi thực sự có bề ngoài của một người 40 tuổi, làm việc thế này cũng chẳng ai trách được gì, vì là người lớn quý trẻ con. Vấn đề là tuổi của tôi chỉ mới được mười ba, nếu trước mặt mọi người dám làm động tác đó, vấn đề sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Thế là tôi chẳng làm gì hết cả, đã có người đi ra can thiệp rồi.

Người giáo viên chủ nhiệm lớp của Nghiêm Phi , là một người đàn ông cao gầy chạc ba mươi năm tuổi, đeo một chiếc kính gọng vàng, bước ra từ phòng học, mặt đầy nghi ngờ nhìn Nghiêm Phi , lại nhìn sang tôi, rồi dài thuỗn mặt ra.

“Em là ai? Ở lớp nào? Lớp 10 hay là 11?”

Đúng là vị giáo viên chủ nhiệm này bị thiếu nước bọt, nên liền một hơi hỏi nhiều đến thế.

Lớp 10 hay là 11? Ha ha, chẳng lẽ bổn thiếu gia lại già dặn thế rồi sao? Đây không phải là việc tốt.

Mặc dù tôi nhỏ, lắm lúc được lợi, nhưng quả thật đại đa số tôi vẫn ghét sự nhỏ bé này của mình.

Nghiêm Phi nhìn thầy giáo, có chút sợ sệt, vội vàng chạy ra từ vòng tay tôi, mặt đỏ bừng lên.

“Thầy giáo Lý, cậu ấy, cậu ấy không phải là học sinh của trường chúng ta....là, là con của chú Liễu....”

“Chú Liễu? Chú Liễu nào? Họ hàng nhà em à?”

Sắc thái của thầy giáo Lý chẳng thấy tốt hơn chút nào cả. Nghe nói tôi không phải là học sinh trường này, càng tăng thêm vài phần nghi hoặc. Điều này cũng khó trách, vừa nãy thần thái của tôi và Nghiêm Phi cũng quá thân mật, không thể làm cho người khác không có vài giả tưởng. Phải biết rằng Nghiêm Phi giờ đây là con gái của bí thư thị ủy, là “đối tượng đặc biệt được chăm sóc” của Bảo Châu. Nếu trước mặt thầy giáo mà biểu hiện ra mình “yêu sớm”, thì từ hiệu trưởng đến thầy giáo, đều gặp phải phiền phức lớn! Hơn nữa Nghiêm Phi dễ thương đáng yêu là thế, chỉ cần là đàn ông đều vô cùng yêu thích. Thầy giáo Lý mặc dù là thầy giáo, nhìn thấy tôi và Nghiêm Phi thân thiết thế, trong lòng khó tránh sẽ có một cảm giác “ghen tuông” kỳ lạ. Thảo nào ánh mắt của ông ta nhìn tôi lại sắc như dao đến thế!

Tôi cười, hơi khom lưng xuống, kính cẩn nói: “Chào thầy giáo Lý. Em tên là Liễu Tuấn, cha em là Liễu Tấn Tài bí thư huyện ủy huyện Hướng Dương, là đồng chí của bác Nghiêm!”

Quan hệ giữa Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài chỉ thể dùng một chữ sắt đá để hình dung. Từ khi Nghiêm Ngọc Thành lên nhậm chức ở thành phố Bảo Châu, tầng quan hệ này mọi người đều biết. Là giáo viên chủ nhiệm lớp Nghiêm Phi , thấy giáo Lý nhất định đã từng nghe đến nó, nên ngay lập tức mặt lộ ra một nụ cười.

“Ồ, hóa ra là con của bí thư Liễu...Em đến thành phố Bảo Châu cùng cha sao?”

Giờ đã được chứng kiến tính đàn bà của ông thầy này. Có lẽ tôi đoán ông ta cũng là người hay chuyện lắm. Nhưng điều đó cũng chẳng sao. Bổn thiếu gia đang muốn mượn cái miệng của ông ta để tuyên truyền “chủ quyền” cơ đấy, để mọi người biết rằng con gái của bí thư Nghiêm có quan hệ rất thân mật với con trai của bí thư Liễu. Đây cũng chẳng phải là chuyện xấu gì. Giờ mọi người vẫn còn nhỏ, nhưng qua hai năm nữa là đến độ nửa chín rồi. Đến cấp ba, giữa nam nữ học trò đã có cái gọi là “tình yêu đầu”, giờ đây tiêm một mũi “tiêm phòng” trước cũng được.

Trong phút chốc nghĩ ra điều đó, trên mặt tôi càng nở ra nụ cười sán lạn hơn.

