CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Một lát sau, Hàn Mộc Tử xoay người lại, ho nhẹ một tiếng. "Mời vào.”

Dạ Mạc Thâm bước vào bên trong, thuận tay đóng cửa lại, Hàn Mộc Tử đi về một bên nói: “Anh đổi dép đi, tôi còn chưa xào rau, anh cứ thay dép rồi ra phòng khách chờ tôi.”

Nói xong, Hàn Mộc Tử liền trốn vào trong phòng bếp, dùng tay trái mà đóng cửa lại.

Cô đun sôi nước, sau đó lại đứng nhìn chằm chằm vào nước mà ngẩn người.

Là cô muốn mời Dạ Mạc Thâm đến đây ăn cơm tối, nhưng sau đó cô đã hối hận rồi, không ngờ được là vẫn để anh đọc được.

Tên Dạ Mạc Thâm đáng ghét này.

Hàn Mộc Tử thầm mắng anh một câu trong lòng, nhưng nghĩ đến việc có người có thể cùng mình ăn cơm tối, trong lòng cô vẫn rất vui vẻ.

Cơm tối làm được một nửa thì Dạ Mạc Thâm đột nhiên đẩy cửa bước vào.

Dọa Hàn Mộc Tử nhảy dựng cả lên: “Anh vào đây làm cái gì?" "Có cần anh giúp gì không?” Dạ Mạc Thâm ngồi trong phòng khách một lúc, cảm thấy mình cứ ngồi ở phòng khách thì không phải phép lắm, anh không muốn để người phụ nữ của mình cứ phải bận rộn trong bếp một mình.

Vì vậy anh liền cứ thế mà đi thẳng vào phòng bếp. "Không cần đâu." Hàn Mộc Tử đáp một câu, sau đó nói: “Sẽ xong nhanh thôi. Nếu anh muốn giúp thì có thể mang bát đũa ra trước đi.”

Dạ Mạc Thâm gật đầu, đi lấy đũa và bát.

Mang ra ngoài rồi lại quay lại phòng bếp, thấy Hàn Mộc Tử đang bày đồ ăn lên bàn thì lại đi sang bưng đĩa giúp cô.

Một lúc sau, trên bàn cơm liền có thêm vài món ăn, hai người ngồi đối diện nhau. Ăn một mình thì đúng là không có ý nghĩa gì cả, cảm thấy rất cô đơn. Nhưng mà ngồi đối diện với Dạ Mạc Thâm mà ăn, Hàn Mộc Tử cũng cảm thấy không thoải mái lầm. Bầu không khí rất xấu hổ, vì vậy cô cứ cúi đầu mà ăn cơm, cố gắng để không ngẩng đầu lên nhìn phải Dạ Mạc Thâm. “Anh là ma quỷ hay gì?”

Tự nhiên thình lình Dạ Mạc Thâm hỏi một câu.

Hàn Mộc Tử đang cúi đầu vào bát thì ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn anh: “Cái gì cơ?” “Nếu không thì tại sao khi ăn cơm mà em không dám ngẩng đầu lên? Là vì thấy anh ngồi đối diện trước mắt nên ngại à?"

Cô còn chưa kịp giải thích thì Dạ Mạc Thâm ở đối diện đã đột nhiên đứng dậy, đi qua bàn rồi ngồi luôn bên cạnh cô. ""

Thế này là thế nào đây? Hàn Mộc Tử chớp chớp mắt, bất đắc dĩ mà nhìn anh. “Như vậy thì có thể ngẩng đầu lên mà ăn cơm rồi. Dạ Mạc Thâm để lại một câu, rồi tiện tay mà gắp đồ ăn vào bát của cô, giọng điệu đầy cưng chiều: “Em không thấy là mình đã gầy như thế nào rồi à?"

Hàn Mộc Tử lại chớp mắt, cô gầy á?

Hình như không gây đâu... Chỉ là nhìn không có thịt làm mà thôi.

Bữa cơm này ăn rất khó khăn nhưng đồ ăn lại rất ngon. Sau khi ăn xong, Hàn Mộc Tử cũng không mất tự nhiên như vừa nãy nữa.

Ăn cơm xong, lúc Hàn Mộc Tử đang dọn dẹp bát đĩa thì Dạ Mạc Thâm nhận được một cuộc điện thoại.

Sau đó anh cau mày lại: "Không có thời gian.

Người ở đầu bên kia di động như đang sốt ruột mà giải thích cho anh cái gì đó, lông mày của Dạ Mạc Thâm lại càng nhíu chặt lại, sau đó anh cười lạnh một tiếng: "Vậy cậu giải quyết xong hết rồi thì hằng đến gặp tôi.

Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.

Động tác trên tay của Hàn Mộc Tử chậm lại một chút, nhịn không được hỏi. “Có phải là Tiêu Túc không?" "Ừ" Dạ Mạc Thâm đứng dậy đi đến trước mắt cô, muốn giúp cô dọn. "Là việc của công ty hả? Vậy anh đi giải quyết trước đi Ở đây tôi cũng không có việc gì cả, không cần anh phải giúp đầu

Làm sao cô có thể bảo anh đi giúp mình rửa bát chứ?

Tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Dạ, hoàng đế của giới kinh doanh, làm sao có thể làm mấy chuyện vặt như rửa bát được? Nhưng mà nếu có thì đừng đập vỡ hết bát của cô là được rồi. "Đi đi." Hàn Mộc Tử đẩy anh một cái: “Đi sớm còn về sóm."

