TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

“Tiểu Tuấn, cậu được đấy…..Cậu!”

Bạch bộ trưởng, bộ trưởng đoàn tỉnh ủy trường học gọi điện thoại mời phó khoa trưởng khoa đại học dưới Liễu Tuấn đến phòng làm việc, rồi cẩn thận đóng cửa vào, sầm mặt lại, thần thái nghiêm nghị.

Chỉ có điều những lời cô nói ra lại không đủ độ sát khí cho lắm.

Liễu Tuấn bèn lắc đầu, cũng nói rất nghiêm túc: “Bộ trưởng Bạch, chị nói vậy là không đúng rồi!”

“Cái gì cơ?”

Bạch Dương không hiểu, tên này sao tự nhiên lại trách mình cơ chứ?

“Chị là lãnh đạo, nên có phong thái của lãnh đạo. Nếu đổi lại là em, em sẽ nói thế này: Đồng chí Bạch Dương, chị làm vậy là rất không đúng, trong mắt không có tổ chức, lại đưa lên một bài văn đầy tính mẫn cảm thế này trong tư liệu tham khảo nội bộ! Trong mắt chị, còn có người bộ trưởng như em không?”

Liễu Tuấn vừa nói vừa đập bàn, nét mặt nghiêm nghị, nhưng ở khóe miệng lại nở nụ cười.

Thật là lời nói đầy khí thế!

Đây là hồ đồ thật hay là giả vờ vậy? Đã là lúc nào rồi, mà còn đùa cợt thế này được ư?

Bộ trưởng Bạch tức điên lên, quay ngoắt đầu đi, mùi thơm trên đầu cô tỏa ra ngào ngạt, chiếc giày cao gót vang lên tiếng cộp cộp, quay về phòng làm việc ngồi xuống, vỗ bàn, rồi trừng mắt nói: “Phó khoa trưởng Liễu, mời cậu lại đây, giải thích cho rõ ràng với tôi!”

“Vâng vâng vâng. Bộ trưởng bà bớt giận, con xin đến ngay đây ạ!”

Liễu Tuấn đứng dậy, khúm núp chạy về chỗ Bạch Dương, nhưng không đứng ở đối diện với bàn làm việc, mà lại trực tiếp chạy đến bên cạnh Bạch Dương, mặt cười tươi như hoa, ánh mắt “dê già” nhìn cô. Vừa nhìn vừa cười “hề hề” nữa.

“Ôi mĩ nữ đúng là mĩ nữ. Dù có tức giận đến mấy vẫn đẹp. Thật đẹp không để đâu cho hết!”

“Ôi.......Tôi đúng là bị cậu làm cho tức chết thật rồi!”

Bạch Dương đúng là chẳng còn cách nào với tên này nữa rồi. Nhưng cô lại không thể hầm hầm tức giận trách móc, đành phải thở dài một hơi, lườm cho Liễu Tuấn một trận.

“Hì hì, có gì phải tức tối đâu? Chẳng qua chỉ là có bài văn được đưa lên tư liệu tham khảo nội bộ rồi hất ít nước lạnh vào mặt các vị lãnh đạo, có gì mà phải ngạc nhiên đến vậy?”

Liễu Tuấn chẳng thèm để ý đến những gì Bạch Dương nói. Không đợi Bạch Dương đáp lời, đã nhấc chiếc cốc trên bàn lên nhìn, thấy nước trà đã cạn, bèn đứng dậy rót thêm, rồi lại chạy về chỗ.

“Cậu ấy à, thật là chẳng biết trời cao đất dày thế nào.....Cậu có biết rằng, bên Đô bây giờ náo loạn đến thế nào không?”

Bạch Dương thấy thái độ của tên này, cảm giác lo lắng vừa nãy dịu đi một chút, giơ tay ra đỡ lấy chén trà, không ngờ người này nhấc chén trà lên miệng uống một ngụm rồi mới đưa cho cô ấy.

Bạch Dương coi như không nhìn thấy gì, vẫn cầm chén trà, rồi đưa lên miệng nhấm một ngụm.

“Để cho chúng họ đi mà làm loạn lên.....Mấy ông này, đấy là mấy việc ông ấy phải làm thôi. Không để người ta làm loạn lên, chẳng phải đã lấy mất bát cơm của người ta rồi đó sao?”

