TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Cha đi ra từ phòng họp, không khí của mùa thu sớm tuy không nóng, mồ hôi lại làm ướt đẫm chiếc áo, dính chặt trên người, sắc mặt hơi tái, đủ thấy cuộc nói chuyện ngắn ngủi vừa rồi tổn hao sức lực rất nhiều.

Cha là một phó chủ nhiệm bị đình chức, cơ bản thân phận cũng không hơn dân thường là bao, chợt bị thư kí của lãnh đạo Ủy ban Cách mạng “tra hỏi”, căng thẳng cũng là điều khó tránh khỏi.

Tôi cũng căng thẳng không kém gì ông.

Tôi căng thẳng không phải vì thân phận của Lưu Hòa Khiêm, mà là những vấn đề mà ông ta nêu ra, đặc biệt là câu hỏi cuối cùng, tuyệt đối không phải là hỏi một cách tùy tiện. có thể đảm nhiệm chức thư kí của lãnh đạo địa khu, chẳng lẽ lại là một người tầm thường. Vấn đề nhạy cảm như vậy, có thể tùy tiện nói ra hay sao?

Xem ra khiến cha từ bỏ thân phận đại biểu nhân dân, tám phần chính là ý đồ của Long Thiết Quân.

Nhưng Long Thiết Quân tại sao lại muốn cha rút lui lại? Để giúp Vương Bổn Thanh? Không giống lắm! Nếu mối quan hệ giữa Vương Bổn Thanh và Long Thiết Quân thực sự gần gũi, Trịnh Hưng Vân tất nhiên khó mà có được chỗ đứng ở huyện Hướng Dương, càng không dám công khai đối đầu với Vương Bổn Thanh. Vương Bổn Thanh cũng không phải thỏa hiệp với hắn, khiến hắn lộ diện?

Khả năng lớn nhất đó là, con người Long Thiết Quân không đồng ý với quan điểm chính trị của cha và Nghiêm Ngọc Thành. Vì thế không những ngấm ngầm đồng ý quyết định xử lý của huyện Hướng Dương, mà còn giống Vương Bổn Thanh, không muốn nhìn thấy cha có mặt trong đại hội. Nhưng với địa vị thân phận của ông, hiển nhiên không thể trực tiếp ra mặt cản trở cha. Năm 1978, tuy việc phổ biến quan niệm pháp chế được đề cao, thường xuyên lấy “chính sách” thay thế “pháp luật”, lấy tổ chức lộ diện áp đặt gạt bỏ đại biểu trúng cử, cũng chỉ là những chuyện thường. Nhưng Long Thiết Quân có lòng tự trọng với thân phận của mình, lấy sự tự tôn đường đường chính chính của một chủ nhiệm Ủy ban Cách mạng địa khu, đối phó với một phó chủ nhiệm công xã nhỏ bé, bất luận gây nên chuyện gì, cũng không khỏi biến thành trò cười.

Làm khó Vương Bổn Thanh ở huyện Hướng Dương, ở trong mắt mọi người đã vô cùng dại dột, nếu lại động đến cả lãnh đạo địa khu, thật khó tránh khỏi lấy trứng đập đá, thực là trò nực cười.

Dù Long Thiết Quân có ý đó, vậy cha càng phải suy nghĩ chuyện này lại từ đầu. Trên quan trường, có một nguyên tắc vĩnh viễn không bao giờ thay đổi, đó chính là không nghe tổ chức nhắc nhở, khư khư cố chấp, nhất đinh sẽ bị khai trừ.

“Không nghe nhắc nhở” ở mức độ nghiêm trọng, không khác mấy so với “không phục tùng mệnh lệnh” trong quân đội.

Thấy Lưu Hòa Khiêm trầm ngâm, miễn cưỡng bắt tay chào tạm biệt với Vương Bổn Thanh và Trịnh Hưng Vân , tôi biết không chần chừ thêm nũa.

“Cha, cha hãy tự mình từ bỏ tư cách người đại biểu lần này đi.”

