TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Cả bữa cơm, Khâu Viên Triêu thấp thỏm không yên. Hôm nay không chỉ có Lương Quốc Cường đến mà còn có cả Trình Tân Kiến và Vũ Viện Viện.
Lúc ăn cơm, mấy người bao gồm cả Liễu Tuấn đều không gọi Lương Quốc Cường là bí thư, mà gọi là "Sư phụ" Lương Quốc Cường cũng không phản đối.

Vũ Viện Viện lần đầu ngồi ăn cùng Lương Quốc Cường nên rất ngạc nhiên. Khi Liễu Tuấn gọi cho cô cũng không nói nguyên nhân nhưng Vũ Viện Viện hoàn toàn không lo lắng.

Đồng ý ngay.Mặc kệ hai nhà đại nhân quan hệ như thế nào, cô coi Liễu Tuấn đúng là bạn bè.Nghĩ tới ngày đó Trương gia và Vũ gia quan hệ thế nào chứ, bảo hắn giúp tìm đường kinh doanh. Liễu Tuấn quả thực nghĩa khí, không kêu một tiếng, xây dựng một cửa hàng, cô từ đầu cũng chỉ đầu tư có chưa đến 300 nhân dân tệ, bây giờ lợi nhuận hàng tháng cũng trên vạn, lại cùng những người khác hợp tác, đương nhiên là thành triệu phú rồi.
Liễu Tuấn đã tốt với cô như vậy, sao cô có thể ngồi đó mà hưởng thụ không được, đương nhiên là phải báo đáp.

Huống hồ cô ngày càng bội phục Liễu Tuấn . Người này tuổi còn trẻ, thủ đoạn thật đúng là rất cao. Lần trước đối đầu với Quan Minh Kiệt giành chiến thắng. Vũ Viện Viện không nói ra nhưng Vũ Viện Viện lại nhìn ra Vũ Viện Viện rất thích Liễu Tuấn.

"Này, Liễu Tuấn các anh sao đều gọi chú Lương là sư phụ?Có ẩn tình gì đây?"

Vũ Viện Viện nói.

Liễu Tuấn ngạc nhiên: "Sư phụ chính là sư phụ, có ẩn tình gì đâu chứ?"
"Xì, tôi không thấy thế. Cậu chẳng có điểm nào giống sư phụ cả!"
Vũ Viện Viện ấm ức nói.

Vương Bác Siêu cười nói: "Quyền cước sư phụ. Đừng nhìn Liễu Tuấn bây giờ là bí thư huyện ủy, luận đến động thủ, dăm ba người không phải là đối thủ của hắn!"

Võ Viện Viện hai mắt sáng lên kinh hỉ: "Liễu Tuấn hóa ra anh còn biết võ công, lợi hại thật.”

Khâu Viên Triêu cũng kinh ngạc : "Liễu bí thư, đúng là không thể tưởng tượng được, hóa ra anh văn võ song toàn vậy. "

Liễu Tuấn cười nói: "Khâu bí thư quá khen, đây đều là sư phụ dạy bảo. . . Sư phụ,, đệ tử kính ngài một ly."

Nói xong hắn giơ chén rượu Mao Đài lên.Lương Quốc Cường mỉm cười uống cạn.Khâu Viên Triêu được một phen mở rộng tầm mắt. Lương Quốc Cường là bí thư thị ủy chức cao vọng trọng, trước mặt Khâu Viên Triêu lại thể hiện quan hệ thân thiết với Liễu Tuấn là điều kiêng kị nhưng mà cũng cho thấy một điều rằng không giấu hắn quan hệ giữa hai người. Khâu bí thư anh tự suy nghĩ xem sao.

Là bạn hay là địch. "Đồng chí Khâu công tác ở huyện vẫn tốt chứ? Có gặp phải vấn đề gì không?"

Uống vài chén rượu, Lương Quốc Cường hỏi

"Lương bí thư, khá tốt khá tốt, công tác ở huyện đồng chí Bạch Dương và Liễu Tuấn đều điều hành tốt."

