TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Chính quyền doanh nghiệp của khu Bảo Châu phê chuẩn, chính thức đổi thành thành phố Bảo Châu, tuy tạm thời vẫn chưa treo tên đề biển, nhưng cách gọi này đã hình thành rồi, thầy Khưu vội vàng bắt tay với Tôn Hữu Đạo .

Tôn Hữu Đạo nghe nói là thầy phụ đạo của lớp tôi, lại là đồng hương, biết tôi có thể dùng được, nghĩ tới thể diện của tôi cũng nhiệt tình bắt tay với thầy ấy.

“Thầy Khương, lại đây, đến sớm không bằng đến đúng lúc, cùng đi ăn đi..”

Cũng hỏi người ta vui hay không vui, kéo thầy Khưu lên xe. Thầy Khưu vốn là định đi ăn cùng với tôi, lại thấy Tôn Hữu Đạo nhiệt tình mời như vậy, đương nhiên cũng không từ chối, vui vẻ lên xe.

“Tuấn…. tiểu Tuấn, thành phố này cậu quen hơn tôi, cậu nói nên đi đâu ăn?”

Tôn Hưu Đạo mở miệng ra là “ Tuấn thiếu gia”, biết là không phù hợp liền thay đổi lại cách xưng hô.

Tôi cười nói: “Tôi cũng mới đến đây mấy ngày, đâu dám nói là quen thuộc, thầy Khưu đã ở đây lâu rồi, thầy quyết định đi”

Thầy Khưu khoát tay, nói: “Tôi thường ăn trong trường cũng rất ít khi ra ngoài ăn..”

“Thế, do tôi quyết định vậy, khách sạn Nam Thiên thì sao?”

Tôn Hữu Đạo cũng không khách khí.

Tôi vừa nghe thấy cái tên “Khách sạn Nam Thiên”, liền không vui, nói: “Đổi đi”

Tôn Hữu Đạo hơi ngạc nhiên, cũng không hỏi vì sao, lập tức nói: “Thế thì khách sạn Bát Trân”
khách sạn Bát Trân này, cũng là một trong những khách sạn nổi tiếng của thành phố Nam Phương, Tôn Hữu Đạo , còn nói không quen thuộc thành phố này, vừa mới nói đã nhắc tới ngay những cái tên nổi tiếng.

Tôi gật đầu.

Thầy Khương làm khách đương nhiên không phản đối gì. Chỉ là thầy ta thấy Tôn Hữu Dạo đường đường là nhân viên quan chức chính phủ lại chú ý tới lời nói của một tân sinh viên như tôi nên thấy có chút kì lạ.

Trong tờ khai khi nhập học, tôi không viết chức vụ của cha mình, chỉ điền “Công tác tại phòng chính phủ thành phố Bảo Châu” mấy chữ này thôi.

Ba người cùng tiến vào khách sạn Bát Trân, Tôn Hữu Đạo thay tôi , gọi ra cả một bàn tiệc, với rượu mao đài. Đây là quy tắc của chúng tôi, bạn cũ gặp mặt, nhất định phải là rượu mao đài. Còn thầy Khưu thì thấy rượu thị quá nhiều ăn không hết thì thật lãng phí.

Tôn Hữu Đạo cùng uống với thầy Khưu thấy không thật thích thú, tửu lượng của thầy hơi kém, đương nhiên không thể là bạn nhậu với Tôn Hữu Đạo “Cán bộ tay áo dầu” có kinh nghiệm trên bàn tiệc được. Còn tôi thì lại là sinh viên đương nhiên phải ra tay để giúp thầy giải quyết những khó khăn, làm đối thủ với người kia. bữa nhậu mới vui lên được.
Tan tiệc, Tôn Hữu Đạo lại tranh trả tiền.’

Tránh khỏi thầy Khưu, tôi hỏi nhỏ: “Anh Tôn, bây giờ anh phung phí nhỉ?”

Tôn Hữu Đạ mỉm cười: “Làm tại phòng thu hút vốn thương mại mà, phí chiêu đãi khó tránh khỏi, yên tâm, không sao!”