“Đúng thế, thầy giáo Lý, cha em tìm đến bác Nghiêm nói chuyện, em ngồi không chẳng có gì làm, nên chạy đến đây tìm Nghiêm Phi chơi. Khi còn ở huyện Hướng Dương, chúng em là bạn học cùng lớp đấy.” Sau khi nói xong câu khách sáo này, tôi chẳng cần để ý đến ông ta nữa, quay sang Nghiêm Phi nói: “Phi Phi , chúng ta đi tìm đi, chắc cũng sắp tan sở rồi đó.”

Nghiêm Phi gật đầu lia lịa, rồi vẫy tay với thầy giáo Lý: “Em chào thầy giáo Lý”.

“Ừm, ừm, chào các em...”

Vừa đến chỗ quành ở cầu thang, Nghiêm Phi nhanh như một chú thỏ chạy đến nắm chặt lấy tay tôi.

Bó tay!

Tiểu nha đầu này chẳng chú ý nơi chốn gì hết.

Tôi quay ra liếc trộm thầy giáo Lý, quả nhiên thần sắc của ông ta rất cổ quái.

“Tiểu Tuấn, tay của cậu sao lại thô thế vậy?”

Nghiêm Phi không cố ý hỏi, nhưng lại rắc muối vào “vết thương lòng” của tôi. Thử hỏi có thiếu gia nhà quan nào mà lại có “bàn tay nông dân” thô ráp như của tôi hay không?

“Do luyện khí công đó, ngày nào cũng phải đập gạch!”

Vừa nói, tôi vừa giơ bàn tay trái lên nhìn, bên tay này còn đỡ hơn một chút, nhưng tốt đến mấy cũng có giới hạn. Luyện khí công không thể chỉ luyện một bên tay.

Trong ánh mắt Nghiêm Phi lộ ra sự đồng tình, nhưng những lời cô bé nói ra thì lại rất mang vẻ “nịnh nọt”.

“Cậu ấy à, đã lợi hại đến vậy rồi, mà còn cần phải luyện khí công....nhiều đến vậy để làm gì?”

“Để giữ cho thân thể khỏe mạnh chứ gì nữa. Hơn nữa, về sau nếu gặp phải bọn khốn ức hiếp cô, tôi còn bẻ gãy chân chúng ra nữa chứ!”

Tôi giơ nắm đấm lên, trông rất có khí phách, ha ha!

Nghiêm Phi cười khanh khách, ra vẻ rất vui.

“Phi Phi , vẫn chưa kết được người bạn nào ư?”

“Ừm...Vẫn chưa....”

Ánh mắt Nghiêm Phi hơi buồn, cắn môi nói.

“Không có thì thôi, về sau tôi thường xuyên đến thăm cô là được rồi!”

Nghe người ta nói không có bạn, tôi không những không đồng tình, mà lại còn có chút tự đắc. Có thể thấy được lòng dạ hiểm ác của bỉ nhân là tôi, ôi nhân cách chẳng cao thượng gì hết!

Nghiêm Phi ngay lập tức vui vẻ, nắm chặt tay tôi, rồi cười một nụ cười rất ngọt, nói: “Nói lời phải giữ lấy lời, không được lừa tôi nhé?”

“Không lừa không lừa. Nam tử Hán đại trượng phu, một lời đã xuất tứ mã nan phi, quyết không nuốt lời!”

“Ít nhất mỗi tuần đến thăm tôi một lần! Ngoéo tay nào!”

Nghiêm Phi được voi đòi tiên, thò ra ngón tay út nhỏ, quơ qua quơ lại trước mặt tôi làm tôi hoa cả mắt. Mặc dù bổn thiếu gia vẫn còn chút do dự, nhưng thấy tình hình này, làm sao nói lời từ chối được? Thế là tôi cũng cười rồi thò tay ra ngoắc tay với cô ấy.

Ra đến cổng, Nghiêm Phi liền buông tay tôi ra.

Tôi mỉm cười. Xem ra cái đầu có bằng gỗ thì cũng còn chút thông minh, tiểu cô nương đã biết nam nữ thụ thụ bất thân rồi. Nếu để cho mấy người nữa thấy chúng tôi thân mật với nhau, thì chỉ sợ không cần đến một ngày, “tin nóng” về con gái bí thư Nghiêm sẽ loan truyền đi khắp Bảo Châu.

