TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Báo cáo của Nhà máy rượu gửi đến thiếu chút nữa là làm cho cha tức đến phát bệnh.

“ Trò đùa gì? Rác rưởi không thông!”

Một âm thanh lớn vang lên khi cha ném bản báo cáo đó lên trên mặt bàn.

May mà ở nhà, nếu như là ở văn phòng thì cần chú ý hình tượng của một lãnh đạo hội đồng cách mạng. Nghiêm Ngọc Thành rất tức giận, tính tình tương đối bộc trực, thường thường không lưu lại quá nhiều cảm xúc cho cấp dưới, với tư cách là đối tác của ông ta, cha tự động đem bộ mặt lạnh lùng đi dạy bảo cấp dưới, không biết có để cho người ta sống nữa hay không?

Nếu như đổi người khác, cha làm như vậy đã vô tình mua vào mình sự nghi ngờ của người khác. Làm sao, một tay làm hại người, xuất hiện làm người tốt? làm như vậy đã phạm phải một điều cấm kỵ. May mà mọi người đều biết quan hệ của cha và Nghiêm Ngọc Thành, cho nên chẳng ai đến trước mặt Nghiêm Ngọc Thành mà gieo những hiềm nghi.

Làm cho cha vốn nho nhã nhẹ nhàng mà lại tức giận như vậy, xem ra cái vô nghĩa mà hai vị Nhà máyí trưởng gửi tới không phải bình thường.

Mẹ vốn đang xem tivi, nghe thấy vậy liền ngạc nhiên nhìn cha, lộ rõ ra nét mặt rất quan tâm. Thấy cha tức giân như vậy, mẹ liền vội vàng đứng dậy pha cho cha cốc nước trà.

Cha có thói quen uống trà đặc, cho dù là thời tiết như thế nào, một cốc trà đặc là không thể thiếu được.

Tôi đặt “ Kiêu Hãnh Và Định Kiến” xuống, tiến tới cầm cái bản báo cáo mà cha đã nén xuống bàn lên xem, mới chỉ đọc chưa tới hai phút thì không nhịn được mà cười lên.

Cha không hề nói quá, về bốn chữ “Rác rưởi không thông”

Nhà máyítrưởng Lí vẫn chưa thật sự nghiêm túc, ít nhất phải tham khảo bản báo cáo về việc nuôi dưỡng ong mật của cục nông nghiệp, cẩn thận tỉ mỉ.

Đương nhiên tỉ mỉ rồi, ngay đối tượng khách hàng dự định cũng sẽ giống như nhau.
Ngoài mật ong là đối tượng tiêu thụ của người dân ra thì phần lớn còn nhằm vào các sản phẩm của Nhà máyí kẹo hoa quả, Nhà máyí bánh ngọt, Nhà máyí dược phẩm. Sau này còn có thêm sản phẩm của Nhà máyí mỹ phẩm.

Báo cáo này của Nhà máyí rượu, đối tượng tiêu thụ dự định của rượu ngô 50 độ đây cũng chính là Nhà máyí bánh kẹo,dược phẩm!

Ài, con người thời buổi này sao lại chân thật như vậy cơ chứ? Cái gì cũng đều sao chép không sai chút nào? Trước đây thì đã có hiện tượng của một Từ Hải Thọ ăn quả không nhả hạt ăn cắp bản quyền bài viết của Giang Hữu Tín, hiện tại lại xuất hiện một bản báo cáo của Nhà máyí rượu cũng như vậy luôn. Nhưng cũng có thể gọi trước sau huy ứng, tương ánh thành hứng.

Thấy tới đây, phần sau cũng không cần phải đọc thêm làm gì nữa.

Hãy thử thay đổi người đi. Hai vị này.

Cha đang tức giận: “ Nói thì dễ dàng, đổi ai chứ? Cha bây giờ trong tay chẳng có ai có thể dùng được cả. Hơn nữa, Nhà máyí rượu là thành phần có chỗ dựa, cái Nhà máyí này không thể nói đổi là đổi được.”

