TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Lương Kinh Vĩ và Liễu Tuấn cùng đi vào phòng đấu quyền anh.

Bây giờ là 3 giờ chiều, phòng quyền anh không có ai cả. Nhân viên phục vụ đưa cho hai người găng tay đấu quyền, Liễu Tuấn đang đi găng tay thì Lương Kinh Vĩ liền lên tiếng nói với nhân viên phục vụ: “Ra ngoài!

Người nhân viên đó giật mình, thấy hai người đều là những người vai u thịt bắp, cơ bắp rắn chắc vừa nhìn là có thể biết đó là người xuất thân từ nhà võ. Mình thì như thế này, có lẽ không phải là đối thủ của họ, không nói gì liền đi ra ngoài luôn.

Nhân viên vừa bước ra, Liễu Tuấn đang định nói câu gì đó thì không ngờ Lương Kinh Vĩ liền quay lại tiến đến như bay.

Một cú đấm mạnh không chút nhượng bộ, có lẽ anh ta đã dùng hết sức mình.

Liễu Tuấn vô cùng kinh ngạc, không hiểu sao Lương Kinh Vĩ lại đột nhiên như vậy. Khi đó cũng chưa kịp suy nghĩ gì, chỉ biết vội vàng né sang một bên, cố tìm cách khóa tay anh ta lại.

Lương Kinh Vĩ không hề chịu bị bắt lấy tay. Né sang trái, chân bước lên trước, tay phải thúc vào ngực của Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn không kịp trở tay, không thể ra được bất kì phương thức tự vệ nào.nếu như bình thường thì chẳng vấn đề gì cả nhưng đằng này bị tấn công bất ngờ, dù sao cũng may liễu tuấn sau nhiều năm chăm chỉ rèn luyện võ công cho nên cũng đã rèn luyện được chút bản lĩnh. Nhưng Lương Kinh Vĩ cũng không hề thua kếm, cú đấm như điện xẹt, Liễu Tuấn vốn không phải đối thủ của anh ta.

Cú đấm đến qúa nhanh, trong chớp mắt ngực của Liễu Tuấn đã chịu một cú đánh đau điếng, không nhịn được ho sặc sụa, lùi lại mấy bước, nhưng cũng coi như là hóa giải được cú đánh

Lương Kinh Vĩ vẫn không dừng lại tại đó mà vẫn tiếp tục tấn công thêm lần nữa.

Lần này Liễu Tuấn đã có đề phòng, sẽ không thể dễ dàng để cho anh ta đánh trúng thêm lần nữa. Khi đó liền lùi lại như lần trước tìm cách nắm lấy khủy tay của anh ta.

“Đánh đi, trốn tránh cái gì!”

Lương Kinh Vĩ hét lên.

Liễu Tuấn ngạc nhiên, thấy Lương Kinh Vĩ hùng hổ như vậy, cũng không nói gì, không trốn tránh nữa. Tiến lên phản công ra đòn đánh. “Bụp” một tiếng vang lên, hai cú đấm đụng vào nhau ngay sau đó cả hai lùi lại hai bước.

Hai người con trai này liền nhau chằm chằm, như hai con hổ đang gầm gè nhau.

Lương Kinh Vĩ hét lên 1 tiếng rồi tiến lên, Liễu Tuấn cũng không chịu nhượng bộ, ra đòn mãnh liệt.

Chỉ cần nghe thấy những tiếng động phát ra từ trong phòng thì cũng có thể biết được là có vô số những cú quyền liên tiếp được tung ra.

Nhân viên phục vụ trốn bên ngoài cửa, thấy trận chiến kịch liệt như vậy, không thể không thấy kinh ngạc không hiểu được hai vị này đang chơi trò gì?may mà cả hai bên đều không hề yếu, sức lực dẻo dai, nếu không thì với những cú quyền này chưa đến 1 phút thì bên yếu hơn chắc chắn đã gục xuống rồi.

Thấy không phải là đùa, nhân viên đó cũng không dám bước vào khuyên ngăn, thân mình sức yếu không thể chịu nổi 1 quyền, nhưng nếu xảy ra chuyện thì chỗ này sẽ gặp phiền phức. Xem ra đành gọi cho công an thôi.

Nhân viên liền quay đi gọi điện cho công an.

“Đi làm gi?”

Hà Mộng Khiết kéo người nhân viên đó lại.

“Hai người đó đang đánh nhau, có lẽ rất kịch liệt...tôi...tôi đi báo cảnh sát đến ngăn lại...”

