CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đậu Nhỏ chưa bao giờ nghĩ về điều này, vào một ngày nào đó cậu bé cũng thực sự có thể cảm nhận được sự dịu dàng và tình yêu thương từ cơ thể của ba truyền đến cho mình.

Dù sao thì trong ấn tượng của cậu bé, cậu bé vẫn luôn sống với mẹ.

Mẹ đối xử với cậu bé rất tốt, dì Tiểu Nhan thì rất quan tâm chăm sóc bé, cậu cũng cưng chiều cậu bé vô cùng.

Cậu bé cũng đã từng tự hỏi nếu bé có được sự cưng chiều của ba thì liệu sự nuông chiều đó có giống với cậu vẫn luôn dành cho bé hay không.

Tuy nhiên, sau khi Đậu Nhỏ so sánh giữa dì Tiểu Nhan và mẹ, liền cảm thấy sự cưng chiều của ba và sự cưng chiều của cậu chắc chắn sẽ không giống nhau đâu. Tất nhiên, câu bé cũng không có nói là cậu và di Tiểu Nhan không chiều chuộng bé nhiều như ba và mẹ, ngược lại, họ đều đối xử với bé rất tốt.

Chẳng qua chỉ là có một số tình cảm không thể thay thế bù đắp được.

Ba là ba, và mẹ là mẹ, cũng hoàn toàn khác

nhau.

Đậu Nhỏ nhìn Dạ Mạc Thâm đang nhẹ nhàng xoa vết thương cho mình, cảm thấy sống mũi hơi chua xót, rất nhanh sau đó cậu bé đã hiểu ra rằng mình đã bị ba làm cho cảm động rồi.

Ngay sau đó, Đậu Nhỏ đã phản ứng lại, khịt mũi một tiếng, rút cánh tay của mình lại.

Dạ Mạc Thâm dừng lại, ngước mắt lên hỏi cậu bé: "Sao vậy hả?”

Anh muốn kéo tay bé lại lần nữa, nhưng Đậu Nhỏ đã đẩy anh ra và trượt xuống giường, tránh xa anh ra một chút.

Nhìn thấy cậu nhóc đang né tránh mình, trên mặt lộ rõ vẻ tức giận, Dạ Mạc Thâm đoán rằng chắc có lẽ cậu bé đang tức giận về thái độ trước đây của anh đối với Hàn Mộc Tử.

Nghĩ đến đây, Dạ Mạc Thâm mím đôi môi mỏng lại: “Làm gì mà phải né ra xa như thế? Lại đây.”

Sau khi nghe xong, Đậu Nhỏ quay sang làm mặt quỷ với anh, rồi quay người chạy ra khỏi phòng bệnh.

Dạ Mạc Thâm cau mày lại, vén chăn lên muốn ra khỏi giường, nhưng chắc có lẽ là bởi vì động tác hơi mạnh bạo, vì thế nên từ não bộ truyền đến một cơn đau nhói khiến anh phải dừng cử động, anh vô thức vươn tay lên ôm đầu của mình lại.

Vừa rồi, trong đầu lại lóe lên một tia sáng trắng, có rất nhiều hình ảnh trực tiếp chạy tới.

Tình trạng như thế này, trước đây đã xảy ra nhiều lần rồi.

Lần thứ nhất là khi gặp Hàn Mặc Tử, sau đó là khi gặp Tổng An, rồi tiếp theo... là khi nhìn thấy Đậu Nhỏ.

Vì vậy, trí nhớ của anh lại bị kích thích hết lần này đến lần khác, rồi sau đó lại muốn phá vỡ phong ấn hay sao?

Dạ Mạc Thâm đầy bất mãn mím chặt cánh môi mỏng lại, ánh mắt lạnh lùng, đáng tiếc là bây giờ anh vẫn không nhớ ra gì cả, nhưng mà... những chuyện xảy ra trước mắt thì đã có thể nói rõ tất cả rồi.

Tiêu Túc đang ngẩn ngơ đi lại ở trên hành lang, chợt nghe thấy cửa phòng bệnh mở ra, sau đó liền nhìn thấy cậu nhóc nhỏ đang chạy ra ngoài.

Sắc mặt cậu ta hơi thay đổi, nhanh chóng

đứng dậy.