Bất luận là chủ tịch công hội của đơn vị nào, thì về cơ bản cũng chẳng có lấy một công việc ra trò để làm. Vị phu nhân đứng đầu Bảo Châu Giải Anh này càng như vậy. Nghĩ mà xem, nếu cô ta không chủ động lăn xả vào việc, thì ai dám sắp xếp nhiệm vụ cho cô ta? Khi chúng tôi đến nơi, cô ấy đang nhàn hạ nâng chén trà, bàn chuyện rôm rả với hai người cộng sự khác. Hai vị cùng làm đó, tuổi cũng chạc Giải Anh, ăn mặc trang điểm cũng rất thời trang, chắc là cũng xuất thân từ con nhà quan lại, nên cũng không quá khúm núm trước mặt Giải Anh. Nghĩ lại thì cũng đúng, có thể làm việc ở một đơn vị nhàn hạ thế này, cơ bản không làm gì mà vẫn có tiền, chẳng lẽ lại có thể là “quần chúng cách mạng” ư?

Ừm, thực ra đây mới là cuộc sống của “vợ quan” mà tôi vẫn hằng tưởng tượng, như mẹ tôi thân là phó chỉ đạo cục công an huyện, trong tay chỉ huy người và súng ống, uy phong thì uy phong đấy, nhưng cũng thật mệt. May mà chị cả đã đi học đại học ở Đại Ninh, chị hai và chị ba cũng có thể chăm sóc bản thân mình, còn về bổn thiếu gia, càng không phải để bà lo lắng, nên bà mới được rảnh rang chút ít. Xem ra nếu cha cứ tiếp tục thăng quan thế này, nếu không phải là mẹ đổi đơn vị khác làm việc, thì là nhà phải mời bảo mẫu mất rồi.

Với điều kiện nhà chúng tôi, thuê một người bảo mẫu đắt tiền không phải là việc gì khó khăn, chỉ sợ miệng thế gian như làn sóng biển, rồi người ta lại đồn ra đồn vào.

Có tiền mà không thể tiêu theo ý thích, thật là đáng ghét!

“Dì Giải!”

Tôi đứng ở cửa phòng làm việc, cười hì hì gọi một tiếng. Nghiêm Phi nghịch ngợm, trốn vào đằng sau lưng tôi không chịu lộ mặt.

“Ôi chà, Tiểu Tuấn đó à....”

Thấy tình hình thế này, mức độ vui mừng của Giải Anh khi gặp tôi không hề kém Nghiêm Phi , vội vàng đứng dậy vẫy tay với tôi.

“Phi Phi đâu? Sao vẫn chưa tan học à?”

Cô ấy chắc chắn không biết rằng tôi đã tìm đến phòng học “nghịch ngợm” cô con gái của mình một chập rồi.

“Con ở đây này!”

Nghiêm Phi không chịu được nữa, ngay lập tức nhảy ra.

“Con bé này, học thói nghịch ngợm rồi, làm mẹ giật cả mình”

Nhìn đứa con gái xinh đẹp mĩ miều của mình, Giải Anh mặt tươi như hoa.

“Nào đến đây đến đây, tôi giới thiệu với mọi người một chút, đây là con của đồng chí Liễu Tấn Tài bí thư huyện ủy huyện Hướng Dương, tên là Tiểu Tuấn, là bạn học của Phi Phi .”

Giải Anh mặt cười tươi, giới thiệu tôi với hai vị đồng nghiệp của cô như đang hiến một món đồ quý.

Bổn thiếu gia là thanh nhiên thời đại mới rất biết phép tắc lịch sự, tất nhiên là khom lưng, rồi chào hỏi đàng hoàng, làm cho hai bà “vợ quan” vui đến độ cười không khép được mắt, luôn miệng khen ngợi không thôi. Giải Anh được dịp nở mũi. Một trong hai vị đó, càng lắm chuyện hơn nữa, nhìn ngó tôi một lúc, rồi cười hỏi: “Chủ tịch Giải, Tiểu Tuấn đây là con rể tương lai của nhà chị phải không?”

Vị khác cũng bắt đầu lắm chuyện theo: “Đúng rồi còn gì nữa, cao ráo đẹp trai thế này, đúng là xứng đôi vừa lứa với Phi Phi ....”

May mà da mặt thiếu gia tôi dày cộp, nghe đã quen những lời nói đùa thế này rồi, nên cũng chẳng để ý là mấy. Còn Nghiêm Phi trước mặt người khác vẫn còn chút trẻ con, nghe thấy vậy đỏ mặt vội núp sau lưng Giải Anh.

Tan ta, tôi và Nghiêm Phi cùng đi sau Giải Anh xuống lầu.

“Tiểu Tuấn à, cha mẹ cháu có đến không?”