Cha cũng đang do dự, nghe vậy liền hỏi: “Tại sao?”

Tôi đã sớm suy nghĩ kĩ càng, lập tức trả lời: “Không thể đắc tội với quá nhiều người. đặc biệt là Long Thiết Quân, không nên đắc tội!”

Cha trầm ngâm, không muốn nói. Tôi biết cha còn một điều băn khoăn, cảm thấy từ bỏ như vậy, không khỏi có lỗi với bá tánh, và thực không có trách nhiệm gì cả. Nhưng trước tiên việc quan trọng là bảo vệ bản thân thật tốt, cái gọi là giữ lại được núi xanh, không sợ không củi đốt. Nếu không đảm bảo được vị trí cán bộ, dù như có tham vọng lớn, cũng không thể thực hiện được.

“Cha, không thể do dự thêm. Nếu đắc tội với Long Thiết Quân, ở cả địa khu Bảo Châu, cũng không có chỗ cho gia đình chúng ta ở nữa.”

Cha chấn động cả người, câu nói này quả thực làm cha suy nghĩ. Làm hay không làm chức phó chủ nhiệm công xã, nói thực không cần thiết, nhưng với gia đình, cha luôn vô cùng coi trọng, không thể để chị em chúng tôi chịu khổ dù chỉ là một chút.

Lưu Hòa Khiêm cùng với Vương Bổn Thanh và Trịnh Hưng Vân, đi về phía cầu thang. Rõ ràng đều nhìn thấy hai người chúng tôi, nhưng lại coi như không nhìn thấy, trên mặt không có một chút thay đổi, giống như chúng tôi không tồn tại vậy.

Không thể hoàn thành việc mà Long Thiết Quân giao phó, sắc mặt Lưu Hòa Khiêm sầm lại. xem ra rất hận cha.

“Sở trưởng Lưu……”

Cha gọi một tiếng.

Lưu Hòa Khiêm nghe thấy dừng bước, nhìn cha, trong mắt lóe lên một tia hi vọng.

Cha hít một hơi thật sâu, nói chậm rãi:

Khuôn mặt Lưu Hòa Khiêm mỉm một nụ cười, rụt rè hỏi: “Ông tự nguyện ư?”

“Đúng, tôi tự nguyện. hiến pháp quy định, công dân có quyền bầu cử và có quyền đắc cử, nhưng bản thân tôi cũng có quyền chọn lựa không đắc cử.”

Nụ cười nở lớn hơn trên khuôn mặt Lưu Hòa Khiêm, không kìm được sự mừng rỡ, nắm chặt tay cha, nói: “Rất tốt, đồng chí Liễu Tấn Tài , tôi sẽ báo cáo với chủ nhiệm Long đúng như những gì ông nói.”

Lúc đó, tôi để ý vẻ mặt Vương Bổn Thanh như được thoát khỏi một đại nạn, tâm lývô cùng nhẹ nhàng, nhìn sâu vào ánh mắt của cha có những sự cảm kích. Nhưng Trịnh Hưng Vân cả người cứng đờ, sắc mặt hồng hào vội nhạt dần…

Bưới ra khỏi cổng lớn của Ủy ban Cách mạng huyện không xa, một chiếc xe jeep từ phía sau vượt lên trước, xem biển sổ, là xe chuyên dụng của Vương Bổn Thanh.

Cha kéo tay tôi, lặng lẽ nhường đường.

Từ bỏ tư cách đại biểu một cách bất đắc dĩ, trong lòng cha vẫn rất uất ức.

“Xì” một tiếng, xe jeep dừng ở ngay cạnh chúng tôi, lái xe thò mặt ra nói : “Chủ nhiệm Liễu, chủ nhiệm Vương muốn tiễn 2 người về nhà.”

Cha còn đang do dự, tôi đã hoan hô rồi, chui vào chiếc xe jeep lên trước ngồi, quay đầu nhìn cha vẫy tay. Hoàn toàn giống như một đứa con gái vậy. tôi thực sự lo lắng cho nỗi buồn của cha. Sắp đến thời điểm quan trọng, Vương Bổn Thanh đã tỏ ý làm hòa, không phải làm làm cho phức tạp nữa.

Cha bất đắc dĩ, cũng đành phải ngồi xuống, nhếch miệng cười với lái xe rồi nói: “Sư phụ, làm phiền ông rồi.”

Tài xế lạnh lùng đáp lại, nhận ra đó như việc xui xẻo, không vui vẻ lắm.

“Gì vậy? Ông tự nguyện từ bỏ rồi ư?”

Bác Năm giận đến nỗi râu cũng dựng đứng cả lên. Bác ở giữa đồng nhìn thấy chiếc xe nhỏ đưa cha về tận Liễu Gia Sơn, rất vui vẻ, tưởng rằng thập nhị đệ có được điều gì đó quan trọng ở trong huyện. Vội vàng đuổi theo chiếc xe jeep đang đi vào nhà tôi, nghe cha nói xong, không còn chút vui vẻ gì nữa.

Cha áy náy, cảm thấy hổ thẹn với lòng.Vì tư cách đại biểu nhân dân này, bác Năm dường như đã đắc tội hết với hàng loạt những cán bộ trong huyện và Công xã. Đến bước cuối cùng, lại là chính mình giơ cờ trắng đầu hàng, làm kẻ “đầu hàng vô liêm sỉ”, có lỗi với người khác!

Thấy tình hình như vậy, nếu không phải cha trước giờ được bác Năm xem trọng, nói không chừng bác sẽ chỉ thẳng vào mũi ông mà chửi một trận, sau đó phẩy tay áo bỏ đi.

Việc làm cũng không được sáng suốt lắm.

Mắt thấy cha đã bớt lo lắng, thân làm con, đương nhiên phải cùng cha giúp sức.

Tôi kéo ghế: “Bác Năm, bác ngồi đi.” Vừa chạy đi bưng một chén trà đến: “Bác Năm, mời bác uống trà.”

Tự chữa được một máy ở mỏ than 71, được chính chủ nhiệm Liêu khen ngợi, tôi ở Liễu Gia Sơn gần mấy đại đội khác, thực danh tiếng nổi như cồn, danh tiếng đi theo cả cha. Được tôi tận tay chăm sóc, bác Năm cũng thấy vui, hi hi!

“Tấn Tài à, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”

Bác Năm uống được hai ngụm trà, cũng dịu xuống một chút.

Cha đưa tới một điếu “Phi cáp”, thở dài một tiếng, nói: “Thư kí Lưu Hòa Khiêm của Ủy ban Cách mạng địa khu Long Thiết Quân đích thân đến tìm tôi nói chuyện, hỏi tôi muốn tự nguyện từ bỏ không, bác nói tôi phải làm thế nào?”

“Long Thiết Quân?”

Bác Năm hít một hơi, có chút đắc ý.

“Mẹ nó, ngay cả hắn cũng bị kinh động cơ à, việc này làm lớn rồi, ha ha …..”

“Không phải vậy mà, ban đầu Trịnh Hưng Vân tìm tôi nói chuyện, tôi không quan tâm đến hắn.”

“Sao, Trịnh Hưng Vân cũng đến tìm ông nói chuyện? Chuyện này lạ quá, Trịnh Hưng Vân không phải luôn đối chọi với Vương Bổn Thanh hay sao?”

Mâu thuẫn giữa Trịnh Hưng Vân và Vương Bổn Thanh, cũng là bí mật được công khai, toàn bộ cán bộ lớn bé của huyện Hướng Dương này đều biết đến.

“Những việc bọn “quỷ hoa phù” (Bùa của ma quỷ, chỉ việc mờ ám) họ làm , tôi đâu có biết rõ được?”

Cha mắng một câu.

Tôi liền vui vẻ. Cha, nếu việc thuận lợi, nếu một ngày đợi đến khi Nghiêm Ngọc Thành làm Bí thư Huyện Ủy, e rằng cha cũng thành một người trong “quỷ hoa phù” ấy, đến lúc đó xem cha sẽ nói thế nào.