Liễu Tuấn vẫn nói rất thản nhiên.

Bạch Dương không vui, trừng mắt nói: “Câu này của cậy, chẳng phải cũng đã mắng cả cha tôi và chú Chu vào đó rồi sao?”

Liễu Tuấn ngay lập tức gãi đầu: “Không phải vậy chứ? Bác Bạch là nhân vật tầm cỡ nào, mà lại để ý đến bài văn này của em?”

“Hừ, cậu còn giả vờ à? Bài văn này của cậu đã được đưa lên tư liệu tham khảo nội bộ rồi, người cao nhất đều thấy được. Muốn biết đánh giá của một vị cấp cao với bài văn của cậu không?”

Bạch Dương “Hừm” một tiếng, nói ra một cái tên, cái tên đó đúng là rền vang như sấm dậy, giờ đây đang là một nhân vật tầm cỡ nắm quyền cấp cao.

Liễu Tuấn ngay lập tức cũng có hứng, vội vàng hỏi: “Ông ấy nói gì về bài văn của em?”

Bạch Dương cười lạnh lùng ngụ vẻ đắc ý, nói: “Trẻ con nói linh tinh dọa người khác!”

Liễu Tuấn ngớ người.

Bạch Dương chắc chắn đã truyền đạt lại lời của Bạch Kiến Minh. Với những vấn đề to lớn quan trọng thế này Bạch Kiến Minh nhất định không bao giờ nói linh tinh dù chỉ là một chữ.

Không ngờ vị đại ca cấp trên này lại đánh giá tác phẩm “tâm huyết” của Liễu thiếu gia như vậy. Mà vị đại ca này, thật là bất hạnh, chính là nhân vật lãnh tụ ở phe Liêu Khánh Khai, cũng là một tổng hậu đài của Nghiêm Liễu.

Cuối cùng thì thiếu gia Liễu đã không còn cười được nữa.

Chẳng lẽ bước này anh ta thật sự đi sai rồi sao?

Thấy mặt Liễu Tuấn đỏ bừng, nhấp nha nhấp nhổm. Trong lòng Bạch Dương thấy thật không yên tâm, vội đưa cốc nước trà cho anh ta, an ủi: “Cũng chẳng cần phải quá lo lắng đâu, sau đó còn có mấy lời đánh giá khác nữa!”

“Chị mau nói đi!”

Liễu Tuấn lo lắng, vội vàng hỏi.

“Mặc dù đứa trẻ con ấy có hơi đe dọa mọi người, nhưng nếu như nhìn nhận cả bài văn, thì vẫn thấy có lí lắm!”

Bạch Dương mỉm cười nói.

“Chị.....Sao chị lại đáng ghét thế nhỉ? Nói chuyện lại nói nửa chừng vậy à....”

Liễu Tuấn thở phù một hơi, lườm mắt sang Bạch Dương, giống như sắp nuốt chửng cô đến nơi vậy.

Bạch Dương cười “khanh khách”, lườm anh ta, rồi nói: “Xem cậu kìa xem cậu kìa, thế mà còn vỗ ngực tự xưng mình là nam tử hán nữa cơ đấy!”

Liễu Tuấn lúc này mới phát giác ra, mình vô ý để lộ “bản tính” trước mặt Bạch Dương mất rồi, với “kinh nghiệm điêu luyện” của cô ấy mấy năm nay, đáng lẽ không nên biểu hiện quá đáng như vậy.

Ôi, xem ra đây đúng là cái họa của “cảm giác”.

Nếu như đổi lại là người khác, nếu như là Chu tiên sinh hay là Bạch Kiến Minh đích thân nói với anh ta lời này, thì anh ta có lẽ cũng không đến độ lo lắng như vậy.

Liễu Tuấn nghĩ một hồi, rồi đột nhiên hỏi: “Dương Dương, sao bác Bạch lại nói với chị những điều này?”

Bạch Dương lườm anh ta, rồi tức giận nói: “Về sau, không cho phép cậu nói những ‘lời điên rồ’ này ở phòng làm việc, nghe chưa? Chẳng có trên dưới gì cả...”

Liễu Tuấn chẳng để ý đến điều đó, xua xua tay, rồi nói: “Đừng chuyển chủ đề với em nữa, mau mau lên, trả lời câu hỏi đó của em trước đã.”

