TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

A giai nói chuyện cũng chẳng có chút kiêng nể gì.

Nghiêm Ngọc Thành nheo mày hỏi: “Thái độ phục vụ ở đây không tốt sao?”

A giai có chút lo lắng nêu như phản ánh với những quan này chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới những nhân viên kia bị phê bình thôi,nên đành nói: “Thái độ rất tốt, chỉ là thiếu huấn luyện hệ thống, công việc sắp xếp và phương diện tiếp đón cũng không nghiêm túc.”

Không hổ danh là cán bộ cấp cao của công ty mẹ, quản lý trong nội bộ đương nhiên là có kinh nghiệm.

Nghiêm Ngọc Thành cười nói : “Thế xin hỏi cô a giai, vấn đề này nên giải quyết thế nào?”

A giai nhìn Nghiêm Ngọc Thành một cái, cảm thấy ông ta không vui, mới thở dài nói: “Mời nhân viên quản lý chuyên nghiệp đến đây, thống nhất bồi dưỡng huấn luyện…mỗi ngành nghề đều có đặc điểm của riêng mình, chỉ cần mời đúng người, vấn đề sẽ không khó giải quyết.”

Kim Phú Xương cười tiếp lời: “Nếu như hai vị lãnh đạo cứ suy nghĩ, thầy bồi dưỡng huấn luyện tôi có thể giúp đỡ”

Nghiêm Ngọc Thành nói: “Rất được, vấn đề này lại phải nhờ hai vị rồi”

Thấy Nghiêm Ngọc Thành thoải mái như vậy, Kim Phú Xương cũng có chút bất ngờ, cười nói: “Chuyên viên Nghiêm nghe nói khu vực Bảo Châu của chúng ta, đang xin thay đổi thành phố..”

Tôi mỉm cười, cũng thật là người có tâm huyết với quê hương, mở lời ra là “Khu vực Bảo Châu của chúng ta”, nhưng dù sao Bảo Châu cũng là nguyên quán của ông ta, nói như vậy cũng không coi là không hợp lẽ thường…..

“Chính thế. Tổng giám đốc Kim có gì chỉ bảo?”

“Chuyên viên Nghiêm nặng lời quá, chỉ giáo gì chứ thật không dám? Có lẽ thành phố Bảo Châu, công việc của quần chúng nhân dân có thừa, vẫn không có chỗ vui chơi giải trí, lao động công ích, cũng là một phương diện quan trọng của việc kiến thiết thành phố.”

Kim Phú Xương mỉm cười nhắc nhở.

Nghiêm Ngọc Thành nhìn cha, ý đó đương nhiên là nói , đây là việc bí thư ủy ban thành phố như anh cần quản lý, có kế hoạch gì, có vấn đề gì thì nói với thương nhân Hồng Kông, đừng bảo người ta xem thường.

Cha gượng cười: “ Những lời của Kim tiên sinh rất có lý, chúng tôi sớm cũng đã định xây công viên, để quần chúng nhân dân có chỗ vui chơi giải trí, chính là vấn đề cấp thiết của thành lị trước đây. Nhưng tạm thời chưa thể khởi công”

Kim Phú Xương mỉm cười: “Gia đại nghiệp lớn, bây giờ người ta thật sự khó có thể làm. Tôi trở về lần này, cũng là định góp phần xây dựng quê hương. Nếu như khu vực và thành lị có ý định xây dựng công viên, công ty chúng tôi sẽ đóng góp 50 vạn”

Ha ha, quả nhiên là đại ông chủ, vừa mở miệng đã 50 vạn rồi. Nhưng cũng đủ thấy thành ý tạo phúc của ông ta.

“Kim tiên sinh, xin cảm ơn”

Nghiêm Ngọc Thành đứng dậy bắt tay cảm ơn thì đã rất có sức thuyết phục.

Tôi uống một ngụm trà, nói: “Nếu như thật sự cần xây công viên, thì ngoài 50 vạn của Kim tiên sinh ra còn cần có những yếu tố khác nữa”

Kim Phú Xương nhìn tôi, mỉm cười nói: “Xin nghe những cao kiến của liễu tiên sinh”

“Đứng trên lập trường của thương nhân thì đáng ra phải thỉnh giáo Kim tiên sinh mới phải chứ ạ?”