Nhân viên đó vội vàng nói.

“Họ đang rèn luyện, không cần gọi ai đâu?”

Hà Mộng Khiết trừng mắt nói.

“Cái này..”

Nhân viên này nhớ rằng hai vị này có lẽ là vợ của hai người trong kia, những người có thể trong một khách sạn lớn như vậy không thể là một người bình thường, một nhân viên phục vụ nhỏ bé làm sao dám làm phiền.

“Á, Tiểu Tuấn và anh trai tôi đó?”

Lương Xảo lúc này mới cảm thấy tình hình có chút không đúng

“Không sao, anh em và tiểu Tuấn đang luyện võ tí thôi. Anh em nói lâu không gặp đối thủ cho nên mới đam mê như thế”

Hà Mộng Khiết nhẹ nhàng nói.

“Thế làm thế nào, tiểu tuấn không đánh lại được anh em đâu!”

Lương Xảo bắt đầu lo lắng.

“Thế không chắc, em coi tiểu tuấn là trẻ con sao?”

“Thế coi anh em đánh giỏi cũng không được sao”

Lương Xảo không để ý đến Hà Mộng Khiết, tiến vào phòng tập quyền anh.

Hà Mộng Khiết kéo tay Lương Xảo lại, lắc đầu nói: “ Em à, đừng vào, anh trai em có việc cần nói với tiểu Tuấn...em yên tâm đi, họ không phải là trẻ con nữa, chỉ giao đấu một lúc rồi thôi.”

Lương Xảo ý thức được vấn đề này, nên hơi đỏ mặt, nói lắp: “Anh trai em...anh ý nói gì với tiểu Tuấn vậy...”

Hà Mộng Khiết mỉm cười: “Chuyện của đàn ông, để họ tự mình giải quyết, em đừng để ý làm gì”

“Vâng”

Lương Xảo được chị dâu dạy bảo vậy, liền cúi đầu xuống nhưng trong lòng thì đang loạn nhịp, đâu còn nữa dáng vẻ oai nghiêm của một chủ tịch hội đồng quản trị nữa?

Hà Mộng Khiết nhẹ nhàng cầm tay Lương Xảo vỗ về, hỏi: “Em gái, thích tiểu Tuấn sao?”

Mặt Xảo Nhi liền đỏ ửng lên, muốn phủ nhận những chữ “Không” này không thể nói ra được, cuối cùng đành nói ra 1 từ “Vâng”.

“Cậu ấy cũng thích em chứ?”

“Vâng..”

“Thế thì được rồi, nhưng chuyện khác không cần nghĩ nhiều...bản thân một người có hạnh phúc hay không thì chỉ có người đó biết”

“Thật sao?”

Xảo Nhi ngẩng đầu, giống như một thiếu nữ nhìn chị dâu vậy.

Hà Mộng Khiết ôn hòa gật đầu.

Xảo Nhi thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt như giãn ra bởi một nụ cười.

Trong căn phòng đấu quyền anh đó, sự kịch liệt giữa hai người đàn ông đã dần dần nguôi đi, Lương Kinh Vĩ và Liễu Tuấn đều nằm ngửa trên sàn nhà, thở dốc. Liễu Tuấn chỉ cảm thấy toàn thân ê ẩm, không chỗ nào là không thấy đau cả, những khớp xương như bị xáo trộn hết cả. Từ khi luyện tập võ công đến nay, chưa từng có bất cứ hiện tượng này bao giờ. Có lẽ là đối thủ quá mạnh, cho nên mới phải tốn quá nhiều công sức như thế này nữa.

Tình hình của Lương Kinh Vĩ cũng không thể tốt hơn Liễu Tuấn được.

“Lấy thuốc lá cho anh”

Cuối cùng, Lương Kinh Vĩ ngồi dậy nói với Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn mỗi ngày đều kiên trì luyện tập tại phòng thể dục, chỉ là làm “Cùng luyện tập”, trang phục mặc rất nghiêm chỉnh, lấy từ trong túi áo loại thuốc lá trung hoa đưa cho Lương Kinh Vĩ một điếu, tự mình cũng ngậm một điếu trong miệng, châm lửa cho mình rồi sau đó mới châm cho Lương Kinh Vĩ.

Lương Kinh Vĩ hút liền mấy hơi, nhìn Liễu Tuấn cũng đã rất hòa bình rồi, lạnh nhạt nói: “Đã ở với Lương Xảo bao lâu rồi?”

