TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Quân đội dã chiến là hệ tự thành lập, những quan hệ bình thường căn bản không đáng lo. Bây giờ tuổi còn trẻ, có lẽ chỉ khoảng 26-27 tuổi, lại có thể làm chức này có thể thấy chỗ dựa trong quân đội rất vững chắc. Nếu không thì sẽ không dám giơ súng tại sở cảnh sát được.

“Lương doanh trưởng, thật sự là hiểu nhầm, đều là nhầm lẫn thôi..anh xem, cái này…”

Sở trưởng Xung ngay lúc đó không biết nói thế nào, chỉ có thể kéo dài bằng cách “Cái này cái này..” vẫn chưa nói ra vế sau được.

“Sở trưởng Xung, tôi đề nghị ông ngay lập tức gọi điện cho lãnh đạo cục thành phố và phân cục của các ông, bảo họ đến đây giải quyết việc này”

Tôi cười nhắc nhở.

Nếu hôm nay “Vợ chồng gian ác” Lương Kinh Vĩ “Đại náo công đường”, thì bổn nha nội cũng có thể làm người tốt, cứ giằng co lâu thế này cũng không phải việc tốt gì, không khéo làm cho những người bên anh Xuân chết toi mất?

Sở trưởng Xung như tỉnh lại sau cơn mê, vội vàng chạy đi gọi điện thoại.

Có lẽ do quỳ lâu quá hai đầu gối của anh Xuân sưng đỏ lên, thân thể mềm ra, ngồi phệt luôn xuống đất, hai tay xoa xoa mồ hôi trên đầu nói: “Doanh trưởng Lương, thật sự là hiểu nhầm, anh muốn làm thế nào, thì nói luôn đi, tôi nhất định tuân theo, sẽ đến tạ tội sau!”

“Được, mấy người các anh, đợi lãnh đạo cục thành phố đến rồi nói, tự động giải thích…đây là cách của tôi!”

“Doanh trưởng Liễu cười nói.

Mặt anh Xuân sáng lên, cười nói.

“Lương doanh trưởng, đánh người chạy đi ai đánh người chạy lại, anh cho chúng tôi chút thể diện được không?”

ừm, người này cuối cùng không chịu được nữa, đành chịu lùi bước.

Lương Kinh Vĩ “Hêng” một tiếng, không thèm để ý. Một chi đội trưởng chi đội trị an cục thành phố, cũng không biết là chính hay là phó nữa, coi như là chính đi chăng nữa trong mắt của Lương Kinh Vĩ cũng chẳng coi là “Món chính” gì cả. tôi lại khó tránh có chút cảm động, “Quan” này, rốt cuộc lại có thể dưỡng dục được một anh Xuân hung hãn thế này, xem ra quyền lực này cũng không dễ sử dụng.

“Ừm, cục thành phố à? Lão Xung sở trưởng Giang Tân lộ, mời chi đội Mã chi đội trị an đến nghe điện”

Sở trưởng Xung nói với đầu dây bên kia. bây giờ đã chín giờ đêm rồi, không biết chi đội mã còn làm việc không, có thể đã về nhà nghỉ ngơi rồi.

“Cái gì, không có ở đó à..”

Quả nhiên!

Sở trưởng Xung gác máy lại ấn số khác, điện thoại vẫn chưa được kết nối, thì có tiếng ô tô vọng lại ngày càng gần, xe vừa dừng lại thì đã thấy rất nhiều người nhảy xuống chạy vào bên trong sở cảnh sát, mười mấy gọng sung chĩa thẳng về phía trước, nhằm vào mấy người bên trong.

Sau tiếng kính cửa sổ vỡ, hai bên cửa sổ là một loạt những đầu sung đen chĩa vào trong, nhìn cẩn thận là sung cơ loại nhẹ. Một quan quân trẻ tuổi bước lên trước, nhìn Lương Kinh Vĩ nghiêm nghị chào.

“Báo cáo doanh trưởng, tất cả đã vào vị trí xin cho chỉ thị”

Lương Kinh Vĩ thu sung lại, lịch sự đáp lại: “Đã kiểm soát rồi, không cho ai chạy thoát hết”

“Rõ!”

Đội quân tiến vào trong chĩa sung về phía mấy tên lưu manh.

“Kinh Vĩ, Mộng Khiết, không sao chứ?” một quan nhân tầm 30 mấy tuổi tiến vào hỏi.

“Đổng bí thư ngài đích thân đến”

Lương Kinh Vĩ tiến lên bắt tay cùng.

“Quân trưởng đã đích thân hạ lệnh, tôi làm sao không đến được? thế nào? Không sao chứ?”

