TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Tổng công ty phát triển công nghiệp cơ khí và “Tổ chức công ty” của bổn nha nội có sự chặt chẽ riêng, những khoản đầu tư lớn không ngừng được rót vào thành phố Giang Khẩu, tiến hành “Điên cuồng bao vây”, những vị quan của khu vực Bảo Châu cũng không có phút nghỉ ngơi nào. Tại văn phòng hội nghị của chuyên viên, Tiết Bình Sơn nghe những kiến của Nghiêm Ngọc Thành về vấn đề xin đổi thành thành phố, tim đập thình thịch, gật đầu tán đồng, cảm thấy việc này rất có khả năng thực hiện. Ngay sau đó ý kiến này được chính thức đề xuất tại hội nghị của ủy ban khu vực.

Châu Bồi Minh vừa nghe xong, những nét u ám trên mặt bắt đầu đỏ dần lên.

Việc này, đã gãi đúng chỗ ngứa của ông ta. Châu Bồi Minh đa bị Long Thiết Quân cầm chân tại vị trí “Thứ hai” tại khu vực Bảo Châu 10 năm trời rồi. Chỉ mong cùng Long Thiểt Quân gặp được thay đổi, khi đến tuổi già thì nhặt được cơ hội thế này, khả năng vừa bước chân vào đã được trở thành người nắm chức thực quyền tại ủy ban thường vụ tỉnh ủy thì cũng khó thành sự thật. Có lẽ có đảm nhiệm hết cả nhiệm kì này thì cũng nên đến nơi an dưỡng tuổi già của tỉnh lập ra rồi. Khi trung ương đề xướng việc trẻ hóa cán bộ, thì chính mình cũng không biết có thể đương chức đến hết nhiệm kì hay không, cũng rất lo lắng. Không chừng vì nhường đường cho Tiết Bình Sơn mà tỉnh lại cho mình về an dưỡng sớm ý chứ.

Thật không can tâm!

Nếu như có thể trong khi mình còn nhậm chức mà có thể hoàn thành công việc “Thay đổi thành phố”, thì sau khi nghỉ hưu cũng có cái mà kiêu hãnh với con cháu.

Nhưng hưng phấn thì hưng phấn, Châu Bồi Minh cũng biết việc này đâu có dễ thực hiện. Hiện nay tỉnh N có 15 khu vực và thành phố, trong đó thành phố cấp khu vực cũng chỉ có 5 mà thôi. Khu vực Bảo Châu nhìn từ góc độ nào đi chăng nữa cũng chỉ xếp vào sau vị trí thứ 15, muốn trở thành thành phố cấp khu vực, có lẽ cũng chưa đến lượt của khu vực Bảo Châu?

“đồng chí Bình Sơn, có phương án cụ thể không?”

Châu Bồi Minh quan tâm hỏi.

Đây chính là cái tài của Châu Bồi Minh. Tại hội nghị đảng, đặc biệt là tại hội nghị toàn ủy ban có tầm quan trọng như thế này, ông ta thường sẽ gọi các cộng sự theo quy tắc. Không gọi theo chức vụ. Như vậy, ông ta với cái chức “Châu bí thư” có thể được nâng cao thêm, còn các thành viên khác bao gồm cả chuyên viên Tiết, với Châu Bồi Minh đều chỉ là những cán bộ bình thường. không cần phải phân biệt các chức trưởng ban và phó ban, căn bản chỉ có một chức trưởng ban, không có phó trưởng ban. Cách này tuy có chút đáng cười, nhưng dùng hay lại có được hiệu quả rõ ràng.

Tiết Bình Sơn cho dù trong lòng có chút chán nản, nếu như xét về chức vụ thì kém Châu Bồi Minh, nhưng nếu xét về tuổi tác thì hơn ông ta, luận đến kinh nghiệm thì không thể nói hết trong chốc lát. Người ta lại tỏ cái thái độ của phó trưởng ra, mình vẫn phải mỉm cười đáp lễ với thái độ hết sức thận trọng.

Thật đáng bực mình!

