CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đợi đến đến thời cơ thích hợp, cô liền rời đi.

Ngay từ đầu Hàn Mộc Tử đã biết, kết cục về sau sẽ không thay đổi, cô im lặng không một tiếng động rời khỏi.

Nhớ tới đây, trong lòng vẫn có một mảnh gợn sóng và thương cảm.

Hốc mắt cũng có chút ẩm ướt.

Thế nhưng trong mắt của chị gái, lại thành cô ngầm thừa nhận ly hôn là bởi vì Dạ Mạc Thâm lãnh cảm.

Sau đó, chị gái nghĩ kỹ một chút, sau đó nói: "Chị thấy em vẫn nên chọn người đàn ông nhã nhặn đeo kính kia đi."

Hàn Mộc Tử giật nảy mình, lúng túng nói: "Chị, chị nói cái gì vậy?"

"Chị đang nói chuyện rất nghiêm túc, người đàn ông lãnh cảm kia... Không thể được!"

"Đừng nói nữa. Đi mau đi."

Mắt thấy Dạ Lẫm Hàn ngày càng đến gần bọn họ, Hàn Mộc Tử dứt khoát đẩy giỏ hàng đi về hướng khác, Dạ Lẫm Hàn muốn đi theo bọn họ, cô liền trực tiếp lượn quanh vài vòng rồi trở về.

Lần này, nếu anh ta lại theo dõi, sẽ xuất hiện rất có chủ ý. "Xem em kìa... Ôi."

Sau khi đi vòng một đoạn, Hàn Mộc Tử lại quay đầu, phát hiện đằng sau đã không còn bóng dáng của Dạ Lẫm Hàn. "Không cần nhìn nữa, đã bỏ xa anh ta rồi, cái con bé này, xảy ra chuyện gì vậy? Nếu là độc thân, có thêm một người đàn ông chẳng phải là có thêm một sự lựa chọn sao?"

"Em và anh ấy không thể nào đâu."

Cô đã sớm nói, chỉ coi anh ta như anh trai, làm sao giữa cô và Dạ Lẫm Hàn có thể có cái gì được. "Chỉ cần hai người đều độc thân, làm sao không thể nào được?" "Không thể nào chính là không thể nào."

Bước chân của Hàn Mộc Tử tăng tốc bước về phía trước, chị gái đuổi theo một mực nhiệt tình giải thích cho cô, Hàn Mộc Tử thật sự không biết đến cùng thì cô ấy lấy đầu ra nhiệt tình để nói với cô nhiều như vậy, rõ ràng... Chỉ là lần đầu tiên gặp không phải sao?

Cô chợt hiểu tại sao cô ấy lại có thể thành đối với chú mập.

Còn muốn nói cái gì nhưng hai người đàn ông đã đi tới, vừa hay chính là Dạ Mạc Thâm và chú mập.

Trong tay Dạ Mạc Thầm ôm một cái túi, sắc mặt lạnh lùng, mà chú mập cũng ôm một cái túi giống như vậy, nhưng lớn hơn túi của Dạ Mạc Thâm rất nhiều. "Đang lấy lòng sao?"

"Lấy lòng." Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Hàn Mộc Tử ngước mắt lên đối diện với ánh mắt của Dạ Mạc Thâm, sau đó nghĩ vừa rồi chị gái nói với cô những lời kia, cảm giác hiện tại vẫn không có cách nào nhìn thẳng anh.

Cho nên cô trực tiếp ra vẻ như không nhìn thấy anh đẩy giỏ hàng đi qua, Dạ Mạc Thâm bị lơ tại chỗ: "..." Anh nhíu lông mày, vừa định đuổi theo hỏi cô vì sao vừa nãy không nhìn mình thì có người vỗ vai anh, Dạ Mạc Thâm quay đầu lại, liền nhìn thấy gương mặt của chị gái nhếch về phía trước, anh nhíu mày, bước chân không để lại dấu vết lùi về sau mấy bước.

"Chậc!"

Chị gái nhìn bộ dạng này của anh, ghét bỏ chậc chậc mấy tiếng, sau đó quở trách nói: "Đúng là cái đồ lạnh lùng như băng"

Dạ Mạc Thâm dùng ánh mắt không vui nhìn chằm chằm cô ấy.

"Có việc gì? "

"Không có gì, chỉ là cảm thấy cậu thật đáng thương"

Dạ Mạc Thâm: "?"

