TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Liễu Tuấn trở lại Ninh Bắc đã là buổi chiều. Hắn vẫn vậy không về phòng làm việc của mình mà đến thẳng phòng Bạch Dương .

Trương Hiểu Mạn trông thấy hắn, vội vàng cười nói: "Liễu bí thư!"
Sau khi ra nhập chốn quan trường, đặc biệt là nhận chức thư kí cho Bạch Dương, Trương Hiểu Mạn , đã dần dần hiểu rằng nước ở đây nông sâu thế nào, rất nhiều lãnh đạo gần kề phải cẩn thận. Nếu mất lòng sẽ khó sống.
Một vừa đồng chí trẻ làm việc chưa lâu chính vì bị lãnh đạo nhớ mặt mà bị mất đề bạt.

Nếu Trương Hiểu Mạn mà không cẩn thận để người khác thấy khó chịu thì sẽ ảnh hưởng đến đại cục.

"Hiểu Mạn, Bạch bí thư có đây không?"

"Có..." Trương Hiểu Mạn hạ giọng nói : "Nhưng mà hình như đang giận thì phải. “ Liễu Tuấn cười đến gõ cửa.

"Mời vào!"

Bạch Dương nói.

Liễu Tuấn bước vào phòng.

Bạch Dương thấy hắn khuôn mặt bỗng trầm xuống. Trương Hiểu Mạn rót nước cho Liễu Tuấn rồi quay lưng lại phía Bạch Dương, lè lưỡi với Liễu Tuấn.

"Cậu làm gì thế hả? Cậu chạy đi đâu vậy?"

Đợi đến khi Trương Hiểu Mạn đi ra ngoài, Bạch Dương đùng đùng nổi giận hỏi.Đi bàn bạc chuyện sinh con với người khác.Cũng không biết tại sao, Liễu Nha Nội suýt chút nữa lại nói thật như vậy.

"Đến Bảo Châu tìm chú Đường nói chuyện!"

Liễu Tuấn cười hì hì đáp, đến trước bàn làm việc của Bạch Dương để tách trà sang một bên, cầm lấy chén của Bạch Dương uống.

"Đi tìm Đường bí thư nói chuyện phiếm?"

Bạch Dương giống như không tin sắc mặt cũng đã hòa hoãn .

"Đừng nói là cậu không biết, chú Bạch rõ hơn ai hết là Liễu Tuấn vui ra mặt. Nếu không phải bàn làm việc của Bạch bí thư rộng thì Liễu Nha Nội đã đưa tay vuốt mái tóc của Bạch Dương, khuôn mặt của Bạch Dương khẽ đỏ lên.”

Cái tên này càng ngày càng thích làm càn mình muốn giận nhưng lại không thể giận hắn, mới mấy phút đã bị hắn lật tẩy rồi.Loại cảm giác này đúng là chỉ có hắn mới có.Bạch Dương nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

"Thế cục lúc này rất phức tạp. Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý lại bắt đầu giở trò rồi..."

Bạch Dương buồn bực nói.

Trước kia làm ở đoàn tỉnh ủy cô cũng đã chán ghét cái cảnh đấu đá, cho rằng quan trường tranh đấu vốn là như vậy. bây giờ đến huyện làm mới nhận ra đấu đá trong tỉnh ủy chẳng là gì so với địa phương.
Quả thực như trò trẻ con vậy.

Cô nghĩ, Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý tội tầy đình, có gì mà phải phản kháng chứ? Cứ vui vẻ thừa nhận có phải là đã tốt rồi không! Không ngờ hai người này lại muốn phản lại, nói Liễu Tuấn vu hãm.

Liễu Tuấn cười nhẹ một tiếng, nói : "Lý Giang xuất công không xuất lực thì thôi đi, Khâu Viên Triêu không nên như thê. Được tôi sẽ nói với hắn, nếu không phối hợp tốt thì tôi nghĩ phải thay trưởng cục công an, cho hắn rảnh rỗi một thời gian”

Bạch Dương cả kinh.

Hắn lại bắt đầu "Sát khí" bừng bừng.Xem ra, cơ bản vẫn cần biện pháp mạnh.Ngươi cho rằng Nghiêm Ngọc Thành để Liễu Tuấn đến đây là ngồi chơi sao?Ngày tháng của Khâu Viên Triêu không dễ chịu gì.
Khâu Viên Triêu cũng có chút chỗ dựa nhưng mà không chắc, trước kia hắn làm trưởng phòng công an khu Tiếp Hồ Đại Ninh, về sau bị bài giáng chức. Vềcơ bản mỗi ngày hắn chỉ uống trà xem báo, tan tầm tìm bằng hữu đánh đánh bài, tiêu khiển mà thôi.

Theo cách nói của thế kỉ 21 thì đó là ăn chơi chờ chết.Không ngờ lần này một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống trúng đầu hắn. lúc đầu hắn cũng không ngờ vận may đến với mình. Sau khi Bạch Dương cùng Liễu Tuấn đến thế cục Ninh Bắc trở nên phức tạp.