“ Làm sao, chẳng nhẽ Nhà máyí rượu đổi xưởng trưởng, cũng cần có thảo luận của hội thường ủy ủy ban huyện sao?”

Tôi cứ nói, lấy thảo luận của hội thường ủy ủy ban huyện cũng không quá khó. Chẳng nhẽ còn sợ Nghiêm Ngọc Thành không đồng ý sao?

Cha lắc đầu, cau mày tỏ ra vô cùng căng thẳng.

“ Làm cái chức chủ nhiệm này, cả này lo lắng hết cái này đến cái kia, không có phút nào vui vẻ….sớm biết như thế này, thì không làm cái việc này.”

Mẹ pha trà, không thấy thoải mái cũng than thở vài câu.

Hai cha con chúng tôi nhìn nhau, không đáp lại câu nào. Biết mẹ nói những lời này cũng không có ý gì, chẳng qua chỉ là lo lắng cho sức khỏe của cha mà thôi. Huyện Hướng Dương là huyện lớn về nông nghiệp, chế độ sản xuất khoán trước mắt vẫn là nền tảng của kinh tế nông thôn, nhưng không có công nhân không giàu, với tư cách là xí nghiệp lớn nhất trong huyện, cha quan tâm tới tình hình kinh doanh của Nhà máyí rượu cũng là điều hợp lý.

Tuy nói là báo cáo về việc nuôi ong mật của cục nông nghiệp làm rất tốt, hiệu quả thực tế cũng không tồi, tuy nhiên tiềm năng của việc phát triển và với cống hiến của kho bạc huyện, cho dù như thế nào đều Nhà máyí cũng không thể so sánh với những điều ở trên.

Việc kinh doanh của Nhà máyí rượu tốt, nhưng phần lớn lợi nhuận, nói có chút khuếch chương một chút, có thể chỉ có một nửa được nhập vào trong kho bạc. Sau này có rất nhiều Nhà máyí rượu, sự giàu có của sự sáng tạo phần lớn là con số trên trời. Người nghèo không dễ làm, kho bạc huyện thì trước sau thì rất túng thiếu, mà đi đến đâu cũng cần dùng tới tiền, khó trách cha cả ngày cau mày suy nghĩ, khó có khi cảm thấy thoải mái. xem ra để làm một vị quan tốt không hề dễ dàng gì, làm quan tôt trong một cái huyện nông nghiệp nghèo nàn như thế này thì càng khó khăn.

Phương án mà Nhà máyí rượu cải cách, trong bữa tiệc chia tay của Châu tiên sinh, tôi căn bản đã đều giải thích rõ ràng, không nhất thiết lặp lại. Vấn đề then chốt bây giờ là tìm được 1 người có thể chấp hành được cái phương án kia.

Tôi tìm kiếm những suy nghĩ. Đối với cán bộ hiện có thể chế của huyện Hướng Dương, tôi đương nhiên là không quen biết. Rốt cuộc không giống như cha ngày ngày quan hệ với một vài cán bộ. Cái tôi tìm kiếm là những người buôn bán giỏi trong kí ức, xem có thể tìm ra một người phù hợp đến khẩn cấp hay không.

Thấy hai cha con chúng tôi đều cau mày suy nghĩ, mẹ càng không vui. Mấy lần muốn nói, lại sợ làm đứt mạch suy nghĩ của chúng tôi, chỉ đành nhẫn nhịn lại, giữ lại như vậy thật sự rất khó khăn.

Khi trước đây, huyện Hướng Dương đã từng có mấy doanh nghiệp tư nhân rất lợi hại, trong đó còn trở thành nhân vật phong vân của thường ủy tỉnh N và đại biểu toàn quốc, tùy tiện nắm lấy một cái ra, sửa chữa cái Nhà máyí rượu này. nhưng cái đau đầu là, hầu hết đều là cá nhân, không có ai là thân phận chính thức. lúc này, theo tinh toán thì vẫn đang ở nhà làm ruộng.