Tôi lạnh nhạt cười.

Kim Phú Xương hơi kinh ngạc, ông ta thật sự có ý với việc xây dựng công viên, không phải muốn bị tôi phát hiện ra.

Nghiêm Ngọc Thành và cha nhìn nhưng cũng không nói thêm câu nào. Kim Phú Xương đương nhiên là đại ông chủ của thương nghiệp Hồng Kông, kiến thức phong phú, với người được mệnh danh là” Tiểu tử thối”, lại cũng không kém, phải xem hai người này sẽ cho ra những ý kiến gì hay ho không.

“Tiểu Tuấn tiên sinh đã có ý như vậy, tôi cũng xin nói ra vậy, tôi thấy không thể đơn thuần chỉ xây dựng công viên được, có thể suy nghĩ tới việc xây dựng hẳn một nơi giải trí, có công viên gần đó, có thể mang thêm đặc sắc của khu phố ăn uống, con đường tiêu thụ sản phẩm thương phẩm đặc sắc, còn có thể để ra một vùng đất gân với công viên, mở ra con đường cho phát triển thổ sản thương nghiệp..

Kim Phú Xương vừa nói vừa nhìn sắc mặt của Nghiêm Ngọc Thành và cha, nhất định những vị quan này hiểu ý đồ của mình.

Tôi cười, cái người Kim Phú Xương này thật là có kinh nghiệm.

“Như vậy, xây công viên hay xây quảng trường giải trí, chỉ cần đầu tư ban đầu, một khi đã xây dựng xong. Dựa theo hoạt động của nó có thể thúc đẩy các lĩnh vực khác phát triển, có thể thu hồi lại vốn, hơn nữa lợi nhuận kinh doanh của con đường đồ ăn đường thương nghiệp sẽ có thu nhập ổn định trong thời gian dài, việc buôn bán này làm được…tổng giám đốc Kim tính thật hay…”

Tôi vỗ tay cười.

Kim Phú Xương lần này thật sự rất ngạc nhiên. Rất rõ ràng, những thứ này tôi cũng đã sớm nghĩ đến, làm như vậy chẳng qua là để ông ta nói trước cha và Nghiêm Ngọc Thành mà thôi.

Tên tiểu tử này, nghe nói vẫn học cấp 3, chẳng nhẽ học sinh cấp ba nội địa đều lợi hại như vậy sao?

A giai chính từ việc này cảm thấy rất ngạc nhiên nói: “Tiểu Tuấn, cậu, cậu đang học cấp ba à?”

“Tôi năm nay 16 tuổi, không học cấp 3, có thể học cái gì?” tôi cười, nghiêm túc nói: “Tổng giám đốc Kim, chị a giai, tôi có đề nghị, kiến thiết của công viên này chính phủ bỏ ra một nửa, quý công ty và tổng công ty cơ khí bỏ ra nửa còn lại”

Nói ra câu nói này, Kim Phú Xương và a giai lập tức biến sắc, cha và Nghiêm Ngọc Thành vô cùng ngạc nhiên.

Kim trầm tĩnh nói: “Tiểu Tuấn tiên sinh, tôi là thương nhân…”

‘Không sai, xét trên lợi nhuận của thương nhân hoàn toàn hợp lý, theo những suy nghĩ của tổng giám đốc Kim vừa nói, con đường thương nghiệp và đồ ăn cũng do hai công ty thay nhau đảm nhiệm xây dựng, còn về kinh doanh, chuyên viên Nghiêm và bí thư Liễu đều ở đây , mọi người có thể thương thỏa.”

Tôi tiến từng bước đưa Kim Phú Xương “Vào tròng”, muốn cho người thương nhân Hồng Kông có thực lực này thật sự lưu lại khu vực Bảo Châu. Không nghi ngờ ngay lần đầu tiên chịu oan ức ngay tại chỗ thư kí của Tô Chí Tân, trong lòng hai người họ vốn đã có những suy tính đặc biệt là a giai, đã quen với cách thức mở cửa của chính phủ, nhưng lại không hiểu rõ “Tập tục nha môn’ ở trong nước, cho nên trong lòng còn canh cánh.

