TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

“Tiểu Tuấn, anh không lái xe à?”

Nhìn thấy Liễu Tuấn trong có vẻ nhàn hạ thanh thản, chân đi đôi giày thể thao, đứng trước cổng nhà văn hóa, Nghiêm Phi nhìn trước nhìn sau, không thấy chiếc xe Santana cũ kĩ, cảm thấy hơi kì lạ.

“Không phải là nói với em chúng ta đi dạo phố sao? Đi xe làm sao mà dạo được? đi bộ thôi, thế mới đúng chất!”

“Được rồi được rồi.”

Nghiêm Phi vẫn ngây thơ như trước vui vẻ vỗ tay.

Một bạn gái vô cùng ngây thơ trong sáng, mắt thu thanh khiết lại đáng yêu, Liễu Tuấn không chỉ thấy trong lòng tràn đầy yêu thương mà còn có chút xấu hổ.

“Động cơ” mà mình muốn dẫn Nghiêm Phi đi dạo phố thực ra có chút không trong sáng lắm, chủ yếu còn vì muốn đi thăm phố phường bạch thái thành phố Đại Ninh.

Liễu Tuấn có thể vỗ ngực với bố, trong một tuần, cần phải đưa ra một bản “báo cáo điều tra” hoàn chỉnh, dựa vào hành động thực tế để chứng minh cho cái gọi là “suy nghĩ chỗ nhỏ, bắt tay vào làm chỗ lớn.”

Muốn làm một quân sư giỏi, cũng dễ dàng như vậy.

Liễu Tấn Tài quyền cao chức trọng như ngày hôm nay, cấp dưới trước mặt ông ta đều nơm nớp lo sợ, cẩn thận từng li từng tí, tình hình thật sự ở cơ sở càng ngày càng khó tiếp xúc đến.

Nhiệm vụ trọng đại của lần “cải trang vi hành” này do Liễu nha nôi đảm nhận.

Liễu Tuấn giơ tay ra, Nghiêm Phi cười hì hì nắm lấy.

Tình hình bình thường, Nghiêm Phi sẽ không nắm tay Liễu Tuấn, cho phép tay nắm tay, càng có thể nhớ lại thời mật ngọt và ấm áp “thanh mai trúc mã”.

“Đi đâu dạo phố đây?”

Nghiêm Phi hỏi.

Liễu Tuấn cười nói: “Anh là người mới đến, em mới là chủ ở đây, đáng ra phải là em dẫn anh đi mới đúng.”

Nghiêm Phi nghĩ một lát thấy cũng đúng, gật đầu nói: “vậy đến quảng trưởng 11 đi, có rất nhiều trang phục đẹp.”

Liễu Tuấn choáng một lát.

Nhìn người đam mê quần áo này, nói ra đi dạo phố là đi xem quần áo, hơn nữa xem thì nhiều mà mua thì ít, thật là khiến chủ cửa hàng quần áo không vui vẻ gì. Muốn xem, người này rất hay phê bình quần áo của người khác chỗ này không đẹp chỗ kia không đẹp, hại khách người ta cũng chẳng còn cảm hứng mà mua sắm. Nếu không phải là thấy Nghiêm Phi ngây thơ đáng yêu, không chừng một vài chủ cửa hàng nóng tính đã không để yên.

“Được rồi, theo em.”

Nghiêm Phi liền thản nhiên cười, dựa đầu vào vai Liễu Tuấn.

Từ nhà văn hóa đến quảng trường 11 có mấy con đường, đi bộ đối với Liễu Tuấn thì không sao, nhưng đối với Nghiêm Phi thì có chút khó khăn. Không chừng đến lúc đó, Liễu Tuấn phải cõng cô ấy về nhà cũng nên.

Con gái thật là kì lạ, để cô ấy dạo phố ở quảng trường hai ba tiếng đồng hô, thì thần thái vẫn hồng hào, thế mà đi đường thì mới qua hai ba con đường đã luôn miệng kêu không chịu nổi.

“Đi xe buýt nhé?”

Nghiêm Phi chỉ vào cách đó không xa.

Liễu Tuấn gật đầu rồi hai người cùng nhau đi vào phía trạm xe buýt.

Kì thực Từ Văn Hòa và Ngụy Xuân Sơn vẫn đi xa bám sát cách đó không xa. Tuy nhiên cần “cải trang vi hành”, ngồi xe buýt là một sự lựa chọn không tồi, chắc chắn sẽ nghe được những cuộc nói chuyện rất thú vị.