Quốc khánh được nghỉ ba ngày, Phi Phi sớm đã gọi điên thoại tới “Mệnh lệnh” cho tôi nhất định phaỉ hoàn thành nhiệm vụ mỗi tháng gặp mặt một lần. Yêu cầu này cũng rất có lý, không thể bắt bẻ được.Nhưng bản thân tôi, cũng rất muốn về một chuyến. tuy ngày hôm trước sẽ phải gọi điện thoại thông báo cho cha biết, nói chuyện về tình hình của Bảo Châu, nhưng cách trở quá xa, cho nên cảm thấy trong lòng có chút trở ngại. nếu như trước đây tôi đã tự đặt mình trong chốn quan trường đó, thì sau khi lên đại học, thời gian giãn cách quá xa cho nên bất ngờ nói chuyện về vấn đề này cũng có chút hơi là lạ.

Sau khi việc lên thành phố thành công, thì công việc trước mắt là tổ chức đại hội đại biểu nhân dân thành phố Bảo Châu lần thứ nhất, cho dù trong thời gian này trong tỉnh sẽ không có sự thay đổi cán bộ nào, nhưng việc trong chốn quan trường hỗn loạn phức tạp, chẳng ai nói trước được điều gì. Chỉ sợ vạn nhất lại có thay đổi vị trí cán bộ nào, mình lại không kịp trở tay thì khi đấy cũng khó lòng mà đối phó cho kịp?

Tất cả mọi việc đều coi trọng may mắn, sau khi tân thành phố Bảo Châu thành lập, Nghiêm Ngọc Thành đảm nhiệm chức vụ thành trưởng, cha làm phó thành trưởng ủy ban thương vụ, tuy nhiệm vụ thực tế không thay đổi, nhưng về cách xưng hô thì hay hơn rất nhiều. đương nhiên không muốn xảy ra bất kì thay đổi nào.

Ngồi máy bay từ thành phố Nam Phương đến được thành phố Đại Ninh cũng đã rất tốt rồi, may mà có thể gặp chị ba và Nghiêm Phi tại thành phố Đại Ninh, cùng trở về nhà. Tô Kiến Trung ở lại thành phố Nam Phương, không đồng hành cùng với tôi. Nhưng việc xe cộ không cần lo lắng, xe loại này của công ty vận tải thông đạt khá nhiều, gọi một cuộc điện thoại cho đại cương, thì anh ta sẽ lập tức cử một chiếc xe đến đón tôi.

Hắc Tử và chị tiểu Thanh đã sớm đến làm tại khách sạn và lầu viết chữ tại thành phố Giang Khẩu, công ty Thông Đạt giao cho Đại Cương phụ trách, anh ta hiện nay đã làm tổng giám đốc của công ty. Nhưng tên đại diện pháp nhân lại đổi cho Lương Xảo. cả doanh ngiệp đều được viết dưới tên của Lương Xảo.

Đương nhiên, nên giao cho mấy người Hắc Tử chút cổ phần, điều này là không thể thiếu được.

Hắc Tử và Đại Hải vốn kiên quyết không nhận, nói là đã không còn đương nhiệm nữa, hơn nữa cũng đã có cổ phần tại khách sạn Thu Thủy rồi, cổ phần của công ty Thông Đạt nên nhượng lại.

Hai vị này rõ ràng tiến thoái, bổn nha nội tự có những kiến thức đại thể, làm sao có thể làm cái việc qua cầu rút ván được cơ chứ? Chẳng qua sẽ thay đổi số cổ phần của Đại Vương tại công ty Thông Đạt một chút.

Chị ba và Nghiêm Phi sớm đã hẹn trước, hai người cùng đứng đợi bên dưới lầu kí túc xá. Bổn nha nội vừa bước chân xuống xe, Nghiêm Phi đã vui mưng gọi lại, không nói thêm gì vội vàng chạy xuống ôm chầm lấy vai tôi.

Chị ba mỉm cười, Đại Cương quay đầu đi, coi như không nhìn thấy gì. Bổn nha nội hơi ngại.

Nha đầu này, sao lại chẳng suy nghĩ gì cả vậy. cũng may là sinh viên của trường đã đi hết. thầy giáo càng không thấy bóng dáng đâu cả, nếu không thì đã phiền phức to rồi. Chỉ có mỗi quản giáo của kí túc xá là đang chăm chú nhìn tôi. Có lẽ trong đầu đã ghi nhớ rõ bổn nha nội. Tên tiểu tử này lại đến, thề có cha có mẹ, quyết không để cho hắn leo lên kí túc nửa bước.