Dưới thể chế của những năm 1979, thân phận cán bộ vẫn là rất quan trọng. nếu như để một nông dân chỉ biết nhổ cỏ đến quản lí một công Nhà máyí nhà nước với hơn trăm nhân công, thì thư khiếu nạn sẽ lập tức bay tới trung ương ngay.

Ài, có một người có lẽ phù hợp.

Người này, lại là bạn của cha, tên là Hồ Gia Huy, trong kí ức của tôi, thường đến làm khách tại nhà tôi, bây giờ là cán bộ của cục văn hóa. Khi cuối những năm 80, từ chức về làm kinh doanh, rất nhanh thì lại vênh váo lên mặt. những thành tựu cho dù mãi không thể so sánh cùng với những nhân vật phong vân trên, trong những con người bình thường, cũng được xem là người lãnh đạo nổi bật.

Theo tài năng của Hồ Gia Huy, làm cho việc kinh doanh của Nhà máyí rượu tốt hơn cũng không phải vấn đề to tát gì. Vấn đề là làm thế nào để đề cử ông ta với cha.

Rõ ràng biết một người sau này có thể trở thành một nhân vật quan trọng, nhưng không thể nói ra, mỗi lần định khuyến nghị thì lại phải đau đầu suy nghĩ, thật sự là đáng ghét vô cùng!

Lúc này, Giang Hữu Tín từ phòng của chị cả bước ra, đi vào phòng vệ sinh. Nhìn cái bóng cao gầy của anh ta, tôi bất giác vui mừng, cười nói: “Đã mở ra sự lựa chọn rồi”

“Công khai lựa chọn?”

Điều này đối với cha, lại là một danh từ mới. việc sử dụng của cán bộ, vốn là tổ chức kiểm soát. Tổ chức bảo làm thì làm, nói anh được thì được, nhưng chưa từng nghe qua cách nói cách lựa chọn công khai.

Trong phạm vi toàn huyện lựa chọn xưởng trưởng của Nhà máy rượu, đương nhiên, cái tiền đề đầu tiên là ứng cử viên phải là cán bộ, trình độ tốt, cổ phiếu cao thì mới có thể đủ điều kiện. Xưởng trưởng của Nhà máy rượu huyện cũng không cần là cấp phó phòng sao?”

Lời này cũng là vì Hồ Gia Huy mà nói thôi. Còn về trình độ cụ thể của ông ta thì tôi cũng không rõ ràng lắm. nhưng nghĩ đến hơn 30 cán bộ, cấp phòng tóm lại nên có rồi. Làm nóng trình độ bằng cấp cũng nên làm nóng rồi.

“Phù hợp không”

Cha giống như đang hỏi tôi, lại giống như đang hỏi chính mình.

“Có cái gì không phù hợp?” tôi cười hỏi: “ Kì thực việc này con với bác Thành đã sớm làm qua rồi. Không phải chính là hoạt động viết tiểu luận hay sao?”

Chỉ cần là ở trong thể chế, cho dù làm xáo trộn như thế nào cũng không phải vấn đề to tát gì.

Đối với Nhà máyí rượu huyện, tôi thực sự nghĩ có cách. Dựa vào cách làm sau này, tôi có thể thành lập một công ty chuyên môn “Không Vỏ.”, chỉ kinh doanh một mặt hàng và một kênh tiêu thụ, thì sẽ làm cho sản xuất nhanh chóng bị thụt giảm. Cũng có thể nói nhãn hiệu là của tôi, kênh tiêu thụ và vốn liếng đều là do tôi bỏ ra, Nhà máyí rượu chỉ quản gia công thành phẩm mà thôi. Sau này có rất nhiều nhãn hàng nổi tiếng khác đều không có công Nhà máy của mình, trong ngành rượu trắng càng hiếm có khó tìm hơn. Cái lợi thế của cách làm này là những hao tổn, phiền muộn, khó chịu và mệt mỏi của quản lý sản xuất sẽ được gạt sang một bên, phần lớn sẽ là tự mình nắm lấy, những khe nứt sẽ lộ ra đối với những người cố gắng ăn cắp vặt.

