Tất cả động tác và âm thanh cùng dừng lại. Nhìn Hàn Mộc Tử che ở trước mặt Dạ Lẫm Hàn, Dạ Mạc Thâm nheo mắt lại nhìn chăm chăm cô: “Em bao che cho anh ta?"
Ánh mắt đó sâu không thấy đáy, giống như tảng băng tan vào ngày đông, khiến người ta không tự chủ được rùng mình một cái.
Dạ Lẫm Hàn được che chở, mặc dù ngã xuống đất, nhưng nhìn thấy Hàn Mộc Tử ngăn ở trước mặt mình thì lại hài lòng nở nụ cười.
Nụ cười của anh ta đối với Dạ Mạc Thâm mà nói tràn ngập khiêu khích, Dạ Mạc Thâm cười lạnh một tiếng: “Quả thật là giỏi thủ đoạn, giả vờ yếu đuối trước mặt một phụ nữ ư?” “Anh đủ rồi đó, Dạ Mạc Thâm.Hàn Mộc Tử lớn tiếng trách anh một câu: “Anh cũng đã đánh anh ấy nhiều như vậy, anh ấy không hề đánh trả một lần, anh còn phải sỉ nhục anh ấy sao?"
Hàn Mộc Tử nói xong thì hít sâu một hơi, sau đó cô xoay người đi tới đỡ Dạ Lẫm Hàn lên.
Lúc Dạ Lầm Hàn đứng dậy, anh ta cố ý nằm chặn cánh tay mảnh mai trắng nõn của Hàn Mộc Tử, sức lực trên người hơn phẩn nửa đều dựa vào người Hàn Mộc Tử, sau đó từ từ đứng lên.
Một màn này đối với Dạ Mạc Thâm mà nói giống như quả b, nháy mắt đã gia tăng sự tức giận của anh lên đỉnh cao nhất.
Dạ Mạc Thâm tiến lên một cái quật ngã Dạ Hàn té xuống đất, Hàn Mộc Tử trừng to mắt, vốn không kịp lại đỡ anh ta, lúc cô nghiêng đầu sang bên kia muốn tranh luận với Dạ Mạc Thâm thì lại bị ôm eo. “Ả, anh làm gì? Thả tôi xuống.Bụng của Hàn Mộc Tử cạ lên bờ vai Dạ Mạc Thâm, hơi đau, cô liều mạng đấm vào lưng Dạ Mạc Thâm. “Câm miệng, phụ nữ của tôi không cho phép đỡ người đàn ông khác, đặc biệt là loại đạo đức giả ngụy trang quân tử như Dạ Lẫm Anh vác cô, nhanh chóng bước đi, trực tiếp đi ra bãi đỗ xe.
Tiếng người từ gần đến xa, Dạ Lầm Hàn bị thương còn nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, anh ta nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, cảm nhận được sự lạnh lẽo từ phía sau truyền đến, như địa ngục vô gian.
Nửa ngày anh ta mới lại nở nụ cười, kèm theo chút máu đáng sợ còn đọng lại. “Dạ Mạc
Dạ Lầm Hàn khẽ nguyền rủa cái tên này, tay nằm chặt thành đẩm, móng tay đâm vào da thịt. “Thả tôi xuống, anh muốn đưa tôi đi Dạ Mạc Thâm!"Hàn Mộc Tử còn đang la hét thì đã bị Dạ Mạc Thâm nhét vào trong xe, sau đó anh cũng chen người ngồi vào.
Ram! “Lái xe!”
Dạ Mạc Thâm lạnh giọng dặn dò nói, Tiêu Túc liền tranh thủ thời gian lái xe.
Sau khi xe lái vào quỹ đạo, Hàn Mộc Tử tức giận mắng to: "Dạ Mạc Thâm, có phải anh bị điên hay không? Anh muốn đưa tôi đi đâu? Anh có biết bây giờ tôi phải đón con trai tan học không?"
Nghe tới chữ con trai này, Dạ Mạc Thâm có chút bực mình, nhưng vẫn trầm giọng nói: “Trường nào, tôi bảo người ta tới đón nó."
Hàn Mộc Tử: “.. Nói vậy là anh không có ý định thả tôi xuống?
Dạ Mạc Thâm không nói lời nào, chỉ lấy điện thoại ra: “Trường nào?"
Hàn Mộc Tử cười lạnh: "Không cần anh đón, tôi muốn xuống xe, tự tôi đi đón."
Còn phải để anh tìm người đi đón? Đấy không phải trực tiếp dâng Đậu Nhỏ trước mặt anh sao?
Hơn nữa cô cũng có hơi lo cho Dạ Lẫm Hàn, vừa rồi Dạ Mạc Thâm ra tay nặng như vậy, đánh người ta ngã xuống đất đến nỗi không dậy nổi, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Tóm lại, Hàn Mộc Tử rất lo lắng, vốn không có biện pháp cứ vậy đi theo Dạ Mạc Thâm. “Không thể xuống xe.Dạ Mạc Thâm lạnh lùng mở miệng nói: “Đừng cho rằng tôi không biết em đang nghĩ, anh ta không chết được, chẳng qua giả vờ giả vịt trước mặt em thôi.” "Giả vờ giả vịt?"