“Không ạ, chỉ có cháu đến thăm bác Nghiêm và cô thôi...”

Giải Anh cười nói: “Câu này có vẻ không thật lòng nhỉ, cháu đến đây là để thăm Phi Phi phải không? Đến trường rồi mà lại không đi tìm ta trước, chạy một mạch đến phòng học.”

Ôi, cái cô Giải này, cứ như đứa con gái bảo bói nhà cô còn nhỏ lắm, thực ra đã vội quấn lấy người tôi rồi.

Tôi lắc đầu, cười đáp: “Cháu cũng đến thăm Phi Phi nữa, chúng cháu là bạn tốt của nhau mà.”

Nghiêm Phi che miệng cười suốt không thôi.

“Tiểu Tuấn à, tối nay ăn cơm ở nhà cô nhé, cô đi mua ít đồ ăn ở cửa hàng thực phẩm.”

“Không cần đâu ạ, cô Giải, giờ đã là mấy giờ rồi, cửa hàng thực phẩm làm gì còn đồ ăn tươi vào giờ này nữa? Cô yên tâm, cháu đã mang đến cả rồi.”

“Cháu mang đến rồi?”

Giải Anh có chút hiếu kỳ.

“Đúng thế, kìa, ở trước mặt chiếc xe Jeep đó cô.”

Tôi vừa nói vừa vẫy tay với Tô Kiến Trung, Tô Kiến Trung liền chầm chậm lái xe đến.

“A, Tiểu Tuấn à, cháu dúng xe công cho việc tư, cha cháu không nói gì cháu sao?”

Giải Anh hiểu rõ tính khí của cha, giống như Nghiêm Ngọc Thành, là người rất ghét lợi dụng của công.

Tôi cười nói: “Cô Giải à, đây không phải là xe công đâu, là xe của công ty vận chuyển hàng hóa Liễu Gia Sơn đó, cháu chỉ mượn dùng một chút thôi. Chỉ là quan hệ bạn bè, không chiếm chút nào của nhà nước.”

Tính Giải Anh rất phóng khoáng, lại không phải là cán bộ lãnh đạo quản lý việc gì lớn lao, nên chỉ hỏi như vậy, không nói thêm gì nữa.

“Thời tiết bắt đầu nóng rồi, những đồ mang đến đều là đồ khô...Phi Phi , tối nay chúng ta ăn gà có được không?”

“Được chứ được chứ, tôi thích nhất là ăn gà rồi.”

Nghiêm Phi vỗ tay cười nói.

Cô ấy thích ăn gì, là hàng xóm bao năm, chẳng lẽ tôi lại không biết. Nói như vậy là đã đi đúng vào điểm ngứa rồi. Kiếp trước đã từng đọc một cuốn tiểu thuyết trên mạng, trong đó có một câu, nói là “đàn bà là phải dỗ dành”, xem ra câu đó không sai chút nào.

Một con gà, một câu nói đã làm Nghiêm Phi vui đến thế, chẳng phải rất tốt sao?

Thực ra lần này tôi mang đến đâu phải chỉ có một con gà? Giống như năm ngoái đi chúc tết Chu tiên sinh vậy, phàm là cá, thịt, nấm, tôi đều nhét đầy vào một giỏ. Nhà Nghiêm Ngọc Thành có ba người, chỉ đủ để ăn một hai tháng thôi. Tôi đoán có lẽ lúc đó Nghiêm Ngọc Thành cũng sắp về rồi. Quả nhiên, chưa kịp bày biện xong đồ đạc, lái xe đã đưa Nghiêm Ngọc Thành đến rồi.

Đi làm và ra về đúng giờ, xem ra thói quen tốt này của Nghiêm Ngọc Thành vẫn y nguyên như thế.

Tôi đang ngồi trên chiếc ghế đá phía bên ngoài biệt thự kể cho Phi Phi câu truyện trong “Liêu Trai”, nghe thấy tiếng còi vội vàng đứng dậy, ra đón “nhạc phụ đại nhân”.

Nghiêm Ngọc Thành thấy tôi, việc đầu tiên là nở một nụ cười, sau đó nghiêm mặt, “Hừ” một tiếng. Nụ cười trước đó là biểu lộ ra ý nghĩ thật sự trong lòng, còn tiếng “Hừ” này là tỏ vẻ bí thư đây mà. Tất nhiên không thể trước đó không lâu dạy dỗ tôi một trận trong điện thoại, giờ đây vừa gặp đã mặt tươi roi rói, nếu vậy chẳng có chút “quan uy” gì hết.