Nhất là Lữ Vượng Hưng cùng Trần Bảo Quý, áp lực từ mọi phía.
Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý đừng tưởng chỉ là chức nhỏ trong xã, họ có mạng lưới không nhỏ.

Hắn cũng biết. Chính mình chỗ dựa chưa ổn, nên không thể phạm sai lầm.
Nhưng mà trong huyện rất phức tạp. Hắn được chỉ thị của Bạch Dương và Liễu Tuấn là nắm bắt tình hình Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý nhưng chỗ dựa của hắn nhỏ nên cũng chỉ có thể giữ vị trí trung lập. Hai bên đều không đắc tội.

Thật ra hắn cũng đã nghĩ qua Bạch Dương là con của Bạch Kiến Minh, Liễu Tuấn là con của Liễu bí thư. Đều là chính tông nha nội, so với Bành Thiểu Hùng còn mạnh hơn nhiều, nên hắn cũng định dựa vào hai người này, nhưng mà thay đổi bất ngờ. Liễu bí thư đột nhiên dời Đại Ninh, khiến Khâu Viên Triêu "Sợ hãi". Quan huyện không bằng người hiện trông nom! Ai biết hai người bọn họ có thể ở lại huyện này bảo lâu? Đặc biệt là Liễu Tuấn.
Trong tỉnh cũng phức tạp.

Nếu như Trương tỉnh trưởng có thể thuận lợi tiếp nhận chức bí thư tỉnh ủy thì phó tỉnh trưởng Quan Minh Kiệt đúng là lại phát run lần nữa. Bành Thiểu Hùng hiển nhiên đắc thế.Xem xét lại thôi.Nhưng mà Liễu bí thư không cho hắn nhiều thời gian.

"Khâu bí thư, xin chào, tôi là Liễu Tuấn !"

Lúc sắp tan việc, Liễu Nha Nội bất ngờ gọi điện đến văn phòng Khâu Viên Triêu.
Khâu Viên Triêu lắp bắp, thiếu chút nữa là thất lễ. Trên danh nghĩa, Liễu Tuấn là lãnh đạo của hắn.

"Khâu bí thư buổi tối có thì giờ không? Tôi có một người bạn từ Đại Ninh đến cùng ăn cơm được không?"

Liễu Tuấn cười ha hả.

Khâu Viên Triêu cả kinh, vừa cười vừa nói: "Bạn của Liễu bí thư tôi không quen mà."

"Trước lạ sau quen. Tôi đã đặt chỗ ở quán Môi Đô rồi. phòng z nhé!"
Liễu Tuấn không đợi hắn trả lời bèn cúp máy.

Khâu Viên Triêu cười khổ.Xem ra nha nội đúng là nha nội, tính cách vẫn vậy có ai mời khách vậy không?

Nhưng Khâu Viên Triêu cũng biết hắn không thể không đi. Đây không phải là để khẳng định hắn đứng về phía Liễu Tuấn sao?Đi thì đi dù sao cũng là một bữa cơm thôi mà không phải chuyện gì lớn.Tất cả mọi người đều là người cùng huyện, ăn cơm mà để người khác biết cũng không phải chuyện lớn.

Tan việc Khâu Viên Triêu đoán chắc cũng đã qua giờ tan tầm vài phút rồi hắn mới ra khỏi phòng, gọi lái xe đến khách sạn. Khâu Viên Triêu cẩn thận vậy bởi vì hắn không muốn gặp Bành Thiểu Hùng hoặc Lý Giang.

Huyện Ninh Bắc tài nguyên than phong phú, nhưng mà vẫn chưa xứng vớ cái tên “ đô thị than”. Thật ra cũng chỉ là trong thành phố Đại Ninh có nhiều than hơn một chút mà thôi.

Một khách sạn có tên là “ Môi Đôi” ( Đô thị than) cũng không biết chủ khách sạn nghĩ gì khi đặt tên này.

Nhưng mà khi mới bắt đầu khách sạn này đều là do nhân viên cục than huyện Ninh Bắc điều hành . Về sau mới chuyển cho tư nhân. Khách sạn đã có danh tiếng rồi nên ông chủ cũng không muốn thay đổi, huống hồ khách sạn mang tên cổ quái nhưng lại là khách sạn đẳng cấp của huyện.
Đầu bếp tay nghề cũng cao, hàng ngày đều có rất nhiều người đến ăn, muộn một chút là hết chỗ.

Khâu Viên Triêu vừa xuống xe đã thấy chiếc xe mang biển số 3 đỗ ở đó. Bên cạnh là một chiếc xe mang biển cảnh sát. Khâu Viên Triêu khẽ nheo mắt.