Sau này nghĩ lại cũng coi như thôi vậy, làm như vậy không phúc hậu gì, có chút ý là dựa vào ưu thế tự biết và tự cảm nhận của bản thân mình nhân lúc hỗn loạn mà ăn cắp. Hơn nữa tôi cũng còn nhỏ, làm cũng có quá trương dương, sợ là sẽ trở thành xuất chúng .Tuy nói trước mắt vẫn chưa cấm chỉ các cán bộ lãnh đạo đưa trẻ em đến các chính sách kinh doanh, tóm lại luôn giữ bí ẩn. Vì kiếm tiền đã ảnh hưởng tiền đồ của cha, tuyệt đối không thể đền bù thiệt hại.Vẫn còn giữ lại khí thế để xây dựng công Nhà máyívững chắc ở huyện Hướng Dương, đây gọi là “Bị bóp nghẹt tài sản lớn”

Trong mười mấy năm tiếp đó, chính sách thay đổi, xã hội chuyển biến, có thể nói khắp nơi đều có cơ hội, khắp nơi đều là vàng, nếu như dưới cái thời đại có lợi như thế này không kiếm được cổ phiếu, còn được gọi gì là những người đã từng đi qua, trực tiếp đâm đầu xuống sông mà tự sát cho xong.

Trong khó khăn thấy được ánh sáng giải quyết cho Nhà máyí rượu, tâm trạng của cha đã có chuyển biến tốt, cười ha ha nói: “ Tiểu Tuấn à, vừa rồi con xem sách gì vậy?”

“ Phiến diện và định kiến, sách tiếng anh ạ’’

‘Ha ha, Châu tiên sinh đã đi tỉnh thành rồi, con nếu như trong quá trình học gặp khó khăn, thì hỏi ai chứ?”

Khi nói chuyện học tập của tôi, ánh mắt của mẹ bắt đầu rời khỏi màn hình tivi mà chuyển sang nhìn tôi.

Tôi lập tức nhắc nhở, sao cơ, cha mẹ lại muốn đưa ra ý định đuổi con về phòng học sao? Hihi, việc này phần lớn nhân dân là kiên quyết không đồng ý.

“Tuấn Tài, tôi thấy à, Châu tiên sinh không ở đây, Tiểu Tuấn vẫn nên lên lớp học….”

Không xong rồi, phải cướp ngay cơ hội của mẹ.

“ Không được!”
Tôi lập tức lắc đầu liên tục. cái lớp học của trường tiểu học thực sự rất “Chịu cảnh khổ nhất định thề sống chết kháng chiến”

Mẹ trợn mắt nhìn: “ Vì sao không được? tiểu Tuấn vẫn nên đi học!”

Vì sao sau nhiều lần mẹ thấy “Thiên tài” của tôi được thể hiện ra, mà vẫn kiên quyết bắt tôi đi học? không hiểu! có lẽ chỉ có thể chỉ có thể quy kết vì thói quen tư duy----- trẻ con thì nên đi học!

Sang năm tôi lên được cấp hai. Mẹ không thể không tiếp nhận “ Thiên tài” của tôi, chỉ là không thể chấp nhận tôi tuổi còn nhỏ mà lại ở bên ngoài đi lang thang.

Đây chính là kế hoãn binh của tôi. Trước cứ phải vượt qua trở ngại này đã rồi có gì nói sau, Sắp nghỉ hè rồi. còn về học cấp 2, thì sẽ nghĩ cách khác. Ai cũng không phải là Gia Cát Lượng, khi làm nông dân trong thời gian ẩn dật, thì có thể nghĩ được mô hình thế giới thứ 3 chục năm sau ( Gia Cát Lượng sẽ không thể là người đã từng trải qua). Chúng ta là phàm nhân, bước được 1 bước thì coi như được 1 bước.