Bạch Dương dở khóc dở cười.

Người này đúng là đã coi mình như một nhân vật rồi, lại còn chẳng thèm để ý đến những phép tắc căn bản trên dưới nữa hay sao? Nhưng thấy biểu hiện “đương nhiên” của Liễu Tuấn, trong lòng Bạch Dương đột nhiên nổi dậy một tình cảm. Có lẽ người đàn ông có sức hút thật sự sẽ là thế này đây phải không?

“Hừm, chẳng phải là tôi đi hỏi hay sao? Nếu không thì làm sao ông chủ động nói cho tôi những lời ấy được? Cha tôi còn nói rằng, bảo cậu trong thời gian này có gì thì phải khiêm tốn một chút, đừng có làm gì quấy quá lên trước mặt mọi người.”

Bạch Dương thấy Liễu Tuấn đờ đẫn bê cốc trà của mình, bèn giật cốc trà lại từ tay anh ta.

“Đúng rồi nhỉ, thế mà em không nghĩ ra.!”

Liễu Tuấn lại thở phào lần nữa, nhẹ nhàng nói.

“Đúng rồi! Khi nên ra tay thì phải ra tay, khi nên ẩn giấu thì phải ẩn giấu. Người ta không thể lúc nào cũng đứng đầu sóng ngọn gió được.”

Bạch Dương nhẹ nhàng nói.

“Em hiểu. Lãnh đạo của ủy, có thái độ gì với việc này?”

Liễu Tuấn đã trấn tĩnh, chỉ cảm thấy cổ họng hơi khô, thò tay ra giật lại cốc trà trong tay Bạch Dương, uống một hớp sạch trơn, Bạch Dương mỉm cười cầm ấm nước lên rót tiếp.

“Giữ yên lặng.”

Liễu Tuấn gật đầu.

Điều này có liên quan đến anh ta. Những lãnh đạo của đoàn tỉnh ủy, gặp phải những vấn đề mang tính chính trị nhạy cảm thế này, trước khi trên tỉnh ủy có thái độ gì đó, có sẽ không bao giờ làm việc gì khinh dễ.

Tỏ rõ ý kiến về vấn đề này cũng đồng nghĩa với việc tỏ rõ về thái độ chính trị của mình.

Nhưng có điều Liễu Tuấn tính toán rằng, “giữ yên lặng” chỉ là tạm thời mà thôi, lãnh đạo của ủy sớm muộn gì cũng phải tìm đến anh ta để nói rõ thái độ.

“Dương Dương, chị vừa nói...”

Thấy thân hình của Bạch Dương bước đến, Liễu Tuấn lại nói cười vui vẻ.

“Vừa nãy tôi nói gì?”

Bạch Dương ngơ ngác.

“Chị nói rằng, về sau không được nói những ‘lời điên’ ở trong phòng làm việc có phải không?”

Liễu Tuấn cười rất lưu manh.

“Đúng thế, chẳng có quy củ gì cả.”

Bạch Dương sầm mặt, nghiêm nghị nói.

“Được! Bỉ nhân kiên quyết chấp hành nghị định của lãnh đạo. Có điều là...”

“Sao thế? Lại còn có điều kiện gì nữa à?”

Bạch Dương đột nhiên nói.

“Không không, làm sao em dám đặt điều kiện với lãnh đạo chứ? Em chỉ nói rằng, lãnh đạo căn dặn không được nói ‘lời điên’ ở trong phòng làm việc, vậy thì sau khi tan ca rồi, hoặc là những khi không ở trong phòng làm việc, có thể nói ‘lời điên’ được hay không?”

“Cậu dám à!”

Bạch Dương trừng mắt.

Liễu Tuấn đang định đùa giỡn cô mấy câu, đột nhiên chiếc điện thoại trên bàn vang lên tiếng chuông.

“A lô, xin chào....Ừm, bí thư Hàn à, chào ông....Liễu Tuấn? Vâng, cậu ấy đang ở phòng làm việc của tôi....Vâng vâng....” Đặt điện thoại xuống, Bạch Dương cười mà như không quay về nhìn Liễu Tuấn, nói: “Người ta không giữ yên lặng nữa rồi. Bí thư Hàn bảo cậu ngay lập tức đến phòng làm việc của ông ta.”

“Hàn Giang?”