“Không sao”

Hà Mộng Khiếtcười nói: “Nhưng người vô tích sụ thế này thì chúng tôi có thể bị làm sao chứ”

Thấy hà Mộng Khiếtkhông sao, đổng bí thư nói: “Đừng nói gì cả, cục trưởng cục thành phố sắp đến”

Hà Mộng Khiếtgật đầu, cười nói: “Có chút việc thế này, lại kinh động tới chú Vũ, thật ngại quá”

Đổng bí thư cười nói.

Tôi đứng bên cạnh thấy cách xưng hô của Mộng Khiết và cục trưởng Vũ liền đoán ra đây là chú vũ, có lẽ là cấp dưới của quân trưởng Hà.

Sở trưởng Xung thấy người của bên quân đội đến, liền lấy lại bình tĩnh đến bắt tay bí thư đổng.

“Xin chào, tôi họ Xung, là phó sở trưởng sở cảnh sát Giang Tân lộ…”

Bí thư Đổng không hề ra uy nhà quan mà vui vẻ bắt tay với ông ta, nhưng lại nói một câu làm cho ông ta phải hoảng sợ.

“Sở trưởng đợi một lát, cục trưởng cục thành phố sắp đến rồi”

Về đến nhà cũng đã gần 11 giờ rồi, Xảo Nhi có lẽ vẫn còn hơi sợ hãi bước lên cầu thang phải vịn vào tôi, khuôn mặt vẫn còn run sợ.

Tôi giữ lấy vai cô ấy, an ủi: “Cục trưởng Vũ nhất định sẽ xử lý bọn lưu manh đó, em không cần phải sợ như vậy, hơn nữa bọn nọ cũng chỉ là tìm nhầm phòng thôi, không phải cố ý đến tìm chúng ta đâu…”

Câu nói này cũng không hoàn toàn là lời an ủi. tại sở cảnh sát Giang Tân lộ, cục trưởng Vũ vừa đến thì tình hình có chút ổn hơn. Theo tôi đoán thì, vị cục trưởng Vũ này, khoảng 40 mấy tuổi, không đội mũ, cắt tóc đầu đinh đây là kiểu tóc rất hiếm gặp trong thời kì này, khí phách quân nhân thể hiện ra rất rõ ràng, thân thể tuy không thể coi là cường tráng nhưng khi bước vào sở cảnh sát thì mắt đất lại như rung lên vậy.

Khi trưởng Vũ bước vào sở cảnh sát, khuôn mặt hằm hằm tức tối, mắt thì quét cả phòng một lượt, không cần phải nói tên lưu manh anh Xuân hay là cảnh sát đồng lõa Xung, ngay cả binh sĩ được cử đến đây, đều phải cúi đầu trước con người này.

Cả phòng vẫn chưa thể lấy lại trấn tĩnh chỉ trừ mấy người chúng tôi là bí thư Đổng, vợ chồng Lương Kinh Vĩ, Hắc Tử và bổn nha nội.

Ánh mắt của cục trưởng dừng lại trước kẻ lưu manh đang quỳ dưới đất, lạnh lùng “Hêng” một tiếng. theo tiếng hêng đó cục trưởng Xung cả người run lên như đang bị rút tủy sống vậy, cả người mềm nhũn ra như có thể trượt ngã vậy, những cán bộ cảnh sát khác mặt cũng đỏ ửng lên.

Những tên lưu manh kia lại có thể hiên ngang mang vũ khí đi vào sở cảnh sát. Bị cục trưởng bắt gặp ngay tại hiện trường thế này thì không cần đoán già đoán non làm gì cái mũ quan phó sở trưởng cảnh sát chắc chắn bị trách phạt là chắc chắn.

“Chào chú Vũ!”

Hà Mộng Khiết tiến lên trước, lễ phép chào.

Chị ta không mặc quân phục mà là thường phục, nhưng cái lễ nghĩa của quân nhân vẫn không thể thay đổi được. cục trưởng vũ có lẽ khó khăn lắm mới nhẻo miệng cười được một chút, gật đầu nói: “Nha đầu, lại bướng bỉnh gây sự đó hả?”

Hà Mộng Khiếtbĩu môi, nói những lời nũng nụi như trẻ con.

“Chú Vũ, lần này là cháu bị oan thật mà, chúng cháu đang ăn cơm tại khách sạn Nam Thiên thì mấy người này xông vào cửa đòi giết, suýt chút nữa xảy ra án mạng thật…chỉ mong chú đến làm chủ cho nhân dân thôi, vậy mà vừa đến đã mắng cháu rồi…”

Lương Xảo cảm thấy hơi ngạc nhiên, trong suy nghĩ cô ấy thì chị dâu là “ Mạnh mẽ”, chưa từng có kiểu nhõng nhẽo con gái. Tôi cười nhẹ nhàng nắm lấy tay cô ấy biểu thị sự đồng tình.