Tiết Bình Sơn đành kìm nén tất cả, hắng giọng bắt đầu báo cáo.

Việc này, Nghiêm Ngọc Thành nắm bắt thời cơ rất tốt, đưa ra ngay trước hội nghị toàn ủy ban khu vực. Tiết Bình Sơn nghe xong liền thấy có chút triển vọng. không thể không đem ra thảo luận tại hội nghị toàn ủy ban khu vực. Đến lúc này mới biết phương án này cũng có nhiều điểm không có tính khả thi. Nhưng cũng may ông ta vốn đã làm thư kí trong thời gian dài, cũng có chút tài văn chương, khả năng phản ứng nhanh nhạy, chỉ cần liếc qua là có thể nói được rồi, muốn bịa thì cũng có thể bịa được cả tiếng.

Chẳng qua là ngồi tại vị trí ủy viên ủy ban khu vực, bên dưới của Châu Bồi Minh đâu có ai là không “Gian xảo như quỷ” (đây như có ý phỉ báng hiềm nghi của cha và Nghiêm Ngọc Thành). Tiết Bình Sơn nói đông nói tây, nội dung thì trống rỗng, cho nên cũng chẳng ai có thể hiểu được gì? Ai cũng lộ ra những nụ cười châm biếm không dễ cảm nhận được.
Châu Bồi Minh lại hơi cau mày.

Nếu như nhưng việc khác thì TiếtBình Sơn có thể nói ra hàng loạt những câu ba hoa rồi, với tư cách “Văn như núi, Kiến thức nhu biển” làm sao mọi người lại không đồng tình được cơ chứ? Chẳng qua việc này, lại không thể sơ lược được, cần có những số liệu cụ thể để báo lên tỉnh và quốc vụ viện, còn cần phải cử nhiều chuyên gia đến khảo sát thẩm định nữa. Không có những phương án cụ thể, thì làm sao có thể có các tổ chuyên ra đến thẩm định, các anh em trong khu vực làm sao có thể tâm phục khẩu phục được? ví dụ như khu vực Cửu An gần đây và khu vực Thanh Phượng của Tây Nam, đầu năm đã đưa ra những tài liệu về việc “Thay đổi thành thành phố” cả hai khu vực này đều có những thực lực tài chính hơn hẳn khu Bảo Châu. Nhưng trong cùng 1 thời gian, bất luận là quốc vụ viện hay tỉnh lị cũng không thể phê chuẩn thành lập 3 thành phố cấp khu vực trong cùng một tỉnh được. Ngay cả mấy tỉnh của Giang Nam là nơi có nền kinh tế phát đạt cũng không ngoại lệ, huống hồ là tỉnh N lạc hậu này?

Nói như thế, cho nên vị chuyên viên Tiết khó mà tránh được việc diễn giải dài dòng. Càng nghe Châu Bồi Minh càng cảm thấy khó chịu.

Cách nói này của Tiết Bình Sơn, căn bản việc trình bày cũng không cần đệ trình, để tránh tự mình chuốc phiền phức.

May đây là Châu Bồi Minh, nếu là Long Thiểt Quân thì ông ta sớm đã tức giận mà chặn họng chuyên viên Tiết từ lâu rồi. Sau khi nói xong TiếtBình Sơn liền nhìn về phía của Châu Bồi Minh hy vọng tìm được ý đồng tình. Châu Bồi Minh thì chỉ gật đầu một chút, ánh mắt liền sang chỗ khác, nhìn các đồng chí trong ủy ban một lượt, rồi cuối cùng mới nhìn tới người đang cúi đầu nhìn quyển sổ ghi chép --Nghiêm Ngọc Thành.

“Đồng chí Ngọc Thành, là phó chuyên viên của thường vụ, với những lời của đồng chí Tiếtcó chỗ nào cần bổ sung không?”

TiếtBình Sơn mặt liền đỏ lên, trong lòng thầm chửi rủa.