“11năm....4 năm”

Lương Kinh Vĩ đương nhiên hiểu hàm nghĩa đằng sau sự phân biệt giữa 11 năm và 4 năm.

“Bắt đầu từ khi em đến học tại đại học thành phố nam phương?”

“Vâng”

“Lấy nó?”

“Không thể!”

“Thế thì chia tay!”

“Tuyệt đối không!”

Liễu Tuấn nói chắc chắn, không chút do dự.

Lương Kinh Vĩ nhìn chằm chằm vào tôi, lạnh nhạt hỏi: “Thế em có thể cho nó cái gì?”

“Niềm vui!”

Liễu Tuấn chỉ đơn giản trả lời hai chữ.

Lương Kinh Vĩ hêng lên một tiếng: “Có tiền thì có thể có niềm vui?”

“Không liên quan đến tiền”

Liễu Tuấn lạnh lùng trả lời.

“Thế có liên quan tới cái gì?”

“Tình cảm!”

“Tình Cảm ư?”
Lương Kinh Vĩ tức giận nói.

Liễu Tuấn cười: “Dù sao cũng là tình cảm...anh hôm nay đã như thế này cũng nên nghĩ đến kết cục này chứ”

Lương Kinh Vĩ lập tức ngậm họng.

Từ khi Lương Xảo và Liễu Tuấn cùng nhau đến sống tại thành phố nam phương, Lương Kinh Vĩ đã cảm thấy có những điều khác lạ, cũng đã từng hỏi qua Lương Xảo, muốn qua đó nhắc nhở Xảo Nhi, mỗi lần chỉ cần nhắc tới vấn đề này, thì liền vội vàng chuyển sang chủ đề khác ngay. Lương Kinh Vĩ chỉ đành thôi. Sau này tình hình này ngày càng rõ ràng, Lương Kinh Vĩ không thể tiếp tục ngồi yên được nữa, liền gọi điện cho Lương Thiếu Lan.

Lương Thiếu Lan cũng không nói sự thật, tìm lý do thoái thác.

Lương Kinh Vĩ đã nhiều lần muốn tìm hiểu đến cùng nhưng vẫn không thể thực hiện được điều này.

Chỉ đến lần này cùng đi du lịch Hải Nam thấy Lương Xảo và Liễu Tuấn tuy bề ngoài một kiểu nhưng xét cho cùng thì vẫn vô cùng thân thiết, Lương Kinh Vĩ không thể tiếp tục khuất mắt trong coi được,tức giận gọi điện cho Lương Thiếu Lan, lúc này Lương Thiếu Lan mới dần hé lộ những chuyện này ra.

Nếu như nói Liễu Tuấn, Lương Kinh Vĩ thật sự rất quý anh ta, không xét đến những chuyện mà Liễu Tuấn đã giúp đỡ cho gia đình họ Lương, Lương Kinh Vĩ cảm thấy vị tiểu sư đệ này vô cùng thoải mái, đáng để làm bạn. Nếu như Lương Xảo có thể gả cho anh ta, thì cho dù có treo đèn rồng cũng không thể tìm được người tốt hơn. Vấn đề là Lương Kinh Vĩ biết điều này rất khó.

Vì Lương Xảo đã nói với anh ta chuyện của Nghiêm Phi.

Không xét về hoàn cảnh gia đình, thì chuyện cách biệt tuổi tác giữa Xảo Nhi và Liễu Tuấn quá lớn. Có lẽ gia đình họ Liễu cũng khó mà tiếp nhận người con dâu “Lớn tuổi” này. Đến khi đó thì những ngày làm dâu của Xảo Nhi thật khó khăn.

Nghĩ đi nghĩ lại thật sự không có cách. Lương Kinh Vĩ thấy vô cùng phiền muộn.

Hà Mộng Khiết đã nghĩ chu đáo cho anh ta, khuyên nhủ rằng: “Quan trọng là tự em gái cũng thấy thế là tốt. Việc của hai người, người ngoài cuộc không thể hiểu được. Những thứ mà chúng ta thấy nghiêm trọng thì họ lại thấy chẳng có gì cả!”

“Chẳng nhẽ cứ thế?”

“Không như thế thì làm thế nào? Anh không nhìn thấy ánh mắt của em gái khi nhìn anh ta sao, thích vô cùng rồi, có thể cam tâm tình nguyện chết vì Liễu Tuấn....muốn để cho họ chia tay, cho dù Liễu Tuấn có đồng ý thì em gái chúng ta chưa chắc đã đồng ý...anh cho rằng, anh kiên quyết như vậy sẽ tốt cho họ sao?”