Khâu Viên Triêu cẩn thận đáp.

Liễu Tuấn mỉm cười: "Tất cả mọi người đều là bạn cùng thuyền, phải giúp đỡ nhau là điều đương nhiên."

Khâu Viên Triêu trong nội tâm lại nhảy dựng.Lời của Liễu Tuấn có hai lý giải!. Có thể nói là cùng là đồng chí trong cùng một ban, cũng có thể hiểu là cùng một chiến tuyến.

"Đúng vậy đúng vậy, đúng là phải giúp đỡ lẫn nhau."

"Khâu bí thư, sao tôi nghe nói, khẩu cung Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý xuất hiện nhiều lần?"

Liễu Tuấn cũng không mịt mờ đi thẳng vào vấn đề hỏi.

Khâu Viên Triêu bèn đáp: "Đúng là có vài lần... kẻ phạm tội hiềm nghi cũng là điều bình thường..."

Trình Tân Kiến "Hừ" một tiếng không vui nói: " Vậy là do công tác của huyện các cậu có vấn đề. . . Đối với những phần tử giảo hoạt thì cần phải dùng biện pháp mạnh, tuyệt đối không nương tay. Khâu bí thư, có phải là huyện không đủ sức không? Nếu không thì tôi sẽ sai vài người đến giúp xử lý?"

Lương Quốc Cường nhìn hắn nói.

"Nếu như vẫn chưa đủ thì để tôi nhờ ba tôi điều người đến!"

Vũ Viện Viện cũng thêm một câu.

Cô cũng là đã nhìn ra Liễu Tuấn muốn kéo hắn về phe mình nhưng tên này còn do dự.Cô cùng Lương Quốc Cường đúng là viện binh của Liễu Tuấn hôm nay.Khâu Viên Triêu vã mồ hôi hột, ý của Trình Tân Kiến quá rõ ràng. Nếu anh không giả quyết được thì để chúng tôi ra tay. Xem ra vấn đề Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý Liễu Tuấn đã tự mình báo cáo lên trên. Đối với Liễu Tuấn mà nói, việc này không thể không giải quyết. Chẳng lẽ đường đường phó bí thư huyện ủy lại có thể “ hãm hại” cấp dưới?
Khâu Viên Triêu nếu không trở thành đồng minh của Liễu Tuấn thì hắn cũng coi như xong.

Cuối cùng sau một hồi suy nghĩ hắn nói:"Lương bí thư và Liễu bí thư yên tâm, chúng tôi có lòng tin và khả năng nhanh chóng khống chế hai kẻ bị tình nghi này."

Hắn đã quyết định từ giờ trở đi sẽ thao Bạch Dương và Liễu Tuấn.
Giờ đã có thêm chủ nhiệm huyện ủy Trần Lỗi và trưởng phòng tuyên truyền Thư Kính Hán.Phe Bạch Dương đã chiếm 5 chỗ trong tổng số 11 chỗ trong huyện ủy. Khâu Viên Triêu cũng coi như là nước chảy theo dòng.
Liễu Tuấn cười rộ lên nói: "Viên bí thư, anh đã quyết tâm vậy tôi rất vui, Tình hình của Mã Đầu nhất định phải giải quyết cho xong, tôi mời anh một ly!"

.
Khâu Viên Triêu tươi cười cầm chén lên.

"Phó bí thư huyện ủy sao vậy? Đến cả bí thư huyện ủy cũng không quản được chuyện của Mã Đầu!"

Gian phòng bên cạnh vang lên tiếng nói.

"Lữ lão bản. cẩn thận lời nói. . ."

Một giọng nam khác khuyên can.

"Sợ cái gì?

Cha của hắn đã không còn là bí thư tỉnh ủy Đại Ninh nữa rồi, sợ cóc gì chứ . ."

Lữ lão bản hiển nhiên là uống say rồi nên mới to mồm thế.

Tiếu Vũ thần sắc tái mét, định đứng dậy thì Liễu Tuấn khoát tay áo, thản nhiên nói: “ Để nghe xem nào."