“ Cũng được”

Mẹ gật đầu cho phép, lại tiếp xem tivi.

Cha nhìn tôi cười tinh quái. Tôi gãi gãi đầu, làm sao cha cũng nhiễm cái bệnh của Nghiêm Ngọc Thành, thấy tôi bị vướng mắc vào việc này thì lại vui mừng sao? Có phải tôi thật sự biểu hiện quá chăng, để cha cũng không thấy thuận mắt sao?

Từ nay về sau phải cẩn thận hơn một chút.

Trước khi thu hoạch lúa, cha chủ trì hội nghị công tác nông nghiệp của toàn huyện. Tất cả các cán bộ của công xã, toàn huyện và các cơ quan có liên quan trực tiếp đều tham gia, thậm chí còn có mấy người phụ trách của đại đội, trong đó bao gồm bí thư Liễu Tài Văn của đại đội Liễu Gia Sơn.

Vấn đề thảo luận chủ yếu của hội nghị chỉ có 1, chính là thực hiện chế độ sản xuất khoán và thành lập các tổ tác nghiệp trong toàn huyện.

Kể từ khi tôi bí mật đặt một ngọn lửa “ Chú đi khuyến khích cán bộ đại đội khác của công xã Hồng Kỳ làm sản xuất khoán, trong thời gian ngắn, công xã Hồng Kỳ đã đặt ra một trào lưu nóng về hình thức sản xuất này. Không cần thận, bí thư đảng ủy của công xã Hồng Kỳ Trương Mộc Lâm thì phát hiện 21 đại đội dưới sự cai trị của mình lại có thể làm một cách hết sức sạch sẽ, làm thành “Làm một mình”

Trương Mộc Lâm lập tức cảm thấy sợ hãi, dựa vào kinh nghiệm công tác cách mạng nhiều năm của ông ta có thể phán đoán được một cách rõ ràng, đây là một “ Vấn đề định tuyến” rất nghiêm trọng. Từ khi Nghiêm Ngọc Thành tiến cử Liêũ Tuấn Tài vào làm lãnh đạo của công xã Hồng Kỳ, mấy năm trở lại đây công xã Hồng Kỳ chưa từng dừng bước, các hoạt động thì liên tiếp xuất hiện, con người chân thật Trương Mộc Lâm này rơi trong đó, thật vô cùng khốn khổ. Rất khó khăn Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tuấn Tài được thăng chức, Trương Mộc Lâm cũng dựa vào mà lên được chức thư ký đảng ủy công xã, đây mới qua mấy ngày của thực tế cuộc sống? trong thời gian ngắn, công xã Hồng Kỳ “ Đã đi con đường chủ nghĩa tư bản đây thật sự là vấn đề lớn đó!”

Trương Mộc Lâm không dám chậm trễ, vừa nhanh chóng cho từng đại đội đi khuyến khích làm việc, vừa vội vàng làm báo cáo khẩn cấp cho cấp trên ở khu đài sơn. Khu Đài Sơn cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng làm báo cáo cho huyện ủy.

Tình hình báo cáo đến huyện ủy, vẫn không có văn bản cụ thể. Vấn đề lớn như thế này thì thư ký Nghiêm và chủ nhiệm Liễu cũng cần phải suy nghĩ một chút đó? Nhưng hình thế không đợi người, khi mà ở huyện ủy vẫn còn đang suy nghĩ, toàn huyện phần lớn các đại đội cứ thế mà làm, lần lượt “ Phân gia đơn làm”. Đợi đến khi cha cuối cùng mở ra hội nghị công tác nông nghiệp này, thì chế độ sản xuất khoán đã như ngọn lửa từ từ lan rộng ra khắp cả huyện rồi.