“Con gái, dù sao cũng nên lập gia đình”

Lương Kinh Vĩ không cam tâm.

“Lập gia đình thì như thế nào? Những người kết hôn chính thức như vậy đâu phải không có chia tay? Ví dụ như chị cả! Anh ý....thì đừng có như vậy nữa!”

Nhắc đến Lương Thiếu Lan, Lương Kinh Vĩ không nói gì.

Chuyện của Lương Xảo, còn tốt hơn nhiều so với Lương Thiếu Lan. Thế cũng coi là chính thống lập gia đình rồi.

“Không được, anh phải đánh cho thằng này một trận, để giải tỏa những khúc mắc này!”
nói là làm Lương Kinh Vĩ hùng hồn nói.

Hà Mộng Khiết cười: “Thế thì anh tự tìm phiền phức rồi....cẩn thận, đừng đánh mạnh quá, em gái sẽ tìm anh liều mạng đó!”

dù sao trong hoàn cảnh này cũng có tình anh em trong đó.

“Em sẽ đối tốt với cô ấy” Liễu Tuấn nói, thêm một câu nữa: “Cả đời!”

Lương Kinh Vĩ nhìn chằm chằm vào Liễu Tuấn, thấy vậy nhưng Liễu Tuấn cũng không trốn tránh ánh mắt của anh ta, trong ánh mắt cũng lộ ra chút kiên quyết.

“Được!”

Lương Kinh Vĩ đứng dậy, thở nặng nhọc.

“Cậu là đàn ông, hãy ghi nhớ những câu hôm nay cậu nói!”

Liễu Tuấn gật đầu.

“Nhẹ nhàng chút..”

Liễu Tuấn nằm xuống giường.

Xảo Nhi cầm dầu nhẹ nhàng xoa toàn thân cho Liễu Tuấn.

“Anh của em cũng thật là, sao lại ra tay mạnh như vậy chứ?”

Xảo Nhi nhẹ nhàng xoa xoa, ấn ấn những vết thâm tím trên người tiểu Tuấn.

“Ha ha, đừng than vãn nữa, anh ấy cũng không nhẹ đâu, chị dâu chắc cũng đang phải xao dầu cho anh ý như vậy”

“Anh em nói gì với anh?”

Lương Xảo hỏi đầy tò mò.

“Chuyện bên Kuwait”

Liễu Tuấn nói bừa vài câu

“Cái gì mà bên Kuwait?”

Xảo Nhi vẫn không hiểu.

Cũng khó trách cô ấy, lúc đó vẫn chưa hay xuất hiện nước này Dù sao cô ấy cũng không cần quan tâm đến chuyện này, thi thoảng trước mặt Xảo Nhi giả thần quỷ cũng là chuyện quá quen thuộc với Xảo Nhi rồi.

Những bí mật càng nhiều thì sẽ có những lúc sẽ thấy thật sự vô cùng mỏi mệt.

“Đúng rồi, em cần nói chuyện này với anh Kinh Vĩ, hoặc sẽ giúp đỡ anh ấy”

“Cái gì cơ? Hai người đã từng nói chuyện này?”

Chỉ cần ở bên cạnh Liễu Tuấn, thì sự thông minh của Xảo Nhi thật sự không đủ, đã trở lại những nét đáng yêu của nữ nhi.

Liễu Tuấn cười, nếu không phải xao dầu toàn thân thì thật sự muốn ôm lấy cô ấy mà hôn mất.

Tuy không có động tác, nhưng những tình cảm này thì đã biết được trong suốt bốn năm qua, Xảo Nhi là người thông minh lanh lợi, thấy những tình ý này của Liễu Tuấn, Xảo Nhi bật cười, cũng không để ý đến chuyện xoa dầu cho Liễu Tuấn nữa mà cúi xuống hôn Liễu Tuấn.

“Sau bữa tối nói chuyện tiếp, anh nên nghỉ ngơi chút đi. Đúng rồi, ngày mau anh em và chị dâu sẽ trở về, hay tối nay chúng ta đi dạo phố, mua chút đồ?”

Liễu Tuấn cười: “Mấy hôm nay em và Xảo Nhi đã đi dạo bao lần rồi? Đồ mua khéo phải chất hàng xe rồi ý nhỉ!”

Bình luận

Truyện đang đọc