“Chẳng lẽ còn có ông bí thư Hàn thứ hai nào nữa hay sao?”

..........

Hàn Giang là một cán bộ trung niên tầm bốn mươi hai, bốn mươi ba tuổi, người không cao lắm, mặt vuông chữ điền, đeo một chiếc kính cận, làm cho tướng mạo trẻ hơn tuổi thật. Ở tuổi này mà đã làm lên được ấp chính phòng, đã được coi là rất hiếm.

Liễu Tuấn đã chọn lựa vị bí thư vào công tác chưa lâu, nhất định là đã hiểu rõ.

Hàn Giang là cán bộ từ cấp đoàn trung ương điều xuốn, trước đó là phó tổng biên tập tạp chí của cơ quan trung ương đoàn, rất có trình độ về lí luận, nếu tính ra thì, ở tỉnh N không thuộc vào phe nào cả, chỉ có liên hệ mật thiết với phe của Tiền Kiến Quân mà thôi.

Làm ở đoàn tỉnh ủy cũng đã gần một tháng rồi, Liễu Tuấn vẫn chưa đến phòng làm việc của Hàn Giang lần nào. Vì Liễu Tuấn luôn có sự cảnh giác nhất định với Hàn Giang.

Biết rõ rằng anh ta là con trai của Liễu Tấn Tài, trong vòng một tháng đều tránh gặp mặt với anh ta, vị bí thư Hàn này, quả nhiên là một nhân vật thận trọng, chẳng phù hợp với cái vẻ bề ngoài hòa hợp của ông ta gì hết.

Xem ra cũng là người suy nghĩ sâu sắc lắm.

Phòng làm việc của cán bộ cấp chính phòng như Hàn Giang tất nhiên là một phòng riêng biệt.

Thư kí rất khách khí với Liễu Tuấn, cười hì hì.

Bí thư Hàn đến đây để làm lãnh đạo, nhưng thư kí đâu phải thế, vì vậy gặp con trai của bí thư Liễu, vẫn phải mặt mày tươi tỉnh đón chào rồi.

Vào phòng làm việc của Hàn Giang, ở bên trong bày đặt rất đơn giản, chẳng có chút hào hoa nào.

“Chào ông, bí thư Hàn!”

Liễu Tuấn khom lưng chào rất lịch sự.

“Chào anh, đồng chí Liễu Tuấn!”

Bí thư Hàn mỉm cười giơ tay ra bắt tay với Liễu Tuấn.

“Đồng chí Liễu Tuấn, xin mời ngồi!”

Hàn Giang chỉ chiếc ghế đối diện với bàn làm việc, nói.

“Cảm ơn bí thư Hàn.”

Liễu Tuấn ngồi xuống chỗ đã được chỉ, nhưng không cẩn thận khép nép như rất nhiều người khác khi gặp phải lãnh đạo, chỉ ngồi một nửa mông, chuẩn bị đứng dậy bất cứ lúc nào, mà anh ta ngồi rất thoải mái.

Tất nhiên, vẫn không đến mức dựa ngả ngón vào đằng sau.

Những phép tắc cơ bản vẫn phải giữ cho đúng.

“Đồng chí Liễu Tuấn, sau khi tốt nghiệp được phân đến đoàn tỉnh ủy làm việc gần một tháng rồi nhỉ?”

Hàn Giang hỏi, ánh mắt nhìn lên mặt Liễu Tuấn rất bình thản.

“Đúng vậy, bí thư Hàn, gần được một tháng rồi.”

Ngữ khí của Liễu Tuấn cũng rất bình thản, không lộ vẻ khép nép gì hết. Nhưng trong lòng lại cảnh giác hơn.

Theo thường lệ, tuổi của bí thư Hàn lớn hơn anh ta nhiều, chức vụ cũng cao hơn nhiều, lại cùng làm việc trong một đơn vị, xưng hô của Hàn Giang với anh ta hoàn toàn không cần phải chính thức như vậy, trực tiếp gọi tên hoặc gọi là “Tiểu Liễu” là được rồi, những cách xưng hô đó đều rất hơp lí, cũng hợp với chức vụ nữa.

Nhưng ông ta mở miệng ra là “đồng chí Liễu Tuấn, mặc dù ngữ khí không nghiêm khắc, nhưng khoảng cách giữa hai người vì thế mà thật xa. Rõ ràng rằng lần nói chuyện này cũng vô cùng “chính thức”.