Tay nắm tay đến trạm xe buýt, nhìn bản hướng dẫn có tất cả hai số xe là xe số 12 và xe đi quảng trường 11.

Mặc dù không phải là chủ nhật, trạm xe buýt vẫn chật cứng người đứng. thời gian Liễu Tuấn ở thành phố Đại Ninh không xem là dài, đến đây cũng không ít lần, nhưng rất ít khi đi xe buýt.

Tuy nhiên ngày trước cậu ta ở thành phố Đại Ninh ba năm, hồi đó vẫn là một học sinh nghèo, việc đợi xe buýt cũng là chuyện cơm bữa.

Trong trí nhớ ở đời trước, xe buýt ở thành phố Đại Ninh không phải là khó chen như bình thường, cơ bản thì, mội lần có thể hình dung như là “xông vào trận địa”, May là lúc đó cơ thể Liễu Tuấn cường tráng, vừa lên xe buýt ngồi xuống là mồ hôi túa ra ướt hết áo. Thậm chí rất nhiều con gái xinh đẹp bị một vài tên khốn nạn vô liêm sỉ trêu ghẹo.

Rất nhiều những câu chuyện “anh hùng cứu” là được xảy ra trên xe buýt.

Đương nhiên Liễu Tuấn chưa từng có “vận” như vậy.

Lúc ngồi trên xe buýt, lại gặp một cô gái và một gã vô liêm xỉ, Liễu Tuấn cũng muốn thể hiện bản thân, không phải vì cô gái kia tướng mạo bình thường, không gây được “lòng hiệp nghĩa” của Liễu Tuấn mà bởi vì tên vô liêm sỉ kia thể lực khá cường tráng, Liễu Tuấn không dám coi thường làm bừa.

Đứng ở trạm xe đợi tầm 10 phút, xe số 3 cuối cùng cũng vào trạm. Nhưng trên xe đã chật cứng người, lái xe không dừng lại, mà tiếp tục đi thẳng. Kết quả khiến cho những người đợi xe ở đấy chửi mắng một trận.

“Đều nói Hồ Vi Dân tài giỏi, giỏi cái gì, một chiếc xe buýt cũng quản không tốt…”

Có người tức giận nói to lên.

“Ha ha, cậu sai rồi, Hồ Vi Dân là giỏi kiếm tiền, giỏi với phụ nữ… chứ gì xe buýt? Còn là tỉnh tỉnh mà, người ta là bí thư thị ủy, mỗi ngày có xe đưa đón, làm sao mà quản việc xe buýt thế này?”

Một người khác lại nói một cách đầy ẩn ý.

“Đúng đấy, đúng đấy, cư làm quan là trong mắt chẳng có người dân bình thường chúng ta…”

Lời nói của người này lập tức khiến cho một vài người khác cũng tham gia.

“Ài, lần này quảng trường Thiên Mã xảy ra sự cố, bắt được nhiều quan chức và ông chủ lớn, trong đó Trang Hoa Dương của công ty Hoa Phạm, nghe nói là anh trai của tình nhân Hồ Vi Dân, sao Hồ Vi Dân lại một chút cũng không sao?”

Người lúc đầu lại nói.

“Gì mà không sao? Không phải bí thư thị ủy của ông ta rút lúi rồi đấy ư?”

“Gớm! cậu thì hiểu cái gì, người ta bây giờ là bí thư chính pháp ủy tỉnh, thăng quan rồi…”

Âm thanh quái gở đáp lại.

“Haiz, những người làm quan này, ai không có quan tương hộ đây? Người ta làm quan lớn tỉnh ủy, gái gú, kiếm tiền là cái thá gì!”

“Ài, nghe nói bí thư mới đến của tỉnh lị là bí thư thành phố Bảo Châu, hình như họ Liễu thì phải… nghe nói người này rất giỏi, làm ở thành phố Bảo Châu rất tốt. Hay là chúng ta viết từ gửi ông ta phản ánh tình hình giao thông ở thành phố xem sao? Không chừng lại có tác dụng ấy…”

Có người đề nghị nói.

“Gớm.,, bí thư thành phố Bảo Châu thì thế nào? Thành phố Đại Ninh không phải là thành phố Bảo Châu, là thủ phủ tỉnh, qui mô lớn hơn thành phố Bảo Châu rất nhiều. Ông ta có thể làm tốt ở thành phố Bảo Châu, chưa chắc đã làm tốt ở thành phố Đại Ninh…”

“Đúng đấy, việc của thành phố Đại Ninh chúng ta sẽ làm tốt được không? Thành phố lớn với hơn vài chục trăm vạn dân, vấn đề cần xử lý còn nhiều lắm…”

“Chính thế, những người làm quan này cũng như nhau? Có điều gì tốt không?”