"Hừ hừ. Hắn cho rằng bắt bí thư và trưởng làng Mã Đầu thì vấn đề mỏ than sẽ được giải quyết? Hắn còn non và xanh lắm. Lông cánh còn chưa đủ đòi đến quản chuyện chúng ta? Hắn cho hắn là ai? Chỉ là một tên công tử háo sắc mà thôi, muốn cùng với tình nhân Bạch Dương của hắn đập vỡ bát cơm của ông mày?Ông đập bể đầu mày. . ."

Liễu Tuấn lập tức tái mặt.Khâu Viên Triêu mặt đỏ dần.

“ Viên bí thư, đây có thể coi là sỉ nhục lãnh đạo không?"

Liễu Tuấn trầm giọng hỏi, hắn cũng không để trong lòng. Là nha nội ai có danh tiếng tốt nhưng hắn lại dám sỉ nhục Bạch Dương nên tuyệt đối không thể bỏ qua.

"Đúng thế, có thể bắt trị tội."

Khâu Viên Triêu vỗ bàn, tức giận nói. "Bắt lại!"

Liễu Tuấn lạnh lùng nói.

Tiếu Kiếm Tiếu Vũ Vương Bác Siêu nhảy dựng lên, đi thẳng đến chỗ phòng đó. Sau đó "Phanh" một tiếng, cửa của phòng đó bị đá tung ra, ba người như hổ nhảy vào, khiến mấy người bên trong phát hoảng.

"Vừa rồi ai nói. "

Tiếu Kiếm quát hỏi.

Trong đó có tổng cộng 6 người. Bốn nam hai nữ, bị tấn công bất ngờ giật mình.

"Các ngươi là ai?"

Một người đàn ông khoảng 30 tuổi mở miệng hỏi.
Chính là hắn!

Mấy người Tiếu Kiếm liếc nhau, móc giấy tờ ra nói : "Cục công an Đại Ninh, anh bị tình nghi phỉ báng lãnh đạo. Theo chúng tôi về điều tra!"
"Nói hưu nói vượn, tôi…?” Bọn họ lao tới tóm lấy tay hắn.

"Này, các ngươi làm gì?"

Mấy người khác kêu lên.

Vương Bác Siêu không nói hai lời, móc còng tay khóa hắn lại rồi kéo ra ngoài.

"Cục công an chấp hành công vụ, không được cản trở!"

Tiếu Kiếm lạnh lùng quát.

Hắn thân hình thập phần cao lớn khôi ngô, mặc dù không mặc đồng phục cảnh sát, nhưng cũng khiến người khác kinh sợ.
Tên họ Lữ còn đang giãy dụa, trong miệng không khỏi chửi bậy. Mặt mũi hắn đỏ bừng chắc là uống rất nhiều, say cũng phải tới tám chín phần.

Liễu Tuấn đi ra lạnh lùng nhìn hắn, hỏi: "Anh tên là gì? . . . .

"Tôi tên Lữ Vượng Hậu, anh là ai?"

"Tôi chính là Liễu Tuấn. Anh không phải muốn đập bể đầu của tôi sao? Đầu của tôi ở chỗ này, anh tới đập đi!"

"Ta tựu đập bể đầu của ngươi, sao hả? Ngươi dám bắt ta. Ngày mai Lữ gia sẽ vây lấy huyện ủy..."

Lữ Vượng Hậu kêu gào.

"Tốt, tôi chờ đó, đến bao nhiêu tôi bắt bấy nhiêu! Mỏ than của Mã Đầu các anh cướp đi bao sinh mạng lẽ nào không quản, vậy còn trời đất nữa sao? Ai dám gây chuyện bắt hết cho tôi."

Liễu Tuấn quát.

"Mã Đầu có hơn 10 nghìn người người có thể bắt hết không?"

Lữ Vượng Hậu kêu la nói.

"Hơn 10 nghìn người đó sẽ nghe anh? Mang đi!"

"Liễu Tuấn, ngươi sẽ hối hận..."