Tôi ngầm bật cười, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ sợ hãi, rất cẩn thận.

Ai mà biết Nghiêm Phi không nghe nữa, ngay lập tức chạy ra đánh vào người ông.

“Cha, cha sao thế? Tiểu Tuấn làm gì cha rồi?”

Nếu nói trên thế gian này có một người làm cho Nghiêm Ngọc Thành không đối phó lại được, thì đó chính là Nghiêm Phi . Cô con gái nhỏ này mà tức giận lên, thì Nghiêm Ngọc Thành ngay lập tức biến thành vẻ mặt cười, hà hà nói: “Phi Phi , hôm nay con thật xinh xắn đó.”

Nghiêm Phi chẳng để ý đến lời đó, lườm ông già rồi quay đầu đi.

Nghiêm Ngọc Thành chỉ còn nước cười đau khổ.

Tôi đang đắc ý, không đề phòng bí thư Nghiêm mắng: “Tiểu tử thối, cậu cười gì? Còn không vào đây nói chuyện với ta!”

Chán thật!

Cười thầm trong lòng mà ông ấy cũng nhìn ra được sao? Chẳng lẽ Nghiêm Ngọc Thành đọc được ý nghĩ của người khác à? Tôi không dám nói gì khác, kéo tay Nghiêm Phi rồi đi vào.

“Tiểu tử thối, nói cho ta biết về vụ xử lý sau đó của cậu.”

Nghiêm Ngọc Thành chễm chệ ngồi lên ghế sô pha, cất giọng hỏi.

Tôi ngồi xuống vào chiếc ghế sô pha trước mặt ông, cũng làm ra vẻ rất hách dịch, rồi báo cáo rõ tình hình. Giải Anh đang bận việc trong bếp, còn Nghiêm Phi ngoan ngoãn bê nước chè lên.

Hiếm khi được con gái quan tâm chăm sóc thế này, Nghiêm Ngọc Thành xoa đầu cô bé, vẻ mặt nghiêm nghị đó không thể kéo dài được nữa. Nghiêm Phi cười hì hì, sau đó ngồi vào bên cạnh tôi.

“Ừm, việc này đã coi là xong, về sau không được làm liều như vậy nữa.”

Tôi gật đầu.

Lại nói đến một vài chuyện phiếm, Giải Anh bê cơm canh lên, một con gà, một đĩa thịt bò xào ớt, làm cho hai cha con Nghiêm Ngọc Thành ăn vui vẻ. Nghiêm Phi trước giờ chỉ ăn một bát cơm, mà hôm đó cũng ăn thêm được nửa bát.

“Tiểu Tuấn à, cháu đến đây có chuyện gì thế?”

Sau khi ăn cơm xong, Giải Anh dọn dẹp bát đũa, bê điểm tâm lên, rồi mới hỏi chuyện tôi.

“Cô Giải à, đúng là có chuyện cần cô giúp.”

“Cần cô giúp?”

Giải Anh có chút kỳ lạ. Hai cha con chúng tôi tìm đến, hầu như là để tìm Nghiêm Ngọc Thành bàn chuyện đại sự, có bao giờ nhờ cô ấy giúp đâu?

“Đúng thế. Bác bảy cháu, ừm, họ hàng ở Liễu Gia Sơn, có một đứa con gái là Tiểu Thanh, 18 tuổi rồi, sau khi tốt nghiệp cấp hai đã làm việc mấy năm, giờ muốn đi học lại, học kế toán. Chẳng phải Bảo Châu có một trường trung cấp tài chính sao, cô xem có thể giúp cho chị ấy vào học kế toán trong đó được không...Đương nhiên, tự bỏ tiền cũng được, tiền không phải là vấn đề.”

Mặc dù Giải Anh làm việc ở Nhất Trung, nhưng dù sao cũng là nằm trong hệ thống giáo dục, hơn nữa cô đã đội chiếc mũ “đệ nhất phu nhất”, trường trung cấp tài chính đó, chẳng lẽ lại không nể mặt cô hay sao?

“Đây là việc tốt mà!”

Giải Anh chưa kịp trả lời, Nghiêm Ngọc Thành đã nói tiếp lời của tôi. Điểm này cũng giống như cha, thích người học hành.

“Việc này, không cần phải phiền đến cô Giải của cậu đâu, tôi đi hỏi giúp cậu là được rồi. Hai ngày nữa, cậu gọi điện thoại đến hỏi tình hình.”

Ha ha, có Nghiêm Ngọc Thành đích thân xuất mã, việc của chị Tiểu Thanh nhất định thành công rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc