TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Nghe cậu ta gọi “chị Bạch Dương” thân thiết, quay ngắt một cái gọi “a đầu này”, Bạch Dương dở khóc dở cười, không chịu được tay lại cảm thấy ngưa ngứa, không muốn Liễu Tuấn đi nhanh như một cơn gió như thế, bộ trưởng Bạch cần phải đước thật nhanh mới theo kịp được, đành phải giâu tâm tư trong lòng, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười vui sướng đi đằng sau.

Lên xe, Bạch Dương dựa người ra đằng sau một cách thoải mái, cười hì hì nói: “Tiểu Tuấn, nói với cậu một chuyện.”

“Ừ!”

Liễu Tuấn khởi động xe.

“Cái gì gọi là “ừ” đấy, thái độ này thật là…”

Bạch Dương ra vẻ bất mãn.

Liễu Tuấn đành phải dừng động tác, quay đầu nhìn sang cô ấy một cách chăm chú, rất “thành khẩn” nói: “Bộ trưởng Bạch có điều gì chỉ bảo?”

Bạch Dương liền cười ha ha.

“Là thế này, Trầm Quân nói hôm nay ở tỉnh muốn đến đón chị.”

“Trầm Quân á?”

Liễu Tuấn tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.

“Anh ta làm sao biết chị hôm nay đến đây?”

“Tôi cũng không biết làm sao anh ta biết nữa. Nhưng anh ta biết, còn gọi điện đến Bắc Kinh .”

Bạch Dương cũng cảm thấy khó hiểu, không hiểu lý do gì mà anh ta lại biết rõ như vậy.

“Không phải chứ? Chị lần trước đến Bảo Châu vài ngày, đã thân quen với anh ta thế à?”

Liễu Tuấn rất khó chịu.

Tên Trầm Quân này cũng là tự làm khổ mình quá.

“Gì chứ? Thân gì? Cậu nói nghe khó nghe quá.”

Bạch Dương lườm cậu ta một cái.

“Người ta tốt xấu thế nào cũng là bí thư đoàn thị ủy, cũng gọi là qua lại công việc với nhau.”

Nói ra, Bạch Dương cả ngày mới là bên cạnh Liễu Tuấn, mới thân thiết. Đối với người ngoài mà nói, hai người này một chút cũng không liên can.

Liễu Tuấn lại khởi động xe, thì thầm nói: “Vô sự hiến ân cần, tất hữu đại đồ mưu.(Không có việc gì mà ân cần, chăm lo thì chắc chắn là phải có mưu đồ gì đó) Chị vẫn nên cẩn thận một chút.”

Bạch Dương lườm cậu ta rồi cười nói: “Sao thế? Ghen à?”

“Có chút!”

Liễu Tuấn thẳng thừng nói.

Lời nói Bạch Dương nói ra mới phát hiện có chút khuyết điểm, có vẻ Liễu Tuấn chẳng có “tư cách” gì để ghen! Không ngờ tên này lại không xấu hổ mà nhận, lại còn nói một cách “cây ngay không sợ chết đứng”.

Không một lý do nào cả, trên khuôn mặt xinh xắn của bộ trưởng Bạch lại hơi đỏ lên.

“Thật ra chị hiểu tâm tư của anh ta…”

“Em cũng biết.”

Liễu Tuấn phi xe rời khỏi sân bay, lãnh đạm nói.

“Cậu biết?”

“Chẳng qua là muốn trước lúc bố tôi được điều đi an tâm về những việc bí thư huyện ủy.”

Bạch Dương hết sức ngạc nhiên, nói: “Ha ha, cậu trưởng thành quá!”

“Hắc, từ chuyện tỉnh bắt đầu điều tra quảng trường Thiên Mã, trong nhà chưa yên ổn được, không nói đến người quen hay không quen, từng tốp lại từng tốp đến nhà… cũng chính là tên Trầm Quân này rất quỷ quyệt thủ đoạn, làm lay động chủ ý của chị.”

Nói ra, Trầm Quân cũng là một tên rất thông minh. So với các người bình thường trực tiếp đến nhà khác thì cao minh hơn một chút, đại khái đoán mối quan hệ của Bạch Dương và Liễu gia không tầm thường chủ ý đánh vào đầu Bạch Dương.

Có vẻ bất luận bộ trưởng Bạch nào, chỉ cần đồng ý vì anh ta nói ra chuyện này thì 80% là có hy vọng.

Nói ra, Bạch Dương lần trước đi Bảo Châu giúp đỡ vài ngày Trầm Quân lầm tưởng đây là cơ hội, liền ra sức nịnh hót. Năng lực Trầm Quân rất biết cách làm người, ấn tượng về anh ta của Bạch Dương cũng rất tốt.

Sau khi Bạch Dương trở về tỉnh dù có hay không có việc cũng thường gọi điện duy trì tình cảm. Lại sợ bản thân xuất diện quá nhiều sẽ gây hiểu nhầm, rốt cuộc Bạch Dương là một quý tộc độc thân đã ly hôn, hơn nữa lại là một đại mĩ nữ, thế nên nhiều lúc là gọi phu nhân rat ay.

Vợ của Trầm Quân cũng là một người xinh đẹp, vì tiền đồ của chồng, trong điện thoại xưng hô với chị Bạch Dương, hết sức thân thiết. Trong đó lại tìm cớ, hay lần đến thành phố Đại Ninh, cùng Bạch Dương đi dạo phố, không dám mua lễ vật quá quý trọng, chỉ là mua chút vớ vẩn gì đó, khiến Bạch Dương cười.

Thủ đoạn này thật là cao minh. Bạch Dương biết rõ người ta có mục đích mới đến, nhưng làm việc tốt đẹp lại rất khuôn phép, cũng thấy vui.

Người trên quan trường, ai mà không như thế?

“Em dám khẳng đinh, Trầm Quân vừa mới đến sân bay.”

Liễu Tuấn nói.

Trầm Quân chuẩn bị kĩ càng, lấy lòng Bạch Dương, bản tính này thật lớn.

“A, vậy vừa này không phải nhìn thấy cậu rồi chứ?”

Liễu Tuấn cười nói: “Nhìn thấy thì nhìn thấy rồi, thế có điều gì à?”

Bạch Dương nghĩ một lát cũng đúng. Tuổi cô với Liễu Tuấn khác nhau, đủ để cho tất cả các lời đồn dừng lại. Mới đầu lúc phóng viên Bạch Đại thực tập ở báo tỉnh, tiểu đồng ngoan này mới là một “đứa trẻ” mà thôi.

Nhớ tới lúc lần đầu gặp Liễu Tuấn, trên khuôn mặt Bạch Dương lộ ra một nụ cười ấm áp.

Đây cũng đại khái là cái gọi là “duyên phận”.

Suy đoán của Liễu Tuấn một chút cũng không sai, vợ chồng Trầm Quân quả thật có đến sân bay. Trầm Quân trong điện thoại với Bạch Dương âm thầm tỏ ý “ngoại phóng”, Bạch Dương liền chuyển sang chủ đề khác.

Trong lòng Trầm Quân liền không để ý nữa.

Các loại tin tức cho thấy, bí thư Liễu rất có khả năng sắp điều đi rời khỏi thành phố Bảo Châu. Bí thư tân nhiêm là vị nào, thì hiện tại vẫn phân vân, ngần ngừ chưa quyết. Nễu là Đường Hải Thiên, thế thì dễ nói, Liễu Đường một ruột, ấn tượng của Đường Hải Thiên về Trầm Quân vẫn rất tốt, có lẽ sẽ theo con đường của bí thư Liễu. Nếu là Thạch Vinh Hiên tiến thêm một bước, vậy thì có chút nguy hiểm. Dù sao trước đây Trầm Quân với Thạch Vinh Hiên qua lại không thân thiết lắm, không phải là thân thích của Thạch Vinh Hiên. Thạch Vinh Hiên mới nắm thành phố Bảo Châu, một tay năm các huyện các khu, e rằng đầu tiên sẽ là suy nghĩ đến việc cho những người đáng tin tưởng của mình lên. Trầm Quân sẽ không là sự lựa chọn đầu tiên. Tình huống tồi tệ nhất là, tỉnh trống một bí thư, thì tất cả sẽ hỗn loạn hết.

Bất kể người đến là ai, tất cả những tính toán của Trầm Quân sẽ hỏng hết.

Từ trước chưa từng có một tân bí thư, ban đầu đến nhiệm liền nhanh nhanh chóng chonhs điều động cán bộ, nhất đinh phải ổn định 1 năm rưỡi, biết rõ tình hình thế nào mới thực hiện được ý đồ của mình, mới điều chỉnh là đội ngũ cán bộ.

Ưu thế lớn nhất của Trầm Quân là tuổi tác, ở tuổi 34 35 tuổi là cán bộ sở chính, ở thành phố Bảo Châu đến tỉnh N đều coi là “tân nhuệ”, tiền đồ không thể hạn chế, nhưng nếu làm bí thư đoàn thị ủy thêm một khóa nữa, ưu thế tuổi tác sẽ không còn nữa. Như anh ta, cán bộ đoàn như thế này, lên bí thư đoàn thị ủy là cao nhất rồi, nếu muốn lên một chức nữa, nhất định phải chuyển hướng khác. Hiển nhiên, cũng có thể nghĩ cách điều đến đoàn tỉnh ủy, tuy nhiên điều này khá là khó khăn. Hơn nữa nếu ở đó làm phó bí thư thì so với chức bí thư huyện ủy , quyền lực nắm trong tay khác biệt lớn lắm.

Bây giờ chuyển ra ngoài, hay làm thêm một nhiệm kì nữa, sự khác biệt thời gian là quá lớn, điều này thật khiến cho Trầm Quân lo lắng.

Còn về Bạch Dương đáp chuyến máy bay nào về tỉnh thì thật không thể nghe ngóng được.

Từ thủ đô về thành phố Đại Ninh, mỗi người có một chuyến bay.

Đầu thập niên 90, người ngồi được lên máy bay rất ít.

Trầm Quân chỉ cần xác định Bạch Dương đên đây vào ngày nào là được rồi.

Mùng 8 đi làm, tối mùng 6 gọi điện thoại đi, Bạch Dương vẫn ở thủ đô, điều này không rõ ràng hay sao? May mà Bạch Dương vẫn chưa muốn tiết lộ bí mật này.

Trầm Quân lúc đó có chút buồn cười, cảm thấy Bạch Dương thật là non nớt. cũng là có một ông bố tốt, nếu không tuổi trẻ thế này làm sao mà lên được cấp sở chính.

Đến thẳng sân bay nhìn thấy Liễu Tuấn cười hì hì, Trầm Quân mới hiểu nguyên nhân vì sao cô ấy không muốn vợ chồng anh đến đón. Thế là cam lòng để Liễu chi nội nhanh chân giành trước.

Vợ của Trầm chưa gặp Liễu Tuấn bao giờ, nhìn thấy Bạch Dương từ bên trong đi ra, liền vẻ mặt tươi cười, chuẩn bị tiến lên, thì bị Trầm Quân kéo lại, rồi còn giơ tay ra hiệu không được nói gì.

Vợ Trầm Quân không hiểu gì, ngạc nhiên nói: “Đây là bạn trai của bộ trưởng Bạch à? Trẻ thế!”

“Đừng nói lung tung!”

Trầm Quân lườm vợ một cái, kéo vợ vào trong xe, lúc này mới thở phào một cái.

“Ai đây, sao lại nhanh chóng thế…”

“Con trai của bí thư Liễu!”

“Hả?”

Vợ Trầm Quân lại ngạc nhiên.

Nhìn thấy hai người thân mật, Bạch Dương bỗng dưng lại ôm Liễu Tuấn một lát, vợ Trầm Quân suýt nữa nói to lên.

“Không phải con trai bí thư Liễu vẫn còn đang đi học sao? Sao mà… sao mà… Hơn nữa nghe nói con trai bí thư Liễu với khuê nữ của bí thư Nghiêm đang tìm hiểu nhau mà…”

Trầm Quân lại lườm vợ một lần nữa, nói nhỏ giọng: “Câm miệng, đây là việc chúng ta quan tâm đấy à? Nhất định không được đi nói lung tung!”

Vợ Trầm Quân cũng hồi phục lại tinh thần, thưa dạ liên tục, sắc mặt có chút lo sợ.

Một phó bộ trưởng trung tổ, hai lãnh đạo tỉnh ủy, bất luận là nhà nào, đều không thể gây sự được.

Trầm Quân suy nghĩ một chút, bỗng nhiên mặt nở nụ cười.

“Sao thế?”

Vợ anh ta hỏi.

“Không sao, về thôi. Việc này cơ bản là ổn rồi.”

Vợ Trầm Quân rất không hiểu, thấy sắc mặt Trầm Quân bình tĩnh, bèn cũng không hỏi gì nhiều.

… …

“Xem ra, việc của Trầm Quân phải nói với ba em, điều anh ta đi là xong.”

Liễu Tuấn vừa lái xe vừa lãnh đạm nói.

Bạch Dương cười nói: “Cũng được, năng lực của Trầm Quân cũng rất khá mà.”

Liễu Tuấn quay đầu nhìn Bạch Dương, đúng lúc Bạch Dương cũng quay sang nhìn lại, bốn mắt nhìn nhau, đều hiểu ý nhau mà cười.

“Chị Bạch Dương, thực ra chị cũng nên đi thôi.”

Liễu Tuấn cười nói.

Bình luận

Truyện đang đọc