Thực ra trong lòng cha, rất khâm phục Nghiêm Ngọc Thành. Chỉ ngồi ở nhà cũng có thể phân tích rõ ràng mối quan hệ giữa Vương Bổn Thanh và Trịnh Hưng Vân, thật rất tuyệt vời. Người này rất đáng để người ta học theo.

Vừa đọc đến đây, cha không khỏi liếc mắt nhìn tôi một cái. Những lúc có chuyện quan trọng, đầu óc đứa trẻ tám tuổi này lại còn tỉnh táo hơn mình.

Tôi biết trong lòng ông nghĩ gì. Tình hình lúc đó căng thẳng, không được phép do dự quá lâu, lúc đó mới cực lực đưa ra lời khuyên. Còn về phần cha muốn hoài nghi, cũng đành chịu. Bất kể thế nào, ông không thể vì cái sự “thiên tài” của con trai mình mà nóng mắt được?

“Long Thiết Quân đích thân quan tâm đên việc này, cũng không thể trách ông được. người ta là lãnh đạo lớn……Ừm, Tấn Tài, vậy tên thư kí đó, Lưu, Lưu gì nhỉ.....

“Lưu Hòa Khiêm.”

Tôi trả lời thay cha.

“Đúng, Lưu Hòa Khiêm đó không nói gì khác nữa à?”

“Ông ta còn có thể nói gì?”

“Ví dụ như, ông lúc nào thì khôi phục công việc? Mẹ nó, họ nói gì thì chúng ta làm nấy, cũng phải cho lại chút lợi ích chứ?”

Bác Năm lúc này đã hoàn toàn coi cha là “người phe mình”.

“Ha ha, cái đó thì ông ấy không nhắc tới. Có thể Long Thiết Quân cũng không khiến ông ta nhắc tới việc này.”

“Ta khinh!”

Bác Năm nhổ mạnh một cái, ánh mắt căm phẫn.

Tôi không kìm được liền trêu chọc nói: “Bác Năm, câu nói này không phải từ đấy lòng chứ? Người ta bảo bác đừng nuôi cá, bác lại lén nuôi, đây chính là làm trái ý cấp trên!”

Mặt bác Năm không khỏi đỏ lên, gõ nhẹ lên đầu tôi, mắng: “Đứa bé như ngươi thì hiểu gì. Nuôi mấy con cá thì phạm tội gì chứ? Những tên lãnh đạo kia toàn là lũ dở hơi.”

Tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nói: “Bác Năm, hay là lại trồng một ít cây hoa kim ngân?”

“Gì cơ?”

Bác Năm nhất thời bị bất ngờ.

Tôi còn nhớ thời kì đầu những năm 90, huyện Hướng Dương từng rộ lên phong trào trồng thuốc đông y, chủ yếu là trồng hoa kim ngân. Bởi thổ nhưỡng và khí hậu huyện Hướng Dương tương đối phù hợp với việc sinh trưởng của hoa kim ngân, công ty dược liệu của huyện hàng năm đều phải thu thập một ít hoa kim ngân dại khô của xã viên. Chỉ là sau này nhân viên trồng loại hoa đó quá nhiều, diện tích trồng quá lớn, dẫn đến giá trị của hoa kim ngân bị giảm xuống, rất nhiều nông dân không hoàn lại được vốn, trong lúc tức giận đã đem tất cả hoa kim ngân trên núi đốt sạch sẽ, suýt chút nữa gây ra vụ cháy rừng lớn diện tích lớn.

Việc đó gây náo động lớn, tôi tuy là người ở vùng ngoài, cũng có nghe nói, vì thế còn đặc biệt tìm hiểu kỹ thuật trồng loại hoa kim ngân này, bây giờ nghĩ lại, hầu như đã quên hết rồi, chỉ là còn một chút ấn tượng. Nhưng cũng không có vấn đề gì, huyện Hướng Dương rộng lớn thế này, sao không tìm được người chuyên trồng cơ chứ.