Châu Bồi Minh chính là vì cái thể diện của mình. Nếu như Châu Bồi Minh nói cách này, thể diện cũng chẳng bị ảnh hưởng gì, chuyên viên đã nói qua, phó chuyên viên thường vụ có bổ sung thêm thì cũng là bình thường. Nhưng đây là hội nghị toàn ủy ban, không phải là hội nghị chuyên viên. Châu Bồi Minh yêu cầu người ta phát biểu ý kiến, cũng không cần điểm danh, nhiều nhất cũng chỉ cần nói 1 câu : “Các đồng chí hãy nói về cách nghĩ của mình đi” thế là đủ rồi. Sau đó thì sẽ bắt đầu từ phó bí thư Lưu Văn Cử, mỗi ủy viên nói vài câu, đây mới được xem là bình thường.

Châu Bồi Minh lại gọi thẳng tên của Nghiêm Ngọc Thành, đây rõ ràng là không hài lòng về những điều mình đã nói.

Tiết Bình Sơn cũng biết, những ý mình nói ra, thật sự không thể qua mắt được những người trong nghề. Một sự kiện lớn như thế này, không có những công tác chuẩn bị luận chứng đầy đủ, lại mang ra đàm luận tại hội nghị toàn khu vực thế này cũng quá là mạo hiểm.

Châu Bồi Minh lợi dụng cơ hôi này mà công kích mình cũng là điều đương nhiên.

Đến được cấp ủy viên ủy ban này, đặc biệt giữa các lãnh đạo chủ chốt của ủy ban thì việc ngăm nghe lẫn nhau là chuyện bình thường. Nhưng mọi người đều cần có sự tự tôn của mình, nếu như muốn đấu tranh thì thật sự sẽ chơi trò “Giấu càn khôn trong tay”, về thể diện vẫn rất nho nhã, còn những đóng góp thì thường không nói thẳng ra trong hội nghị quan trọng như thế này.

Châu Bồi Minh với kinh nghiệm lão luyện của mình, làm sao có thể bỏ qua cơ hội để trấn áp cấp dưới được.

Nghiêm Ngọc Thành nghe ông ta gọi xong liền ngẩng đầu lên, gật đầu, sau đó nhìn các đồng chí bên cạnh, rồi mới nói : “Đề nghị này của chuyên viên Tiếtrất tốt, tôi hoàn toàn đồng ý, với phương án mà chuyên viên vừa nói tôi cũng không có thêm ý kiến gì..”

TiếtBình Sơn thở phảo nhẹ nhõm. Gật đầu cảm ơn Nghiêm Ngọc Thành.

Xem ra đồng chí Nghiêm Ngọc Thành, còn khá rộng lượng, không vì việc mình bị cướp đi thực quyền quản lý tài chính mà đem hận. Nhưng thực tế chứng minh, chuyên viên Tiết nghĩ về việc này quá tốt đẹp rồi. tranh đấu quan trường đâu nhẹ nhàng như gió thổi mây bay như vậy.

“Với ý kiến của đồng chí Tiết, tôi có một bổ sung nhỏ…”

Tiết Bình Sơn vừa thở phào thì lại quay lại nhìn ngay vào Nghiêm Ngọc Thành về việc có ý kiến với với phương án của mình.

“Thứ nhất, tôi đã đọc những tài liệu liên quan. Nội trong một hai năm gần đây. Với những việc có liên quan tới việc thành phố cấp khu vực trong toàn quốc đã có những bước đầu tìm hiểu…”

TiếtBình Sơn nghe xong liền hiểu ngay, đây đâu phải là bổ sung nhỏ, mà rõ ràng là bắt đầu một phương án hoàn chỉnh. Ý kiến bổ sung cần bắt đầu nói từ tình hình của cả nước hay sao?

Sau đó, Nghiêm Ngọc Thành báo cáo một loạt những số liệu liên quan tới những khu vực này, khu vực kia, năm mà tiến hành thay đổi đã làm được những công tác gì, cuối cùng khi nào được thông qua, nói rất rõ ràng mạch lạch.