“Đậu Nhỏ, làm sao con lại đi ra rồi?"

Chẳng lẽ là đã có chuyện gì đó xảy ra rồi à? Đậu Nhỏ dừng bước chân lại: “Chú Tiêu ơi, ba cháu tỉnh rồi.”

Nghe vậy, Tiêu Túc hơi sửng sốt một chút, sau đó trong ánh mắt lại hiện lên một vẻ vui mừng. “Cậu Dạ tỉnh rồi à? Chú đi vào thăm anh ấy

đây.”

Tiêu Túc trực tiếp lướt qua Đậu Nhỏ và đi vào bên trong, nhưng sau khi đang định bước vào Tiêu Túc lại cảm thấy có điều gì đó không ổn, nên đã lùi lại và ôm Đậu Nhỏ lên rồi cùng đi vào trong phòng bệnh.

Đậu Nhỏ vốn dĩ muốn vùng vẫy, nhưng lại nghĩ đến dáng vẻ của người ba bên trong, thì không vùng vẫy nữa, chủ động quàng tay vòng qua cổ của Tiêu Túc, làm ra bộ dạng rất thân mật.

Khi cậu nhóc nhỏ dựa sát vào người cậu ta, Tiêu Túc cảm thấy toàn thân cứng đờ ra.

Cậu ta đã lớn đến như vậy rồi, nhưng chưa bao giờ ôm một đứa bé thân mật như vậy đâu nhé, hơn nữa đứa bé này còn là con của cậu Dạ, lại thân thiết với cậu ta như vậy khiến cho Tiêu Túc đột nhiên cảm thấy đứa bé cũng khá đáng yêu đó chứ.

Nếu như bản thân cậu ta cũng sinh ra một

đứa thì...

Suy nghĩ vừa đến đó, Tiêu Túc lập tức dừng lại, không dám nghĩ ngợi tiếp nữa.

Cậu ta ôm Đậu Nhỏ đi vào bên trong phòng

bệnh.

Cơn đau của Dạ Mạc Thâm đang chầm chậm hồi phục, vừa chuẩn bị định đi bắt Đậu Nhỏ trở lại thì nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang ôm theo Đậu Nhỏ đi tới.

Cảnh tượng này khiến cho bước chân của Dạ

Mạc Thâm phải dừng lại, thuận tiện nheo đôi mắt lại đầy nguy hiểm. Con trai của anh, vậy mà lại bị một người đàn ông cao lớn ôm lấy, sau đó còn thân mật tình cảm

choàng tay qua cổ người đó nữa chứ, hai người

trông có vẻ vô cùng thân thiết.

Người đàn ông này là ai đây?

Tiêu Túc ôm lấy Đậu Nhỏ đi vào, khi nhìn thấy Dạ Mạc Thâm đang đứng dậy, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng.

Cậu Dạ không sao thì quả tốt rồi.

Tuy nhiên, ý nghĩ này không tồn tại được bao lâu thì đã bị tan biến, bởi vì Tiêu Túc có thể cảm nhận được sát khí và sự lạnh lẽo từ cơ thể Dạ Mạc Thâm truyền đến, kỳ lạ không thể giải thích được, khiến cho cả người của cậu ta đều bị chết lặng đi.

Cậu ta vừa mới vào thôi mà, cậu Dạ...tại sao lại có thái độ thù địch với cậu ta như thế vậy nè? Ánh mắt đó lạnh lùng như có tẩm độc, nhìn đến nỗi khiến cho cậu ta cảm thấy chấn động toàn thân, cũng sắp ôm Đậu Nhỏ không vững nữa rồi.

Đậu Nhỏ như đi guốc trong bụng anh vậy, sau khi cảm nhận được cơn tức giận trên người Dạ Mạc Thâm, liền ôm chặt lấy cổ Tiêu Túc thêm vài phần nữa, trông có vẻ thân thiết vô cùng.

Vốn dĩ Tiêu Túc đang thấp thỏm lo sợ đứng đó, đột nhiên cảm thấy Đậu Nhỏ lại ôm chặt lấy mình hơn, trong lòng cậu ta thầm nghĩ đứa nhỏ này thật là dính người đấy, chẳng lẽ nào là có duyên phận không thể dùng lời để miêu tả hết với cậu ta sao? Vết sẹo xấu xí trên mặt của cậu ta không những không dọa đứa bé này sợ hãi bỏ chạy mà ngược lại còn thân thiết với bản thân đến thế, trong lòng Tiêu Túc bị cảm động một cách kỳ la.