Vụ án này, nửa đêm lại kinh động đến cả hệ thông pháp luật chính trị của thành phố Nam Phương, đương nhiên không cần thiết mắng mỏ mấy vị sở trưởng Xung rồi. cán bộ cảnh sát mà cục trưởng Vũ đưa đến sau khi hỏi rõ tình hình thì bốn tên lưu manh kia cũng không dám chối quanh nữa mà khai báo toàn bộ sự việc là nhận lệnh của anh Xuân, đến làm phiền vị khách tại phòng 1118, nghe nói người đó cùng tham gia làm ăn với anh Xuân nhưng không song phẳng, ai ngờ lại nhận nhầm phòng sai đối tượng mới làm cho sự việc nghiêm trọng như vậy. Nghe thấy vậy thì bọn họ còn “Không may” hơn chúng tôi.

Kết quả thẩm tra này thì đúng thật là có hiểu lầm. Việc đã làm rõ đương nhiên chúng tôi có thể đi. Nhóm anh Xuân chỉ vì sự hiểu nhầm này mà bọn họ sẽ phải trả giá rất đắt. Nhìn bộ dạng tức tối của cục trưởng đương nhiên không thể nào tha tội cho bọn họ được. Còn về phó sở trưởng Xung cấu kết với bọn lưu manh này, cảnh sát lại vi phạm pháp luật, cục trưởng vũ có lẽ sẽ không cho họ quả ngon mà thưởng thức đâu. Nếu có trách thì chỉ trách chính bản thân mấy vị thôi.

Đã nói cơm có thể ăn lung tung, nhưng lời thì không thể nói linh tinh được. Người này không thể ăn nói hàm hồ được, ông lại dám ăn nói lung tung trước mặt của con gái cưng của người có chức trách cao nhất của doanh trại đóng quân nữa, thế mới là đen đủi.

“Hắc Tử, chị dâu, tối nay nghỉ lại đây đi, đừng về nữa”

Thấy trời đã tối, tôi thành tâm mời vợ chồng Hắc Tử ở lại. Hắc Tử cười nói: “Sáng mai, khách sạn còn phải họp hội đồng quản trị nữa, không đến muộn được”

Tôi biết tính cách của anh ta, cũng không miễn cưỡng, cười đồng ý.

Lương Kinh Vĩ chào biệt tôi, bắt tay tôi, rồi lại đưa mắt nhìn về Xảo Nhi đang đứng phía sau lưng tôi, rồi lại nhìn tôi, nắm chặt tay tôi, rồi lại vỗ vai tôi, cuối cùng là ôm lấy tôi, không nói câu nào, ngồi vào xe. Còn Mộng Khiếtlại ngồi trong xe cười với chúng tôi.

“Kiến Trung, có cần đến bệnh viện khám không?”

Khi lên xe tôi hỏi.

“Không cần, người nhà binh mà”

Tô Kiến Trung nói bằng giọng có chút bực tức, có lẽ do người ta bất ngờ đánh úp, kết quả lại không được thể hiện uy của mình nữa, trong lòng không cam tâm.

Con người này sức khỏe tốt, đương nhiên không có gì phải lo ngại cả. Còn Phạm Thanh Linh trước sau không nói câu nào, với thái độ này của cô ta tôi thấy rất hài lòng. Gặp những việc như thế này không nên xuất hiện, cũng không nên hồ đồ mà “Tham gia ý kiến”, tuân thủ quy tắc, rất đáng để làm thuộc hạ.

Chỉ có khi đến lầu bốn sau khi tiễn tôi và Xảo Nhi đến tận cửa, Phạm Thanh Linh mới quay đầu lại hỏi “Sư phụ Tô, tôi đưa cho anh ít thuốc…”

Tô Kiến Trung “Ừm” một tiếng, coi như đồng ý.

“Xảo Nhi, trị an của thành phố Nam Phương có chút hỗn loạn, sau này ở nhà một mình phải khóa của cẩn thận”

Tôu vừa khóa cửa vừa nhắc nhở Xảo Nhi.

“ừm…” Xảo Nhi ngoan ngoan gật đầu đồng ý.

“Còn nữa, không được một mình đi ra ngoài, muốn đi dạo phố thì cứ gọi Tô Kiến Trung đưa em đi”

Tôi vẫn có chút không yên tâ, vào trong phòng khách lại nói tiếp. lần này Xảo Nhi lại đáp lại có chút không thoải mái, chỉ ậm ừ trong miệng, sau một lúc mới nói: “Anh không đi cùng thì em cũng không đi đâu..”

Bổn nha nội lại chẳng có chút hứng thú nào với việc đi dạo phố cả. có lẽ phần lớn đàn ông đều không có hứng thú đi dạo phố. Nhưng Xảo Nhi bảo tôi đưa đi, thì không thể cự tuyệt được.