"Cảm giác bị vứt bỏ chắc là không dễ chịu gì nhỉ?"

Chị gái lại nói, dùng ánh mắt thương hại nhìn Dạ Mạc Thâm: "Thật ra, kiểu như cậu cũng không phải không cứu được, tôi biết một bệnh viện có thiết bị chữa bệnh rất tân tiến, có cần tôi giới thiệu cho không?"

Lông mày của Dạ Mạc Thâm càng nhíu sâu hơn, thực sự không hiểu tại sao cô ấy lại đột nhiên nói muốn giới thiệu bệnh viện cho mình, chẳng lẽ vừa rồi đi cùng Mộc Tử đã nói với cô ấy cái gì?

Thế nhưng Dạ Mạc Thâm có nghĩ như thế nào, đều không nghĩ tới thân thể của mình không bình thường? "Ai nha, nếu như cậu còn muốn theo đuổi Mộc Tử, phải nghe theo chị gái đây."

"Theo đuổi Mộc Tử?"

Dạ Mạc Thâm nhíu mày. "Tôi biết cậu là chồng cũ của cô ấy, hiện tại muốn theo đuổi cô ấy có đúng hay không? Thế nhưng cô ấy vẫn luôn một mực không tiếp nhận cậu, cậu có biết tại sao không?"

"Tại sao?"

Hai chữ này giống như tự thốt ra, đúng vậy, Dạ Mạc Thâm cũng muốn biết tại sao. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!

Thời gian mình ở bên cạnh cô lâu như vậy, thế nhưng cô không những không tiếp nhận mình, ngược lại dáng vẻ đối với mình giống như càng ngày càng xa lạ.

Mấy ngày nay mặc dù hai người cùng nằm trên một chiếc giường, nhưng lại đồng sàng dị mộng.

Ngủ hay không ngủ, căn bản cũng chẳng có gì khác nhau.

Cho nên anh cũng muốn biết tại sao, anh thật sự không hiểu lòng của phụ nữ, trước kia anh làm tổn thương cô, thế nhưng hiện tại anh đã dùng toàn lực để bù đắp cho cô, chỉ hi vọng cô có thể nhìn thấy mình thật lòng.

Thế nhưng anh có cố gắng như thế nào cũng vô dụng, thậm chí... Còn có mặt phản tác dụng.

Đôi khi Dạ Mạc Thâm cũng không biết xảy ra vấn đề ở chỗ nào. Chẳng lẽ, cô không yêu anh? Nghĩ đến đây, Dạ Mạc Thâm đã cảm thấy hô hấp cứng lại.

Trong lòng cảm thấy đau nhức, sắc mặt của Dạ Mạc Thâm trở nên khó coi. "Xem ra cậu thật sự muốn quay về với cô ấy." Chị gái cười híp mắt nhìn bóng dáng Hàn Mộc Tử đang chọn đồ ở phía trước, ánh mắt của Dạ Mạc Thâm cũng thuận thế nhìn sang.

Hàn Mộc Tử giơ tay cầm lấy món đồ trên giá, sau khi lấy xuống, cẩn thận xem kỹ hướng dẫn đóng gói và ngày tháng trên đó, đường nét tinh xảo đẹp đẽ, đôi mắt lạnh lùng như bầu trời đầy sao. "Rất xinh đẹp đúng không?", Chị gái hỏi.

Chú mập đứng ở một bên, nịnh nọt cô ấy: "Xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng vợ của tôi vẫn là xinh đẹp nhất."

Dạ Mạc Thâm nhìn chú mập một chút, thu hồi ánh mắt gật gật đầu. "Đương nhiên là xinh đẹp."

Người phụ nữ mà Dạ Mạc Thâm anh coi trọng cả đời này, có thể không xinh đẹp sao?

Mà Hàn Mặc Tử cũng không xinh đẹp ở mức bình thường, nhan sắc của cô nếu như ném vào trong một đám người, nói cho tất cả mọi người biết cô độc thân, nhất định sẽ có rất nhiều người theo đuổi.

Chỉ có tên chồng cũ rác rưởi kia của cô là không có mắt nhìn.

Trong lòng Dạ Mạc Thâm thầm mắng chồng cũ của cô, hoàn toàn không chú ý tới một điểm, đó chính là anh đã bị Hàn Mộc Tử xem như





Bình luận

Truyện đang đọc