Hội nghị lần này thực tế là một lần đại biện luận, dưới sự khuyến khích của cha “Nói thoải mái, người nói không có tội”, cùng nói ra những suy nghĩ của mình với các cán bộ. Căn bản, một vài công xã đã thực thi chế độ này những người phụ trách khác cho dù như thế nào cũng vẫn chỉ là nói ra những suy nghĩ giả tạo của mình, đều biểu thị ủng hộ--------không ủng hộ lại đợi như thế nào? Mọi người đã làm rồi. Trương Mộc Lâm tuy không thể hiện thái độ ủng hộ, ít nhất cũng không phản đối. Lúc này đưa ra ý kiến phản đối, cũng chính là tự mình đánh vào lời của mình, thừa nhận mình không thể nắm bắt được tình hình? Mà tạm thời vẫn duy trì công xã sản xuất tập thể, người phụ trách phần lớn đều phản đối ý kiến.

Còn về người lãnh đạo của khu cấp 1, phần lớn đều im lặng, không dễ bộc lộ thái độ.

Cái vấn đề nguyên tắc như thế này, cũng thật sự khó để bộc lộ thái độ.

Chỉ có tân thư kí của khu Thạch Mã Lí Dũng, bộc lộ thái độ ủng hộ rõ ràng. Lí Dũng trước là bảo kiếm trến tuyến trịnh hưng vân, sau khi Từ Quốc Xương vì “Việc ăn cắp bản quyền” mà rớt đài, Lí Dũng lên thay và trở thành cán bộ của khu Thạch Mã. Con người này tuổi ngang với cha, dám nhận mọi việc, giỏi giang, Nghiêm Ngọc Thành và cha rất hài lòng về ông ta.

Hội nghị cứ thế tranh luận hai, ba tiếng đồng hồ, cha chủ trì hội nghị thì cứ ngồi nghiêm chỉnh, thi thoảng thì nhấc cốc trà lên uống, không nói câu nào. Chỉ có khi những cán bộ tranh luận quá nảy lửa, mới nhẹ nhàng gõ gõ xuống mặt bàn, nhắc nhở mọi người chú ý đang họp. Chủ nhiễm Liễu có thái độ như vậy, cũng giống như các phó chủ nhiệm khác , bao gồm cả Mã Trí Khoan và Tưởng Lập Quần, cũng đều lựa chọn việc im lặng.

Khi thấy thời gian cũng khá lâu rồi, cha nhìn đồng hồ, ho 1 tiếng, vừa rồi hội nghị rất náo nhiêt nhưng ngay lập tức im lặng, hàng chục con mắt nhìn về phía của chủ nhiệm Liễu.

Nghĩ tới vấn đề này, trong huyện nên đã có quyết định rồi ? mọi người đều căng thẳng đợi chờ “ Phán quyết” cuối cùng của chủ nhiệm Liễu.

Ai ngờ cha chỉ nói vài câu đơn giản, chủ yếu là nhắc tới việc sau vụ Hè cần giải quyết vấn đề thuế trưng thu lương thực, các công xã phải hoàn thành đúng hạn, rồi tuyên bố bế mạc hội nghị, với vấn đề đang bàn cãi không nhắc tới câu nào.

Những lãng đạo này tạm thời có chút mù mờ, chủ nhiệm Liễu rốt cuộc là có ý gì? Vấn đề này rốt cuộc là làm hay không làm? Cũng không nói một câu nào!

Ngập ngừng một lúc, một số đã lộ ra nụ cười hiểu ý, giống như là đã lĩnh hội ý đồ của các vị lãnh đạo, bộ phận tương đối thành thật, nhưng lại cau mày, liên tục lắc đầu, nhìn theo cái bóng của chủ nhiệm Liễu đi ra khỏi phòng họp, hoàn toàn không hiểu.

Bình luận

Truyện đang đọc