Nghiêm Phi nghe một hồi, rất không vui vẻ, liền mở miệng nói vài câu.

Trong tâm trí cô ấy, bố và chú Liễu đều là những vi quan tốt.

Liễu Tuấn cười, gãi lòng bàn tay cô ấy, ngăn cô ấy “trượng nghĩa chấp ngôn”.

Trong trường hợp này, có lý cũng chẳng nói rõ được. Huống hồ Nghiêm Phi lại là cô gai xinh đẹp như thế, người ta chỉ mong ước cô ấy chen vào để cùng nàng quấy rối một phen, xem ngườ đẹp tức giận sẽ thế nào.

Đang cãi cọ thì xe số 12 vào trạm.

Chuyến xe này tốt hơn chuyến xe số 3 kia một chút, trong xe giường như vẫn còn chỗ trống, tuy nhiên cũng có hạn, theo ước tính của Liễu Tuấn, nhiều nhất có thể thêm được 3 5 người.

Sau đó cửa xe mở ra, đám người vừa còn đang náo nhiệt nói chuyện lập tức vọt lên trên, bạt mạng chen chân vào, tiếng thét, tiếng chửi đủ cả, cuối cùng lên xe cũng được tầm chục người.

Lái xe không dễ gì đóng cửa, rồi xe buýt chậm chậm đi.

Liễu Tuấn và Nghiêm Phi không lên xe, đơn giản vì không muốn lên.

Nếu một mình anh ta thì thôi, một mình anh ta cũng có thể lên được, nhưng anh ta không muốn Nghiêm Phi cũng với đám người hỗn độn kia lên cùng một chiếc xe.

Được, cũng không quản “cải trang vi hành” gì, gọi một xe taxi đi thôi.

Tuy nhiên taxi thời đó cũng rất hiếm, không như bây giờ, một huyện nhỏ cũng có vài trăm chiếc taxi chạy ngang chạy dọc. Liễu Tuấn nắm tay Nghiêm Phi lại đứng đợi vào phút nữa, không gặp một chiếc taxi nào chạy qua.

Hay là thôi đi, gọi Từ Văn Hòa hai người lái xe đến đây vậy.

Liễu Tuấn giơ tay lên, ra hiệu.

Cái ra hiệu này khiến Nghiêm Phi không hiểu, cũng không biết có sự tồn tại của hai bảo vệ Từ Văn Hòa, Ngụy Xuân Sơn này, lại còn tưởng rằng Liễu Tuấn đợi lâu quá, nên muốn khởi động chân tay một tí.

Không ngờ Từ Văn Hòa hai người bọn họ chưa tới, một chiếc Toyota màu trắng bỗng nhiên lái đến, dừng lại trước mặt hai người, xe mở cửa sổ lộ ra một người dáng vẻ lèo loẹt, trông có vẻ lỗ mãng.

“Hai, cô nương xinh đẹp đi đâu? Tôi đưa cô đi…”

Người đo khoảng tầm hơn hai mươi tuổi, cặp mắt nhìn dán vào người Nghiêm Phi, không còn một chút che dấu vẻ dê già. Người ngồi ghế phụ cũng còn trẻ tuổi tác cũng tương đương, cũng cười hì hì đầy vẻ dê già, không ngừng chảy nước miếng.

Liễu Tuấn cau có mặt mày, kéo tay Nghiêm Phi đi về phía sau.

Từ Văn Hòa, Ngụy Xuân Sơn vừa lúc ấy đi đến.

Không ngờ chiếc xe Toyota lại lùi lại vài mét, như ruồi bám theo.

“Ây, tiểu tử, ngay cả xe còn không có, lại còn đi với bạn gái xinh đẹp thế này, người có thấy xấu hổ không vậy?”

Người thanh niên lái xe nói đầy khiêu khích.

“Thật là… em gái, đi theo tên nghèo hèn này có gì mà tốt, chi bằng đi theo bọn anh, ăn ngon mặc đẹp, quần áo trang sức muốn gì anh cho nấy…”

Liễu Tuấn lạnh lùng liếc bọn họ một cái, đi thêm vài bước, mở cửa chiếc san tana rồi cùng Nghiêm Phi ngồi lên xe.

Miệng Liễu Tuấn lẩm bẩm, nhẩm đọc biển số xe của chiếc Toyota.

Bình luận

Truyện đang đọc