Thương nhân muốn có lời lãi đã là bản tính của họ. Nếu như đề xuất này có thể thực hiện, thù không những công viên của thành phố Bảo Châu trong ngày nào đó sẽ phất lên, Kim Phú Xương và công ty cơ khí có thể tìm được nơi đầu tư vốn không tồi. Giống như những gì tôi vừa phân tích, sau khi xây dựng xong con đường thương phẩm đặc biệt của công viên hay quảng trường giải trí thì những lợi nhuận và khả năng phát triển của thương nghiệp sẽ ngày một sáng lạng.

Còn về việc mở rộng khu vực thương nghiệp cũng là một ý kiến hay, nhưng bây giờ hãy vẫn còn chưa đến lúc đó. Giống như việc mở cửa thành phố của Giang Khẩu, hoặc có thể quần chúng nhân dân thành phố Bảo Châu mãi mãi cách xa quãng thời gian giàu sang. Bán cửa hàng và bán nhà, hai khái niệm này hoàn toàn không giống nhau. Bán cửa hàng có thể buôn bán kiếm lời, tiền vốn trong tay không đủ bán đi rồi thì sẽ có trăm ngàn đi đầu tư tiếp. Còn bán nhà, đương nhiên thì phải sau khi kiếm tiền mới có thể nghĩ tới vấn đề khác.

Những lời nói của tôi đã làm cho Kim Phú Xương và a giai phải suy nghĩ, với thương nhân, họ quá biết cách nắm bắt thời cơ. Nếu như những kiến nghị của tôi được chấp thuận, thì quá trình phát triển của quảng trường giải trí những ngày sau này sẽ là sự độc quyền của công ty Ất Xương và công ty cơ khí liễu gia sơn, dần dần sẽ lũng đoạn được thị trường. Ngoài ra nó còn là những kế hoạch có lợi nhất cho khoản tiền tài trợ cho công ty xây dựng.

A giai từ từ định thần lại, cười nói: “Nếu như có thể như thế thật, chúng tội xin được kinh doanh con đường thương nghiệp còn con đường ăn uống xin mời tiên sinh liễu đến quản lý, cửa hàng bánh mì của cậu có thể chuyển qua đó được…”

Người phụ này ăn nói cũng thật không biết điểm dừng, nói cái gì là cửa hàng bánh mì chứ? Muốn cái mệnh nhỏ bé này của bổn nha nội sao? Để cho Nghiêm Ngọc Thành và cha biết, còn muốn cho “Tiểu Tuấn tiên sinh” sống ư!

“Á!”

May mà Kim Phú Xương kịp thời chặn lời cô ta.

“Việc này vẫn phải do chuyên viên nghiêm và bí thư liễu quyết định, cô đừng nói năng hồ đồ”

Tôi đưa mắt nhìn hai người đó, thì mới thấy họ đang mải mê suy nghĩ những đề nghị của tôi và Kim Phú Xương vừa nói, có lẽ không nghe thấy những câu mà a giai vừa nói.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, đưa tay đập đập ngực.

“Tấn Tài, anh xem thế nào?”

Nghiêm Ngọc Thành hỏi.

Cha gõ nhẹ tay trên tay ghế sofa, nói: “Tôi thấy có thể”

Vấn đề cụ thể của kiến thiết kinh tế, một khi cha đồng ý, Nghiêm Ngọc Thành liền nói: “Đã như vậy, thành phố các vị cứ đưa ra phương án cụ thể, sau đó để cho hai công ty cùng bàn bạc…tổng giám đốc Kim, ông thấy sao?”

Kim Phú Xương nghe xong vô cùng vui mừng liền nói: “Không vấn đề gì, mấy hôm sau tôi sẽ trở về thành phố Giang Khẩu, đã đi lâu rồi, công ty có một vài việc cần giải quyết, đợi quý phương đưa ra phương án cụ thể và đồ án thiết kế nữa, chỉ cần một tiếng tôi sẽ qua lại ngay..”

