Vì vậy, Đậu Nhỏ luôn tỏ ra rất hiểu chuyện, câu không muốn mẹ phải lo lắng thêm về mình.
Giống như vừa rồi nếu là một đứa trẻ bình thường thì sẽ khóc nháo đòi ôm, nhưng cậu không như vậy. Hơn nữa lúc cảm thấy mình sắp rơi nước mắt thì lập tức viện cớ cúp điện thoại không dám cho Hàn Mộc Tử biết.
Đậu Nhỏ biết rằng mẹ đã luôn yêu thương cậu, và cậu cũng quan tâm về mẹ.
Tuy nhiên, mẹ cần sự quan tâm, nhưng có người không cần.
Vì vậy, Đậu Nhỏ suy nghĩ một lúc, ngẩng đầu khỏi đầu gối, lấy điện thoại di động ra gọi điện video cho Dạ Mạc Thâm.
Lúc này, trong tập đoàn nhà họ Dạ, Dạ Mạc Thâm đang bước vào phòng họp với vẻ mặt lạnh lùng, điện thoại di động trong túi liền reo vang.
Anh hơi cau mày, trong lúc vội vàng đến đây anh chưa kịp tắt âm thanh.
Dạ Mạc Thâm lấy điện thoại di động ra, định cúp máy, nhân tiện tắt tiếng, nhưng lại thấy người gọi là con trai mình.
Đậu Nhỏ?
Hiện tại tên nhóc này gọi cho anh làm gì? Đối với Dạ Mạc Thâm, không có gì quan trọng hơn một cuộc họp.
Nếu có, thì đó là người phụ nữ của anh ta. Tất nhiên, ngoài người phụ nữ, còn có một người con trai.
Anh ấy là chủ tịch, mọi người nhìn thấy anh cầm lấy điện thoại thì họ cũng chẳng dám nói gì.
Dạ Mạc Thâm mím môi mỏng và trả lời cuộc gọi video.
"Có chuyện gì vậy?"
Sau khi video được bật, Dạ Mạc Thâm nhìn thấy khuôn mặt của anh chàng nhỏ bé trên màn hình, phụng phịu và tỏ vẻ rất không hài lòng. Dạ Mạc Thâm nhíu mày, chẳng lẽ anh đã đắc tội tên tiểu tử này?
Vừa gọi cho anh đã tức giận rồi.
Đậu Nhỏ không muốn cho Dạ Mạc Thâm một chút mặt mũi nào, liền gào lên: "Ba trứng thối!"
Khi giọng nói phụng phịu non nớt phát ra từ điện thoại di động, đám người quản lý cấp cao đều sửng sốt trong giây lát, sau đó đưa mắt nhìn nhau.
Một lúc sau, tất cả mọi người phản ứng lại, xem ra đây là tiểu chủ tịch Dạ gọi điện cho chủ tịch Dạ của bọn họ?
Tôi biết cậu Dạ có một đứa con trai, là từ lần trước Hàn Mộc Tử tiếp quản chức vụ mới biết được, lúc ấy thắng nhóc kia theo Hàn Mộc Tử đến công ty. Bởi vì nhiều người trong công ty không có lòng tin với Hàn Mộc Tử, ngoài việc được công nhận dưới sự giúp đỡ của Tiêu Túc, mọi người chỉ cảm thấy Hàn Mộc Tử là một người phụ nữ không đáng tin. Hơn nữa, một Tập đoạn nhà họ Dạ đang tốt đẹp lại rơi vào tay một người phụ nữ không cùng họ, khiến bọn họ cảm thấy vô cùng bất mãn.
Một ngày nọ, khi Hàn Mộc Tử đi làm, có thêm một chàng trai nhỏ bên cạnh.
Trông cậu bé giống hệt Dạ Mạc Thâm, nhưng lại có chỗ khác biệt, Dạ Mạc Thâm vô cùng thờ ơ, không dễ gần và không thể dò xét.
Nhưng cậu bé lại rất khác.
Cậu ấy sẽ ngoan ngoãn gọi người khác là chú là bác, gọi đến khi tim họ mềm nhũn, mới phát hiện ra rằng trong tiềm thức họ đã chấp nhận Hàn Mộc Tử.
Mọi người đột nhiên cảm thấy không có gì để nói.
Dù cả hai chưa tổ chức đám cưới nhưng đứa nhỏ đã lớn, đứa trẻ lại trông y hệt như chủ tịch Dạ nên chẳng cần nghi ngờ gì thêm nữa.
Cho dù hiện tại Hàn Mộc Tử đang nắm quyền kiểm soát, tập đoàn này sẽ vẫn thuộc về nhà họ Dą.
Vì vậy, bây giờ nghe được giọng nói của Đậu Nhỏ, các các bộ cấp cao vẫn cảm thấy một chút mơ hồ cùng cảm giác quen thuộc. Nhìn lại cậu Dạ khuôn mặt lạnh lùng khiến người ta cảm thấy không có nhiệt độ trước mặt.
Những quản lý cấp cao bỗng thấy nhớ khoảng thời gian đó.