Nghiêm Ngọc Thành tuy không giống như cha, không phải là người xuất thân từ cán bộ kỹ thuật, nhưng những công tác cụ thể cũng có những kiến thức căn bản, sau vài câu thì đã đưa ra được những căn cứ cụ thể, thu hút được sự chú ý của mọi người. Ngay cả chuyên viên Tiết cũng quên đi những căm tức mà chú ý lắng nghe.

Bất luận như thế nào, việc này nếu như thành công, thì công lao vẫn được dành cho ông ta và Châu Bồi Minh hai vị lãnh đạo của đảng chính trị này.

“Tập hợp nhưng phân tích về những yếu tố góp nên thành công của những khu vực này là do những điều sau tạo thành, thứ nhất là có đặc sắc trong khu vực, ưu thế mạnh, thứ hai chính là có sự chuẩn bị chu đáo…”

Những điều mà Nghiêm Ngọc Thành nói rất rõ ràng.

“Ừm, đồng chí Nghiêm nói rất có lý…thế, đặc sắc và ưu thế của khu vực chúng ta là gì?”

Đợi Nghiêm Ngọc Thành uống xong cốc nước, Châu Bồi Minh mỉm cười hỏi một câu.

“Bí thư Châu, nói thật khu vực chúng ta chẳng có gì trong hai điều kể trên”

Nghiêm Ngọc Thành nói thẳng ra như vậy, Lưu Văn Cử không vui liền hỏi : “Đồng chí Nghiêm, sao lại nói như vậy? chúng ta..”

“Đồng chí Lưu, đợi tôi nói xong đã”

Nghiêm Ngọc Thành không khách khí mà chen ngang vào câu nói của Lưu Văn Cử, luận về phương diện kinh tế, thì Lưu Văn Cử ông đâu có được nói, lúc nào nói đến mảng của ông thì hãy khoa chân múa tay?

“Khu vực của chúng ta, tuy nói là thành cổ ngàn năm, nhưng thành phố Cửu An còn lâu đời hơn chúng ta, xây dựng thành cũng hơn 2000 năm rồi, về điểm này, tôi cũng không có cách nào mà luận bàn đến nữa. Ha ha, tổ tông để lại lịch sử nghìn năm chúng ta cũng không thể thay đổi được…”

Hội trường liền có những tiếng cười nhỏ, cả không gian như được thoải mái chút ít.

“Nói đến đặc sắc, đặc sắc lớn nhất của chúng ta có lẽ là tài nguyên phong phú, lấy đó mà lập thành phố không phải không được, nhưng cục tài nguyên của khu vực không thể thuộc quyền của lý trực tiếp của khu vực, những nguồn tài nguyên lớn này đều trong tay của cục tài nguyên. Kinh tế thì cũng ta không như khu vực Cửu An, thậm chí chúng ta còn xếp sau khu vực Thanh Phượng. Do đó, tôi mới nói chúng ta chẳng có đặc sắc và ưu thế gì cả…”

Khang Duệ nói thêm 1 câu: “Nói như vậy chúng ta dứt khoát đành cuộn cờ nghỉ ngơi sao?”

Nói nghiêm túc thì Nghiêm Ngọc Thành và Khang Duệ đều là những cán bộ của Long Thiết Quân, coi như là người cùng tuyến, đương nhiên trong hoàn cảnh này không nên có thêm bất cứ ý kiến nào, nhưng ông ta lại nói câu này, cũng chỉ là gặp hứng mà thôi. Nếu như khi nghe chuyện đến cho hay thì mọi người sẽ hỏi ngay câu “Sau đó thế nào”, nhân tài nói chuyện sẽ rất căng thẳng.

Nhưng ai cũng nhìn ra được, Nghiêm Ngọc Thành đã có chuẩn bị.

Nghiêm Ngọc Thành cười nói : “Không có đặc sắc, chúng ta có thể lập lên một đặc sắc, không có ưu thế cũng có thể tạo ra ưu thế. Việc đều do người mà ra mà, không có gì không thể làm, chẳng qua là không muốn làm thôi..”