Tôi nhẹ nhàng giữ lấy cô ấy, nhẹ nhàng cười nói: “Được, anh đưa em đi”

Xảo Nhi liền đỏ mặt, ánh mắt long lanh nhìn tôi, dựa vào vai tôi, rồi hôn lên mặt tôi, cười mỉm, buông tay ra chạy vào phòng ngủ. Hai ngày nay chúng tôi đều ngủ riêng. Bổn nha nội đã là người đàn ông thực sự, chỉ nghĩ đến ngủ phía bên kia bức tường là một cô gái xinh đẹp, mà đã thân thiết với tôi 7 năm trời rồi, trong lòng cảm thấy rất ngữa ngáy khó chịu. Mỗi lần nửa đêm trở mình thức dậy, lại nhìn về phía bức tường đó rất lâu.

Ai bảo việc càng lâu thì càng thuận lợi, xem ra sinh nhật lần thứ 17 này lại phải cô đơn rồi, đáng chết sao lại làm cho Xảo Nhi thấy không tiện chứ.

Tôi lắc đầu, đẩy cửa vào phòng ngủ, lấy quần áo đi tắm, vào phòng tắm mở vòi hoa sen, được tắm dưới vòi nước nòng thấy thật thoải mái.

Đánh nhau tại sở cảnh sát, thật mệt. Nghĩ lại sinh nhất lần này cúng rất đáng nhớ. Tắm khoảng 10 mấy phút, mặc vào người bộ quần áo lụa màu đỏ, cảm nhận sự mềm mại của từng sợi lụa, rồi từ từ nằm xuống chiếc giường cung đình rộng rãi, ngăm nhìn nhưng họa tiết trên chiếc quạt, với màu sắc hài hòa. Trong đầu suy nghĩ, không biết Xảo Nhi bên kia đang làm gì? Cũng nằm như tôi chứ?

Nghĩ tới cô ấy cũng mặc chiếc áo mềm mại như thế này thì trong đầu tôi lại hiện lên những hình ảnh đen tối, không được, nếu cứ như thế này thì đêm nay lại là một đêm mất ngủ mất. Sáng mai tiên sinh khương của khoa trung văn còn lên lớp dạy bọn tôi nữa, môn này không thể trốn học được. Khương lão tiên sinh thuộc giới học thuật, có lẽ cũng là thuộc thái sơn bắc đẩu, lại đến giảng học cho tân sinh viên còn có cái vinh dự nào hơn chứ? “ Kiêu ngạo’ như nha nội cũng không muốn mất đi cơ hội này.

Tôi đã đọc được những thông tin của Khương lão tiên sinh trên báo, một lão phu tử có uy nghiêm làm cho mọi người cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ. Nghe ông ta giảng bài, là một cảm giác cực kì tuyệt vời.

Nhưng…nhưng lòng tôi không thể bình yên trở lại. nhìn chiếc khóa vàng trên cánh cửa, tim tôi lại loạn nhịp, không được, hay là bây giờ chạy đi?

Suy nghĩ thật hỗn loạn, cánh cửa đó tự nhiên lại chuyển động, trái tim tôi chưa kịp bình tĩnh đã lại rộ lên rồi. cánh cửa hoa bên đó nhẹ nhàng mở ra, Xảo Nhi mặc bộ đồ ngủ màu hồng phấn, làm lộ đôi chân trắng nõn nà, mịn màng như ngọc, khuôn mặt hơi đỏ cúi xuống đất, từ từ tiến lại. tôi lập tức ngồi dậy.

“Xảo Nhi…”
“Ừm, em…”

Trong phút chốc tôi thấy máu mình như đang sục sôi. Toàn thân như nóng lên, ngồi trên giường mà lại như đanh bị cột chặt, muốn động đậy mà không thể. Xảo Nhi từ từ tiến lại gần giường, mái tóc dài đen mượt của cô ấy lấy bờ vai trắng nửa ẩn nửa hiện, vô cùng cuốn hút.

Giống như bổn nha nội, chiếc váy ngủ của Xảo Nhi chỉ khoác nhẹ nhàng trên vai, cổ cũng cài rất thấp, làm lộ ra bờ vai, với cánh tay tráng min màng.

Đột nhiên, bờ vai đó hiện ra rõ ràng hơn, tôi kêu lên một tiếng, ôm lấy cô ấy hôn lấy đôi môi cô ấy. Xảo Nhi không hề kháng cự, đôi mắt to tròn từ từ nhắm lại, chiếc váy ngủ từ từ tuột ra, đôi tay trắng nõn ôm lấy cổ tôi.

Bình luận

Truyện đang đọc