“Thời gian gần đây, công việc của tôi khá bận, vì thế không đến tìm cậu nói chuyện, mong cậu đừng để ý.”

Hàn Giang nói.

Liễu Tuấn cúi người, biểu lộ sự khiêm tốn của mình, đáp: “Bí thư Hàn khách sáo quá. Lãnh đạo có trăm công ngàn việc, làm sao có thời gian rảnh. Tôi đã có vinh dự được vào làm việc ở đoàn tỉnh ủy, làm việc dưới trướng của bí thư Hàn, vậy thì nhất định phải có cơ hội được thỉnh giáo bí thư Hàn thôi.”

Trên môi Hàn Giang lộ ra một nụ cười.

Vị thiếu gia Liễu này, quả nhiên là một nhân vật đây, làm việc dưới trướng mình mà lại không hề nịnh hót, làm cho người ta có một cảm giác con người này rất trưởng thành.

“Đồng chí Liễu Tuấn, cậu là sinh viên tốt nghiệp từ trường đại học Hoa Nam phải không? Là thạc sĩ, chuyên ngành gì?”

“Chuyên ngành văn học cổ đại.”

“Ừm, là đồ đệ ưng ý của Khương lão tiên sinh đây mà.”

Hàn Giang không hổ là phó tổng biên tập của cơ quan, hiểu rất rõ về những người có tiếng trong giới học thuật.

“Đồ đệ ưng ý nhất thì không dám, đi theo Khương lão tiên sinh, học được rất nhiều thứ, chỉ là tôi không chăm chỉ lắm, vì thế đã không xứng với kì vọng của Khương lão tiên sinh rồi.”

Liễu Tuấn cũng mỉm cười đáp.

Đừng thấy câu này của Hàn Giang đơn giản, nếu như đáp lại cho thỏa đáng cũng không phải là điều đơn giản. Quá khiêm tốn thì sẽ bị mang tiếng không xứng với môn đồ của tiên sinh, cứ thuận theo lời của Hàn Giang vậy, lại còn đỡ phải mang tiếng là “tự phổng mũi”. Đáp lại như thế này là rất thích hợp rồi.

“Đồng chí Liễu Tuấn, cậu đã đưa một bài văn lên tư liệu tham khảo nội bộ của cấp cao, nói về việc cải cách của Liên Xô, gọi là ‘đề cao cảnh giác-ý kiến của tôi về được mất của việc cải cách ở Liên Xô’, đúng không?”

Hàn Giang đã thu nụ cười trên môi lại, thần thái bắt đầu trở nên nghiêm túc.

“Đúng vậy, bí thư Hàn.”

Liễu Tuấn đáp ngắn gọn.

“Vậy thì mời cậu nói một chút, sao cậu lại nghĩ về chuyện viết bài văn này?”

Ánh mắt của Hàn Giang nhìn thẳng vào mặt Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn dựng thẳng người, đáp không ngần ngừ: “Tức là nói về cách nghĩ chân thật của bản thân tôi. Tôi thật sự nghĩ rằng phương hướng cải cách của Liên Xô đã có vấn đề.”

Hàn Giang ngạc nhiên, ngay lập tức nói: “Ví dụ như?”

“Bí thư Hàn, vấn đề này, thực ra tôi đã nói rất rõ trong bài văn đó. Cải cách của Liên Xô, trọng điểm không phải là ở vấn đề ở lĩnh vực kinh tế mà là vấn đề thể chế chính trị, đây là một điều ngược. Liên Xô là một nước lớn nhiều dân tộc, bất cứ một việc cải cách nào, đều phải kiến lập trên cơ sở nắm chính quyền của Đảng. Nếu không thì, rất có khả năng dẫn đến những nguy cơ và điều mạo hiểm không thể đoán trước được. Tôi thấy rằng, đây mới là điều làm cho người ta lo lắng nhất. Còn cải cách bản thân nó không có gì sai cả.”

Liễu Tuấn nói rất rõ ràng.

Hàn Giang gật đầu, trên miệng lại lộ ra nụ cười.

“Vậy được rồi, đồng chí Liễu Tuấn, hôm nay chúng ta nói đến đây thôi.”

“Vâng, cảm ơn bí thư Hàn!”

Bình luận

Truyện đang đọc