Sau khi kêu la chỉ nghe thấy hai tiếng"Răng rắc". Hai cánh tay đau đến mồ hôi lạnh ứa ra.

Tiếu Vũ cùng Vương Bác Siêu đều là cao thủ, cho hắn cảm nhận cơn đau trong chốc lát nhưng khi bỏ ra thì không có một vết sẹo nào.

Lương Quốc Cường cười nhẹ một tiếng: "Xem ra đêm nay phải ở lại Ninh Bắc một đêm."

Liễu Tuấn cười cảm kích.

Chuyện một lò than nhỏ Lương Quốc Cường không quan tâm, nhưng Mã Đầu có khả năng sẽ làm loạn nên hắn rất chú trọng. Đây có thể sẽ là một sự kiện lớn.

Có thể tránh thì cố gắng tránh.

Thị ủy thường ủy, chính pháp bí thư Lương Quốc Cường, phó cục trưởng Trình Tân Kiến cùng chính pháp bí thư huyện ủy Khâu Viên Triêu cùng nhau đến cục công an huyện. Công an huyện bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên. Mấy vị phó cục nhanh chóng đến nơi làm việc.

Lương Quốc Cường triệu tập một cuộc hội nghị ngắn bố trí thẩm vấn khẩn cấp Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý.

"Tôi sẽ ở huyện chờ kết quả thẩm vấn của các cậu."

Lương Quốc Cường nhàn nhạt nói.

Mọi người nhảy dựng lên, chia nhau hành động.

Hai mươi phút sau, Bạch Dương cùng Bành Thiểu Hùng vội vã chạy tới cục công an huyện gặp Lương Quốc Cường.

Là do Khâu Viên Triêu thông báo. Lương Quốc Cường lần này đến đây chính là để làm chỗ dựa cho Liễu Tuấn, để kéo Khâu Viên Triêu về phía hắn không ngờ chuyện lại có thay đổi, việc tư biến thành công sự.Đương nhiên lvt phải thông báo cho cấp trên.

Tuyệt đối không được sơ sẩy.

"Chào, Lương bí thư!"

Bạch Dương cùng Lương Quốc Cường nắm tay, hai đầu lông mày có chút kinh ngạc. Liễu Tuấn chưa thông báo chuyện hắn mời cơm Lương Quốc Cường.Lương Quốc Cường và Bạch Dương là người quen cũ.

"Bạch bí thư, đã lâu không gặp."

Bạch Dương tựu mỉm cười nói : "Lương bí thư cứ gọi tôi là tiểu Bạch, gọi Bạch bí thư tôi không dám."

"Bí thư là bí thư, có cái gì mà dám với lại chả không?"

Lương Quốc Cường cười nói.

Bạch Dương cười giới thiệu với hắn Bành Thiểu Hùng.

"Lương bí thư nửa đêm đến không biết có chỉ thị gì?"

Bành Thiểu Hùng dò hỏi.

Lương Quốc Cường cười lớn nói: "Nghe nói huyện có hai cán bộ rất khó đối phó, tôi qua xem, rốt cuộc là lợi hại thế nào."

Bành Thiểu Hùng tái mặt. Lương Quốc Cường đến đây rõ ràng là chỗ dựa của Liễu Tuấn, e rằng lá phiếu của Khâu Viên Triêu khó mà giữ được. Nhưng mà hắn cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.

"Lương bí thư quan tâm đến huyện chúng tôi như vật chúng tôi quả thật là rất cảm kích!"

Bành Thiểu Hùng nói .

Bạch Dương nhìn quanh đương nhiên là kiếm Liễu Tuấn. Lẽ ra lúc nào Liễu Tuấn không nên chạy đến chỗ khác mới đúng.

Lương Quốc Cường hiểu ý bèn nói : "Tiểu Tuấn về thành phố Đại Ninh rồi.” Bạch Dương không khỏi ngạc nhiên.

Lúc này, tiểu Tuấn trở lại Đại Ninh làm cái gì?

Bình luận

Truyện đang đọc