Hàn Mộc Tử trừng to mắt, không thể tin nhìn anh. "Anh đánh anh ấy nhiều như vậy, anh ấy không hề đánh trả một lần, anh nói anh ấy giả vờ giả vịt? Chẳng lẽ anh vung nằm đấm là giả?" "Không phải.“Dạ Mạc Thâm không phủ nhận: “Đương nhiên là thật, nếu như không phải em ngăn cả, tôi đánh anh ta tới tàn phế cũng có thể đấy."
Hàn Mộc Tử: “Anh! Kẻ bạo lực nhà anh."
Dạ Mạc Thâm đột nhiên tiến lên phía trước, anh nheo mắt lại nghiêm túc nhìn chăm chăm cô: “Kẻ bạo lực bây giờ muốn đưa em tới sân bay. “Anh nói gì?”
Tới sân bay?
Tới sân bay làm gì? Hàn Mộc Tử quả thực bị Dạ Mạc Thâm làm điên đầu, người này là kẻ điên sao? "Không phải em từng nói nếu như tôi không thể cho em cảm giác hạnh phúc và an toàn thì tôi mãi mãi đừng xuất hiện trước mặt em nữa sao?"Hơi thở ấm áp của Dạ Mạc Thâm phun lên mặt cô, thổi lên trán cô khiến cô run rẩy. “Anh đã bảo Tiêu Túc đặt xong vé máy bay trước, chuyến bay tám giờ tối."
Hàn Mộc Tử: …….…
Dạ Mạc Thâm nằm tay cô, ép cô và mười ngón tay anh siết chặt. "Chuyến bay? Anh dẫn tôi đi nước ngoài làm gì?" “Đi gặp Đoan Mộc Tuyết. Đoan Mộc Tuyết? “Là ai?" Hàn Mộc Tử cảnh giác hỏi anh một câu. Dạ Mạc Thâm nhìn cô: “Người phụ nữ lén vào phòng anh đó.” “Anh đưa em theo trực tiếp đốt chất với người phụ nữ đó, như vậy có thể cho em cảm giác an toàn chứ?" “Anh.." Hàn Mộc Tử giật mình không nói nên lời, cho dù cô vẫn luôn biết Dạ Mạc Thâm làm việc theo phong cách sấm rền gió cuốn, nhưng... không ngờ anh thế mà lại xúc động như vậy.
Giữa trưa rõ ràng mới gặp mặt, anh rõ ràng đã hai ngày chưa chợp mắt, rõ ràng đáy mắt có tơ máu đã che kín, nhưng vậy mà còn mua vé máy bay, tính đưa cô ra nước ngoài?
Cũng bởi vì cô nói với anh câu đó?
Đang suy nghĩ, Hàn Mộc Tử cảm thấy được Dạ Mạc Thâm nằm chặt tay cô, ánh mắt anh bá đạo nhìn chằm chăm cô, giọng nói u ám. “Qua chuyện lần này, trở về em phải đưa anh đi gặp con em.
Ánh mắt Hàn Mộc Tử phóng đại, nghe anh dùng giọng điệu vô cùng tự tin nói: “Anh không muốn đợi thêm." “Mộc Tử, anh muốn làm người đàn ông danh chính ngôn thuận của em. “Anh còn muốn làm cha của con em.
Lúc đến sân bay đã là chuyện của hơn nửa tiếng sau, Hàn Mộc Tử còn đang giật mình sợ hãi trong lời nói của Dạ Mạc Thâm chưa lấy lại tinh thần.
Đợi lúc cô hoàn hồn rồi mới nhớ trước đó cô còn đang bối rối, trực tiếp từ chối Dạ Mạc Thâm tìm người thay cô đón Đậu Nhỏ, ngược lại cô gọi cho Tiểu Nhan đi đón Đậu Nhỏ về nhà.
Sau đó cô mới cúp điện thoại.
Sân bay ban đêm rất sáng, đại sảnh vô cùng rộng rãi đều là người đi đường kéo va li, còn có xe đẩy vali, ai cũng phải mua vé máy bay. Dạ Mạc Thâm đã trực tiếp đưa cô qua lối đi VIP.
Khi ngồi xuống ghế, Hàn Mộc Tử nhìn sự trống trải bên cạnh mình, phát hiện mình không mang theo bất cứ thứ gì, dù là quần áo hay mỹ phẩm, cái gì cũng không có.
Dạ Mạc Thâm thực sự quá ẩu tả.
Dù biết anh rất ẩu tả nhưng lồng ngực Hàn Mặc Tử vẫn còn chấn động vì chuyện này.
Cô không ngờ rằng Dạ Mạc Thâm sẽ trực tiếp đặt vẻ rồi bắt cóc cô đến sân bay.
Cô... thật sự phải đi theo anh ra nước ngoài để gặp người phụ nữ đó sao?
Rõ ràng chỉ vì một câu nói, thật sự phải ầm ĩ như vậy sao?
Có phải rất lập dị không?
Ngay khi Hàn Mộc Tử đang nghĩ ngợi, Dạ Mạc Thậm đã ôm eo cô: “Đói không? Để anh đưa em đi ăn gì trước nhé?” Hàn Mộc Tử hoàn hồn, liếc nhìn Dạ Mạc Thâm bên cạnh một chút: "Anh thật sự muốn đưa tôi ra nước ngoài?”