Không so sánh thì không phát hiện ra, hiện tại so sánh liền thấy khác biệt. Cũng không phải họ nghĩ cậu Dạ không tốt, chỉ là họ thấy cậu Dạ không đáng yêu như Hàn Mộc Tử. Trên thực tế, trong các cuộc họp Hàn Mộc Tử cũng chẳng đáng yêu cho lắm, nhưng dù sao cô ấy cũng là vợ của Dạ Mạc Thâm, lại còn có rất nhiều cổ phần trong tay, mà thái độ của cô đối với các lãnh đạo cấp cao có phần dung hòa, không giống như Dạ Mạc Thâm, thờ ơ và tàn nhẫn, và từ chối tất cả những đề nghị mà anh cảm thấy tồi tệ.
Thôi được, vốn là họ đòi hỏi quá cao.
Bởi vì họ không chỉ muốn Dạ Mạc Thâm giải quyết mọi việc một cách dứt khoát, mà còn hy vọng chủ tịch Dạ của họ có sự quan tâm của Hàn
Mộc Tử.
Quên đi, chỉ là mơ tưởng thôi.
Lúc này, giọng nói non nớt tiếp tục phát ra từ đầu bên kia:
"Đã lâu như vậy rồi, khi nào thì mới đón con và ông cố ngoại về nhà?"
Nhắc đến sự việc này, Dạ Mạc Thâm khẽ cau mày, mím môi mỏng rồi nói với Đậu Nhỏ hai chữ:
"Sớm thôi."
Vẻ mặt của Đậu Nhỏ bỗng trở nên không vui. "Thế nào là sớm? Không có giới hạn thời gian sao? Ba trứng thối thật vô dụng!"
Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm nhíu mày lại, mi mắt cũng híp lại: "Một tuần"
Đậu Nhỏ chớp mắt: "Một tuần sao? Ba nói sẽ đón con và ông cổ ngoại về nhà trong vòng một tuần sao?"
“Ừ” Dạ Mạc Thâm ngâm gật đầu: “Chậm nhất một tuần.
Đậu Nhỏ khá hài lòng với câu trả lời này, nhưng ngoài mặt thì vẫn giả vờ không bằng lòng: “Hừm, một tuần thì một tuần, vậy thì con và ông cổ ngoại sẽ đợi. Đúng rồi, chuyện này không được nói với mẹ nha!"
Cậu không nên làm mẹ lo lắng!
Cứ để ba gánh một mình, dù sao trước đây ba đã khiến mẹ đau khổ nhiều rồi, nhưng bây giờ để ba chịu khổ thêm một chút, Đậu Nhỏ liền cảm thấy lòng mình sẽ được cân bằng lại.
Dạ Mạc Thâm nhìn khuôn mặt giống hệt mình trước mặt, nhưng lúc này lại bày ra dáng vẻ có chút kiêu ngạo, trong lòng vẫn cảm động không thôi, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa đầu và má Đậu Nhỏ qua màn hình.
Dù thế nào đi nữa thì đó cũng là con trai của anh, tuy rằng đây là một đứa con khác thường, chỉ biết lừa gạt ba nó, nhưng... máu mủ ruột rà.
Hơn nữa còn là do Mộc Tử sinh ra, nghĩ đến đây, Dạ Mạc Thâm ánh mắt cũng không còn cứng rắn như trước mà trở nên ôn nhu.
"An tâm, ba còn không muốn mẹ con phải lo lắng về việc này hơn con nữa. Còn con, lúc gọi
điện thoại cho mẹ đừng để bị lộ."
Đậu Nhỏ khịt mũi: "Con không phải là người ngu ngốc như vậy, ông ba trứng thối!"
Tút...
Người bên kia có lẽ khá mất hứng, tức giận cúp cuộc gọi video, Đậu Nhỏ sống động trên màn hình điện thoại đã biến mất, thay vào đó là giao diện ban đầu của điện thoại.
Dạ Mạc Thâm thẫn thờ nhìn cảnh này một lúc, sau đó im lặng khóa màn hình điện thoại, cất vào túi.
Khi nhìn lên, anh phát hiện ra rằng những người quản lí cấp cao trong toàn bộ phòng họp đều đang nhìn anh. Mọi người đều có vẻ hào hứng, như thể chưa
nghe đủ cuộc nói chuyện giữa anh và Đậu Nhỏ.
Đôi môi mỏng của Dạ Mạc Thâm khẽ giật, hơi thở trên người u ám một cách khó hiểu.
"Rất dễ nhìn?"
Anh ta hỏi.
Bị anh hỏi một câu đám người quản lý liền vội vàng thu hồi ánh mắt, lúng túng lấy tay che miệng và ho nhẹ.
Thậm chí còn có người lớn tuổi cười haha: “Quan hệ giữa chủ tịch Dạ và chủ tịch Dạ nhỏ thật tốt, hahahahaha."
Tiếng cười rộn rã và kéo dài, có lẽ cảm thấy không khí ngượng ngùng nên những người khác cũng cười hùa theo.
"Đúng, đúng, thật khiến người ta ghen tị."
Dạ Mạc Thâm vẻ mặt tối tăm. "Bà chủ tịch của chúng ta thật tuyệt vời. Cô ấy sinh cho chủ tịch Dạ của chúng ta một chủ tịch Dạ nhỏ dễ thương như vậy. Hơn nữa, bà chủ tịch lại còn đoạn trang, hào phóng. Trước đây lúc chủ tịch Dạ chưa trở về, đều là do bà chủ tịch quản lý công ty...