Tuy nhiên, sự cảm động này không duy trì được lâu đã biến mất, bởi vì Tiêu Túc có thể nhận thấy rõ ràng rằng sau khi Đậu Nhỏ ôm chặt lấy cổ của cậu ta xong, sự dữ dội trên người của Dạ Mạc Thâm đã tăng vọt lên thêm vài phần nữa rồi.

Tiêu Túc sững sờ, ngẫm nghĩ một hồi liền nhanh chóng phản ứng lại được.

Hóa ra anh ta đã bị Đậu Nhỏ lợi dụng rồi.

Trong chốc lát, sự cảm động đang dâng lên trong trái tim của Tiêu Túc đã bốc hơi sạch sẽ đi mất.

Quả nhiên là con trai của cậu Dạ, đáng lẽ ra cậu ta không nên ôm bất cứ kỳ vọng nào cả. Cậu Dạ là một ác quỷ, thì nòi giống của anh cũng phải là một tiểu ác quỷ

“Cậu.” Ánh mắt của Dạ Mạc Thâm dáng vào trên người Tiêu Túc, môi mỏng vừa mới phun ra một chữ.

Tiêu Túc ngay lập tức biểu lộ thân phận của

mình.

“Cậu Dạ, tôi là Tiêu Túc, là trợ lý của anh ạ.

Tiêu Túc cũng không ngốc đến mức đó đâu, nhanh chóng nói rõ thân phận của bản thân ra, dù sao thì cậu cũng biết tính cách ác quỷ của Dạ Mạc Thâm rồi mà.

Quả thật như thế, sau khi nghe Tiêu Túc nói xong, Dạ Mạc Thâm nheo mắt lại, không khí mạnh mẽ trên người cũng đã giảm đi một nửa.

“Trợ lý ư?"

“Vâng ạ.” Tiểu Tô một bên gật đầu, một bên giữ lấy Đậu Nhỏ muốn đặt cậu bé lên mặt đất, nhẹ giọng giải thích: “Sau khi cậu Dạ xảy ra tai nạn tôi rất lo lắng, cho nên lần này tôi đến đây cùng với cậu chủ nhỏ."

Trợ lý... Cậu chủ nhỏ.

Hai cách xưng hô này đã nhanh chóng khiến Dạ Mạc Thâm hiểu ra thân phận của hai người ở trước mặt.

Không khí sắc bén trên người anh cũng đã biến mất, mà thay vào đó là sự lạnh nhạt.

Biết rằng Tiêu Túc là trợ lý của anh, sau khi không có lời đe dọa nào, Dạ Mạc Thâm cũng không còn nhìn đánh giá cậu ta bằng ánh mắt dữ dội nữa mà quay sang phía Đậu Nhỏ.

“Cậu nhóc, lại đây.

Đậu Nhỏ nhanh chóng ôm chặt lấy cổ của Tiêu Túc, rồi lắc đầu.

Hai mắt của Dạ Mạc Thâm tối sầm lại. Tiêu Túc ngại ngùng cười, nhỏ giọng nói với Đậu Nhỏ.

“Cậu chủ nhỏ, cậu Dạ đang gọi cậu đấy, mau

đi xuống đi.

Đậu Nhỏ siết chặt cổ của cậu ta, Tiêu Túc cảm thấy mình sắp không thở nổi nữa, bất lực vô cùng.

“Chú Tiêu ơi, ba hư quá, chú mau gọi cho mẹ cháu, kêu mẹ đến đón Đậu Nhỏ về nhà đi, Đậu Nhỏ không muốn ở cùng với ba nữa, cháu muốn về nhà thôi.”

Tiêu Túc: “

Dạ Mạc Thâm: “...

Nhắc đến Hàn Mộc Tử, biểu cảm trong đáy mặt của Dạ Mạc Thâm dịu đi một chút, nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại vẻ lạnh nhạt, anh bước

Bình luận

Truyện đang đọc