“Đúng vậy, Người gan góc, đất có nhiều sản vật ”

Tiết Bình Sơn không nhịn được nữa, liền nói ra một câu.

Sắc mặt của mọi người liền thay đổi ngay.

Câu nói này, mọi người cũng đã quen rồi, vẫn là chớp thời cơ “Phóng vệ tinh”, còn vệ việc sau khi nhân dân nộp thuế xong chỉ còn lại “Vinh hiển” và đói nghèo không còn.

Đối với thời kì khó khăn, các vị ngồi đây đều là đích thân trải qua, có thể ghi nhớ rõ mồn một, đối với câu “ Người gan góc, đất có nhiều sản vật” cái tổn hại và tổn thất là rất đáng lo sợ

Câu nói này của TiếtBình Sơn, đã thể hiện rõ những suy nghĩ không hài lòng của mình.

Châu Bồi Minh nghiêm mặt, nói : “Đồng chí Bình Sơn, có ý kiến có thể xen vào..”

Châu Bồi Minh rất nhiều khi nói nửa câu thế này, nửa câu còn lại để người ta tự đi đoán. Thường càng đoán thì càng cảm thấy lạnh người.

Thật sự sau khi nói ra câu này Tiết Bình Sơn rất hối hận, cái này thể hiện rõ bản thân mình cũng đã đánh mất phong thái của lãnh đạo, bản thân lại ganh tị với những vị phó của mình, nếu mà truyền ra ngoài, mọi người sẽ cười vào mặt mình vì không có năng lực mà đố kị với Nghiêm Ngọc Thành.

Có lẽ vì thế mà ủy viên ủy ban khu vực mới âm thầm lắc đầu.

Xem ra có thể làm một thư kí đạt tiêu chuẩn, cũng chưa chắc có thể làm một lãnh đạo đạt chuẩn được!

Nghiêm ngọc thành thấy sóng gió không hề kinh sợ, có lẽ như là không nghe thấy câu nói đó. Tiếp tục nói như không: “Việc chúng tôi đề xuất thay đổi thế này đã được hội nghị phòng ban chuyên viên sớm thông qua, nếu như chấp hành theo phương án “Phương án phát triển của chuyên gia”, Thành phố Bảo Châu sẽ trọng điểm phát triển thương nghiệp và mậu dịch, như thế đã phát huy được chọn vẹn danh tiếng của thành cổ ngàn năm, giành được thị trường bán hàng tiểu thương và thị trường buôn bán mặt hàng phụ nông phẩm, cuối năm nay hoặc đầu năm sau sẽ đầu tư vận chuyển, công tác năm sau chủ yếu chính là thay đổi hoàn chỉnh công ty bách hóa và các đơn vị còn lại, thành một thị trường tiêu thụ bách hóa với mô hình loại lớn, thu hút khắp mọi nơi và các thương gia của cả tỉnh và toàn quốc đầu tư vào Bảo Châu, như thế sẽ phát triển thương mại cho toàn khu….đồng chí Tấn Tài, thời gian này có thể hoàn thành đúng hạn không?”

Cha từ từ gật đầu, nói : “Có thể!”

Trong hội nghị của ủy ban, cha vốn không nói nhiều, nhưng chỉ cần nói ra câu nào thì co lý câu đó.

“Đồng thời, huyện Hướng Dương tập trung toàn lực vào ngành chế tạo, huyện Thanh An phát triển ngành nuôi trồng…chỉ cần chúng ta chấp hành theo những phương án mà chuyên gia đã đưa ra, có lẽ chỉ năm nay và năm sau, công nông nghiệp của toàn khu vực ít nhất có thể tăng trưởng lên trên 40%, như vậy có thể sẽ vượt qua được khu vực cửu an và thanh phượng!”

“Bộp bộp…”

Châu Bồi Minh đột nhiên vỗ tay, ngay sau đó cả hội trường cũng rộ lên những tràng pháo tay.

Tiết Bình Sơn im lặng, cũng vỗ tay tượng trưng vài cái!

Bình luận

Truyện đang đọc