Chẳng lẽ Liễu Nha Nội mời khách từ thành phố?Nghe nói Liễu bí thư có quan hệ thân thiết với phó cục trưởng họ Trình. Chẳng lẽ là Trình Tân Kiến đến đây?Khâu Viên Triêu không dám chậm trễ, nhanh chóng đi vào. Trình Tân Kiến dù thế nào cũng là cấp trên của hắn. Khi hắn làm việc tạo khu Cách Hồ cũng đã từng gặp Trình Tân Kiên, là người nghĩa khí, làm bằng hữu quả thật quá tốt.

Cửa phòng khép hờ, bên trong truyền đến tiếng của Liễu Tuấn và mấy cô gái.Khâu Viên Triêu đẩy cửa bước vào tươi cười "Liễu bí thư "

"Ha ha. Khâu bí thư mời ngồi."

Liễu Tuấn thấy Khâu Viên Triêu vội vàng đứng dậy tươi cười chào hỏi.
Khâu Viên Triêu đâu dám ngồi bời vì vụ khách đang ngồi kia trông rất khôi ngô.

Khuôn mặt sắc lạnh, sát khí bốn phía. Đó chính là bí thư thị ủy chính pháp Lương Quốc Cường.

"Lương bí thư?"

Khâu Viên Triêu lắp bắp, khom lưng nói.

Trong thành phố Đại Ninh, chỉ cần nhắc tới đại danh Lương Quốc Cường , ai mà không run rẩy? Người ta không cần phải mở miệng chửi, mắng mà chỉ cần liếc thôi đã khiến ngươi cứng cả người.Lương Quốc Cường gật nhẹ đầu, nói : "Chào đồng chí Viện."

Khâu Viên Triêu vội vàng tiến lên trước, đưa tay ra: "Lương bí thư, xin chào, thật không ngờ ngài lại đến đây..."

Lương Quốc Cường cũng đưa tay bắt tay hắn.

"Lương bí thư. Anh đến huyện thị sát vậy mà chúng tôi lại không biết. . ."
Khâu Viên Triêu lo lắng không biết lần này hắn đến là có chuyện gì.
Tóm lại không phải là chuyện tốt!

"Ha ha, đồng chí Viện, bây giờ không phải là thời gian làm việc? Tôi chỉ đến đây thôi.

Không cần phải câu nệ, ngồi đi."

Lương Quốc Cường ngữ khí bình thản chỉ là sát khí khiến người ta sợ hãi.
"Dạ, được được..."

Khâu Viên Triêu kéo ghế lại ngồi.

Ăn một bữa cơm mà hắn cảm thấy quá căng thẳng, đúng là không dễ dàng mà nuốt trôi.

"Bí thư Viên đây là Trình cục trưởng, chắc hai người đã quen quá rồi."
Liễu Tuấn giới thiệu Trình Tân Kiến.

Đúng là Lương Quốc Cường uy thế kinh người khiến Khâu Viên Triêu không nhận ra sự có mặt của Trình Tân Kiến, hắn vội vàng chào hỏi, ánh mắt không ngừng liếc nhìn cô gái bên cạnh.

Cô bé này, mắt to, mày rậm, trông quen quen, Khâu Viên Triêu nhất thời không nhớ là gặp ở đâu.

"Xin chào, Viên bí thư, tôi là Vũ Viện Viện, cha tôi là Vũ Thu Hàn!"
Vũ Viện Viện tự giới thiệu rồi mỉm cười với hắn.

Khâu Viên Triêu cố gắng khống chế mình, sao con gái của Vũ Thu Hàn lại cùng phe với Liễu Tuấn? Cái này, có chút bất thường. Nhưng Vũ Viện Viện không gạt hắn khó trách hắn thấy cô quen mặt bởi vì cô rất giống cha cô.
"Liễu Tuấn là bạn tốt của tôi, ta nghe Lương thúc thúc nói muốn tới huyện Ninh Bắc xem Liễu Tuấn thế nào nên đến cùng. Lát nữa mọi người bàn chuyện tôi sẽ coi như không tham gia vào."

Khâu Viên Triêu trong lòng cười khổ không thôi.

Cô không phải là lừa người quá sao? Ai có thể coi như cô không có mặt ở đây chứ?

"Vũ tiểu thư..."

Khâu Viên Triêu vừa mở miệng đã bị Vũ Viện Viện ngắt lời.

"Ai, Khâu bí thư đừng gọi tôi Vũ tiểu thư, cứ gọi tôi là Viện Viện là được rồi, tiểu thư nghe không tự nhiên lắm. "

Vũ đại tiểu thư khiến mọi người đều được một tràng cười vui vẻ.
"Được, được, tôi gọi cô là Viện Viện."

Thấy Vũ Viện Viện còn trẻ nhưng mà rất thoải mái,hắn cũng không khách khí. Bởi vì Vũ Viện Viện thoải mái vậy nên không khí đỡ căng thẳng.

"Cô phục vụ, khách đều đến đủ rồi mang đồ ăn lên đi."

Liễu Tuấn liền nói với nhân viên phục vụ.

Bình luận

Truyện đang đọc