Ngày hôm nay của mười mấy năm trước, nếu là một đại đội của Liễu Gia Sơn trồng, bất luận thế nào cũng không đến nỗi khó bán.

“Cháu nói là, có thể bảo mọi người trổng loại hoa kim ngân này. Loại hoa đó là thuốc, công ty dược của huyện mỗi năm đều phải thu mua. Có thể tăng thu nhập của tập thể.”

Bác Năm lặng nhìn tôi: “Tiểu Tuấn, sao cháu lại hiểu nhiều chuyện vậy? Hả? Trồng hoa kim ngân, làm sao cháu lại nghĩ đến được?”

“Trong sách nói thế mà.”

Hê hê. Sách quả đúng là một đồ vật tốt, cái gì cũng có thể đổ lên người nó.

“Trong sách đúng thật có nói như thế?”

“Đúng. Khả năng thích nghi của hoa kim rất tốt, đối với thổ nhưỡng và khí hậu đều không có yêu cầu quá nghiêm khắc, đồng ruộng, góc nhà đều có thể trồng, trồng ít trồng nhiều tùy ý, không nhất thiết phải thành quy mô. Mấu chốt của hoa kim ngân là ở chỗ nó là loại cây bụi lâu năm, một lần trồng, có lợi được đến mấy chục năm…”

Tôi thuận miệng lấy trong đầu một ít những kiến thức về cây hoa kim ngân nói ra.

Bác Năm không qua trường tư thục, phần lớn kiến thức đều là học tại lớp văn hóa. Đối với những người đọc nhiều sách, có những tín nhiệm gần với mê tín, thấy tôi ăn nói giõng rạc, chợt thấy giống người học sâu biết rộng, càng thêm phần kính trọng.

Cha hướng mắt nhìn vào tôi, có một chút kì quái.

Giật mình!

Cha biết tôi và thầy Chu cùng những loại sách nào, dường như không liên quan đến phương diện nông nghiệp và kiến thức, cứ nói thế này, e rằng sẽ bị lộ.

“Nghe thì thấy rất tốt, chỉ là thứ đó ở đây chúng ta vẫn chưa trồng thử, cũng không biết cách làm thế nào…..”

“Hoa kim ngân có thể trồng bằng thân….”

“Cái gì trồng bằng thân?”

Bác Năm cau lông mày.

“Chính là trực tiếp cắt thân hoặc cành cây cắm xuống đất, giống như cây dương liễu.”

“Ồ, ra là vậy, thế thì dễ dàng rồi, lại không phải bỏ vốn ra.”

Bác Năm bừng tỉnh, lập tức liền nhướn mày vui mừng. Đại đội lúc đó, thực sự quá nghèo, trên cơ bản không có dự trữ của tập thể, muốn bỏ một nguồn vốn lớn ra đầu tư đừng mơ tới thì hơn. Duy chỉ có việc vốn ít lãi nhiều này mới có thể khiến Bác Năm vui vẻ.

“Tấn Tài, đúng là một việc tốt?”

Rốt cuộc tuổi tôi còn nhỏ, Bác Năm không yên tâm, quay đầu hỏi cha.

“Anh Năm, cái này tôi vẫn thấy không ổn.”

Cha lắm đầu, có chút xấu hổ.

“Trên sách nói như vậy, không thể sai được.”

Tôi bình tĩnh nói.

“Vậy được, nghe theo Tiểu Tuấn.”

Bác Năm quyết tâm. Dù sao cũng không mất tiền, cho dù việc không thành, tổn hại cũng không lớn.

Bác Năm hưng phấn, đến nối gần ra đến cửa mới nhớ mục đích đến lần này, không khỏi buồn cười, quay đầu nhìn cha nói: “Tấn Tài, cái vị trí đại biểu kia, cậu không làm thì thôi vậy, dù sao ban đầu cũng là tôi khiến cậu làm náo loạn, để cho lãnh đạo cấp trên nhớ đến cậu. Đến bây giờ ngay cả Long Thiết Quân cũng phải kinh động, coi như không uổng phí.”

Bình luận

Truyện đang đọc