Tuổi còn trẻ, đầu tóc bóng mượt, khuôn mặt hơi non, lại còn lái xe đến, nhìn là biết không phải cái gì là “Tốt đẹp cả “, chạy đến đại học Ninh Thanh, lại còn trực tiếp chạy vào cả vườn hoa trường học, thật không biết phép tắc gì cả, như thế này thì càng phải đề phòng hơn.

“Đi thôi

Sau khi Lên x, tôi vội vàng tặng quà cho mọi người. tặng chị ba hai cái kẹp nơ, phải chọn tại tận cửa hàng đại phúc Bảo Châu, nói đẹp thì đẹp thật, nhưng chị ba lại không hay trang điểm, nhận về chỉ mỉm cười chút, tuy là chị em ruột cũng không cần cảm ơn.

Tặng cho Nghiêm Phi, cũng là món quà phần trang điểm cùng loại, nhưng lại là nơ hình bướm, loại lớn và trang trí cũng cầu kì hơn. Nhưng đây không phải do bổn nha nội “Trọng sắc khinh bạn”,đối xử với bạn gái tốt hơn là với chị gái. Thực tế là khi tặng quà cũng chú ý tới “Môn đăng hộ đối”. Chỉ ba từ nhỏ đến lớn, thì đã ít chú ý đến trang điểm bề ngoài, còn Nghiêm Phi thì từ tiểu học đến trung học đã làm đỏm, tóc dài tết phía sau lưng, phần còn lại thì để rối lên, dùng chiếc nơ hình con bướm này kẹp vào thì càng có thể thể hiện được sự thanh tú lại thêm chút “Phú quý” nữa.

Những món quà này là đều được làm từ những nguyên liệu tự nhiên, tiêu tốn của tôi mấy ngàn đồng đại dương, như đương nhiên không thể nói cho họ biết được.

Đại học ninh thanh những năm 86, hai sinh viên lại có thể dùng những thứ làm từ tự nhiên như thế này, nếu mà truyền ra ngoài thì không khéo tỉnh phải cử cả đoàn điều tra đến để tìm hiểu tình hình kinh tế thành phố Bảo Châu nơi hai vị Nghiêm Liễu quản lý nữa.

“Phi Phi, đã quen với cuộc sống sinh viên chưa?”

Tôi và Nghiêm Phi ngồi ở ghế sau, chị ba biết nỗi lòng của hai chúng tôi nên chủ động ngồi lên ghế trước.

“Bình thường, mỗi ngày đều phải vẽ vẽ, có chút nhàm chán!”

Phi Phi hơi cong môi nói với điệu bộ không vui. Tôi rất ngạc nhiên.

Sao lại nói như vậy? vẽ không phải là sở thích của cô ta sao? Bảo cô phải chăm chỉ học tập chính là chăm chỉ học vẽ, nghĩ trăm phương ngàn kế đấu tranh với giải anh. Đến bây giờ ngày ngày được vẽ rồi, lại kêu chán.

Có lẽ cái tính “Cả them chóng chán” là bản tính của cô gái này.

Đương nhiên câu nói này không thể trực tiếp nói ra. Nếu không có thể làm cho bà cô trẻ này không vui, tức giận trên đường đi không them nói chuyện với tôi, thì cũng chẳng có gì thú vị nữa cả.

Tôi tuy không nói, nhưng những thay đổi trên khuôn mặt thì Nghiêm Phi có thể nhìn ra được, nhỏ nhẹ nói: “Vẽ cần cóc sự chuyên tâm, tâm không tĩnh thì chỉ vẽ ra những thứ linh tinh, mình nhìn thầy còn tức giận thêm ý”

Câu nói này có lý!

tôi lập tức tán thành, nói: “Không muốn vẽ thì đừng có vẽ, đi chơi đi”

Tiểu Phi Phi lập tức chuyển sang vui vẻ ngay, nắm lấy tay tôi, cười nói: “Anh mà là thầy giáo của em thì tốt quá..”

“Đừng để ý đến thầy giáo, em chỉ vẽ những thứ linh tinh cũng có thể tốt nghiệp rồi. Mỗi ngày thấy vui vẻ thì không gì tốt bằng”

Tôi xoa xoa đôi bàn tay mềm mại của cô ấy, nói những lời chân thành. Phi Phi vui vẻ cười, gục đầu vào vai tôi, với điệu bộ vô cùng hạnh phúc. Đứa trẻ này, thật dễ biết cảm thấy mãn nguyện.