Còn về tổng công ty công nghiệp cơ khí, có cổ đông lớn nhất là bổn nha nội ở đây, đương nhiên càng không vấn đề gì.

Kim Phú Xương và a giai trở lại thành Giang Khẩu không lâu, tôi cũng đến đó. Khách sạn Thu Thủy đã định ngày 28 tháng 5 sẽ khai trương, hiện nay đã đi vào giai đoạn hoàn tất, bổn nha nội tuy trẻ tuổi giàu có nhưng vẫn chưa đạt được đến cảnh giới cao nhất của việc làm ăn. Đây là lần đầu tiên đầu tư vào khu vực đặc khu kinh tế, tròng lòng tràn đầy hi vọng, cho nên không đến tận nơi xem xét thì không yên tâm.

Khi đó cơ quan thương mại và du lịch trong nước vẫn chưa đề ra chế độ phân cấp cho các khách sạn, do đó khách sạn Thu Thủy này rốt cuộc thuộc khách sạn mấy sao thì cũng chẳng ai biết. Tôi cũng hỏi qua Kim phúc sinh , được biết khách sạn Hồng Kông vẫn chưa có cái gọi là đánh giá cấp sao. Có lẽ điều này vẫn chưa phổ biến trên thế giới, nhưng trước sau gì cũng sẽ nhanh chóng xuất hiện thôi.

Tiêu chuẩn của khách sạn Thu Thủy, là dựa vào tiêu chuẩn đánh giá cao nhất về thiết kế tại thành phố Giang Khẩu khi đó. Lần trước khi đến thành phố Giang Khẩu, tôi đã đích thân đưa Hắc Tử, Đại Hải, tiểu Thanh và mấy vị kiến trúc sư đi thăm quan khảo sát khắp cả thành phố Giang Khẩu để xem xét tất cả những cái gọi là thiết kế bố cục, trang trí phong ốc, tiêu chuẩn phục vụ, phòng đạt chuẩn. Có như vậy các nhà thiết kế mới đưa ra được nhận đinh cuối cùng.

Trên phương diện thiết kế,tôi muốn có một sàn biểu diễn nghệ thuật và chỗ đỗ xe thật lớn, kiểu thiết kế này những khách sạn cũ chưa có, còn với những khách sạn mới cũng rất ít. Dù sao đó cũng là một khái niệm khá xa vời so với thời kì đó.

Cái tôi yêu cầu là không thể lạc hậu trong vòng năm năm.

Mọi người đều không thể lý giải những việc tôi làm. Mới có 5 năm? yêu cầu cũng quá thấp! chũng ta hiện tại đang xếp vào hàng thiết kế số một tại Giang Khẩu.

Đương nhiên không ai trong bọn họ biết, tốc độ phát triển của thành phố này vô cùng nhanh, trong thời gian 5 năm, tôi đã cũng tự tin có thể rất tự tin. Nhưng như thế cũng chẳng là cái gì cả, coi như 5 năm sau, khách sạn Thu Thủy có thể được xếp vào cấp cao thì diện tích đất có hiện nay không biết giá cả sẽ vượt lên gấp bao nhiêu lần nữa.

Biết tôi sắp đến chị tiểu thanh vô cùng vui mừng, từ sau năm ngoái, chũng tôi chỉ có gặp mặt nhau vào dịp tết, mùng 4 tết, chị đã đến đây, còn về đại hải, có lẽ cũng cuối tháng chín trở về nhà. Dù sao tên này vẫn chưa có bạn gái, đến thành phố này tìm không biết là chính thức hay vẫn chỉ là tạm thời. với việc của anh ta cũng chẳng vấn đề gì, cho nên mọi người cũng chẳng để ý.

Khách sạn Thu Thủy có tất cả 9 tầng để ở, nhưng kể cả chân móng là 15 tầng, dự định sau này làm thêm tầng sử dụng. tầng chính đã căn bản hoàn thiện, còn những phần khác cũng đã đi vào giai đoạn cuối. bếp trưởng và nhân viên phục vụ cũng đã tuyển xong. Mấy vị quản lý mời đến cũng đang trong gian đoạn bồi dưỡng.

Bình luận

Truyện đang đọc