Dạ Mạc Thâm nghe được những lời này thì như đóng băng lại, nhịn không được mà nằm lấy cổ tay của cô: “Em có cảm thấy là... Bây giờ chúng ta đang rất giống." “Anh đi nhanh đi

Hàn Mộc Tử cắt ngang lời định nói sau đó của anh, sau đó nằm tay anh mà kéo ra ngoài, trực tiếp đẩy anh ra khỏi cửa.

Sau đó không cho Dạ Mạc Thâm có cơ hội nào để kịp phản ứng, liền đóng sập cửa vào để ngăn cách anh ở bên ngoài.

Mũi của Dạ Mạc Thâm suýt nữa thì bị cửa đập vào, nhưng lúc này anh một chút tức giận cũng không có, ngược lại trong lòng lại cảm nhận được sự ngọt ngào đang len lỏi. Sau một lúc lâu anh mới đưa tay lên sở sở cái mũi của mình, khóe miệng càng lúc càng cong lên.

Thôi không sao, vẫn còn nhiều thời gian mà. Dù thế nào thì cô cũng không trốn thoát được đâu.

Hôm nay, cứ để cho cô trốn một lần vậy.

Hàn Mộc Tử dọn dẹp xong thì đi lên tầng, thay quần áo ngủ để chuẩn bị đi ngủ, nhưng bỗng nhiên lại nghĩ đến chuyện xảy ra ở công ty sáng nay.

Cô nghĩ nghĩ, rồi lại mở di động ra xem danh bạ.

Cô đã cố ý để lại thông tin liên lạc cho quản lí Dịch, không biết bây giờ còn chưa đến mười giờ tối thì anh ta đã nghỉ ngơi chưa.

Sau một hồi suy nghĩ, Hàn Mộc Tử vẫn gửi tin nhắn đi.

Vốn dĩ chỉ là tin nhắn đơn giản thôi, nhưng sau khi đọc được thì quản lí Dịch đã tự mình gọi điện lại cho cô.

Hàn Mộc Tử nghe điện thoại, cảm thấy có chút ngạc nhiên: “Alo? Quản lí Dịch "Cô Hàn Mộc Tử, tôi đã đọc tin nhắn mà cô gửi cho tôi rồi. Cô muốn thông tin liên lạc của tổng giám đốc chúng tôi đúng không?"

Vốn dĩ là cô chỉ gửi tin nhắn để thử xem vận may của mình đến đâu, vì buổi tối như này rồi mà gọi điện cho người ta thì không lịch sự cho lắm, cho nên cô đã gửi tin nhằn. Nhưng Hàn Mộc Tử lại không ngờ rằng người kia đã đọc được luôn, còn trực tiếp gọi điện thoại lại cho cô.

Vì vậy nên lúc này Hàn Mộc Tử có chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng. “Thật là ngại quá, quản lí Dịch, đã muộn thế này rồi còn quấy rầy đến anh. Anh chưa nghỉ ngơi sao?” “Ha ha, buổi tối hôm nay có bữa xã giao về hơi muộn, vừa mới lên xe liền nhận được tin nhắn của cô Hàn Mộc Tử. Tôi nghĩ là cô Hàn Mộc Tử muốn tự mình nói chuyện trực tiếp với tổng giám đốc của chúng tôi đúng không?”

Khi nói những lời này, giọng điệu của anh ta có chút cẩn thận, như là đang thăm dò, nhưng lại không dám khẳng định, sợ làm mất lòng cô.

Lúc trước Tiểu Nhan đã nói rằng cảm thấy anh ta đặc biệt coi trọng mình, lúc ấy Hàn Mộc Tử còn không cảm thấy có gì lạ, tưởng rằng anh ta coi trọng đến tài năng của mình.

Bây giờ nghĩ lại thì quả nhiên là có nguyên nhân.

Cô nghĩ một lúc, vẫn cảm thấy là nên nói thẳng luôn, trực tiếp có khi lại tốt hơn. "Đúng vậy, tôi muốn tự mình nói chuyện với anh ta về chi tiết của hợp đồng, cho nên là "Không thành vấn đề. Quản lí Dịch nhanh chóng đã đồng ý: “Tôi sẽ gửi số điện thoại di động của tổng giám đốc đến điện thoại của cô. Cô Hàn Mộc Tử, cô vui lòng chờ một lát.

Nói xong liền cúp máy.

Hàn Mộc Tử cầm điện thoại: “

Quả nhiên là vẫn chờ cô đúng không?

Dạ Lẫm Hàn, cuối cùng là anh muốn làm cái gì vậy?

Một lát sau, số điện thoại của Dạ Lầm Hàn đã được gửi đến, cô liếc nhìn dãy số kia, nhíu mày một cái.

Bây giờ đã muộn như vậy rồi, cô có nên gọi cho Dạ

Lẫm Hàn không?

Hỏi trực tiếp cho rõ ràng thôi?

Có thể người ta đang ngủ thì sao? Nhưng tay như không nghe lời, khi mà Hàn Mặc Tử còn đang do dự thì điện thoại đã được gọi đi.

Tút tút.

Âm thanh chờ kết nối điện thoại truyền đến, đợi một lúc liền nghe thấy đầu bên kia trả lời. "Alo?”

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ trong điện thoại, mặc dù chuyện kia đã qua từ rất lâu, nhưng giọng này vẫn vô cùng quen thuộc với Hàn Mộc Tử. Dù sao thì đây cũng là người đã bảo vệ sống chết của cô.

Bình luận

Truyện đang đọc