Khoảng 12 giờ trưa, mới trở về đến nhà. Bổn nha nội đã đói lắm rồi, bụng cứ réo mãi, vốn đinh ăn trưa trên đường về, nhưng không ngờ chị ba bảo bác gái đa chuẩn bị cơm nước xong cả rồi, nên nhất định phải về nhà ăn, không có cách nào khác đành chấp nhận bụng đói sôi réo trên suốt đường về.

Vào đến nhà, cũng không kịp mời mẹ, vội vàng ngồi xuống bàn ăn, cầm bát gắp lia lịa, ăn liền 5 bát, mới cảm thấy lo, thoải mái vỗ vỗ bụng, vươn vai cho thoải mái.

Mẹ ngồi bên cạnh trông thấy thế thì mỉm cười, thi thoảng nhắc nhở tôi ăn từ từ, không cần vội vàng.

Khi tôi đã ăn xong 5 bát thì chị ba và Phi Phi vẵn chưa ăn xong 1 bát, hai người vẫn đang ngồi nhai từ từ, ăn rất nho nhã.

“Cha con đâu?”

Ăn xong cơm, tôi mới nhìn đông ngó tây hỏi.

Nhắc tới đây, mẹ liền tức không thể hiện ra, “hêng, hêng” vài tiếng, nói: “Đi làm rồi”
Tôi ngạc nhiên hỏi: “hôm nay là quốc khánh, không nghỉ ạ?”

“Vốn là nghỉ ở nhà, cũng không biết ai, vừa gọi điện thoại tới, cha con liền vội vàng đi luôn”

tôi cười nói: “Ai mà đáng ghét vậy chứ? Thôi, vậy con đưa Phi Phi đi thăm bác nghiêm và dì giải, sau đó tìm cha sau”

Mẹ mỉm cười gật đầu.

Về đến nhà, đi thăm nhạc phụ nhạc mẫu, là điều nên làm. Nếu như cái lễ này mà thiếu, thì nhất đinh sắc mặt của thành trưởng Nghiêm không dễ coi. Người này những ngày nghỉ nhất định ở nhà, chỉ cần không phải chuyện kinh thiên động địa, thì thói quen này nhất định không thay đổi.

“Dì Giải, cháu về rồi”

Xa nhà 1 tháng, Phi Phi cũng có chút nhớ nhà, bỏ ngay bát cơm xuống kéo tay tôi, đi như chạy ra khỏi cửa.

Ánh sáng ấm áp đầu trưa mùa đông, , tôi và Nghiêm Phi tay trong tay đến biệt thự họ nghiêm, từ xa đã trông thấy Nghiêm Ngọc Thành ngồi trước sân đọc sách, dựa lưng vào chiếc ghế tựa, bên cạnh là chiếc bàn đá với cốc trà xanh, hộp thuốc lá, trông thật là nhàn nhã.

Cũng là thành phố Bảo Châu, nếu như đổi thành thành phố khác, trưởng thư kí thành phố nếu như “Nhàn dỗi”như thế này, như Chu Bồi Minh nếu như bác ta không gọi thì không dám đến tận nhà để làm phiền. Nghiêm Ngọc Thành có quy tắc rất nghiêm, sau khi tan ca, thì thường không tiếp khách nói chuyện công việc tại nhà, con người này chịu ảnh hưởng khá lớn từ Long Thiết Quân, chỉ cần phạm phải nguyên tắc này của bác ta thì sợ là sẽ chịu hình phạt nặng , cho nên không ai dám tới làm phiền.

Cửa sắt nhà họ Nghiêm đã mở rộng như vậy, nhưng cũng chẳng ai dám bước vào cả! cái uy của Nghiêm Ngọc Thành, thật là càng ngày càng lớn. Đức hạnh của hai người lãnh đạo thế này, chỉ khổ cho cha mà thôi, 1 năm bốn mùa chẳng nghỉ ngơi tí nào.

Gần đến nơi, tôi đang định lên tiếng, Phi Phi đã liền lườm tôi, tôi biết tiểu cô nương này định tạo bất ngờ, tôi liền cười làm mặt quỷ trêu lại. Nghiêm Phi nhẹ nhàng giơ tay chuẩn bị đập vào vai của Nghiêm Ngọc Thành, không ngờ bác ta lại đặt sách xuống, nhấc người từ ghế lên, dọa cho Nghiêm Phi 1 cái, đập đập vào ngực mình.

Bình luận

Truyện đang đọc