CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



**********

Gia đình Uất Trì.

Bởi vì sau cuộc điện thoại của Uất Trì Kim, Dạ Mạc Thâm liền quyết định trong khoảng thời gian này tạm thời không về với Hàn Mộc Tử, tránh cho thời gian ở bên ngoài quá dài, bên ngoài càng nghi ngờ.

Thật vất vả George mới giấu được cho anh, anh phải làm bộ làm tịch mới được.

Hiện tại anh vừa mới ở cùng Hàn Mộc Tử, tình cảm của hai người còn chưa ổn định, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, anh cũng không biết người phụ nữ này có thể bị dọa chạy mất hay không.

“Về rồi sao?”

“Ông ngoại.

Uất Trì Kim nhìn cháu ngoại trước mắt, trong đôi mắt đen lộ vẻ sắc bén.

Ông ngoại của anh rất giống mẹ của anh, đặc biệt là vẻ mặt kia, rất giống.

Mỗi lần nhìn thấy Uất Trì Thâm cùng mình phân cao thấp, không chịu thua, Uất Trì Kim giống như nhìn thấy con gái lớn của mình lại đứng ở trước mặt mình.

Vừa nghĩ tới con gái lớn của mình, Uất Trì Kim liền đau lòng, liền nhớ tới lời Tuyết nha đầu nói bên tại mình hôm nay, ông ta nhìn Uất Trì Thâm nói: “Cháu, theo ông đến phòng làm việc.

Loại ánh mắt vừa đau đớn vừa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép này, Dạ Mạc Thâm làm sao có thể không nhìn ra, anh nhìn bóng lưng ông ngoại của mình hơi nheo mắt lại.

Thời gian lâu như vậy rồi, ông ngoại chưa từng dùng ánh mắt như vừa rồi nhìn anh.

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Nhưng mà Dạ Mạc Thâm vẫn bình tĩnh theo bước chân của thượng Uất Trì Kim, đi theo ông ta vào phòng làm việc.

Sau khi vào phòng làm việc, Uất Trì Kim để cho Dạ Mạc Thâm đóng cửa phòng lại, sau đó tự mình ngồi xuống.

Dạ Mạc Thâm tiện tay đóng cửa phòng.

Anh không chủ động mở miệng, bởi vì anh biết tối nay Uất Trì Kim sẽ nói rất nhiều chuyện với mình, hoặc là hỏi rất nhiều vấn đề, trong lúc khi anh quyết định ở bên Hàn Mộc Tử, anh đã nghĩ xong tất cả câu trả lời, nghĩ đến tất cả vấn đề Uất Trì Kim sẽ hỏi.

“Thâm, cháu có thể nói cho ông ngoại biết, tại sao không muốn đính hôn với Tuyết không?"

Giọng nói của ông ta nghe rất già nua, mang theo một cảm giác mệt mỏi sâu sắc, môi mỏng của Dạ Mạc Thâm động đậy, mí mắt mở ra, vừa vặn nhìn vào trong đôi mắt đen nhánh kia.

“Tại sao?”

Dạ Mạc Thâm nhấp môi mỏng của mình, lạnh giọng: "Cháu không thích cô ấy."

Năm chữ, thoáng cái đã nói rõ tâm tình của mình, có thể nói là rất trực tiếp.

Uất Trì Kim vốn còn tưởng rằng anh sẽ nói gì đó, để ông ta có thể có chỗ nói tiếp, ai biết anh vừa mở miệng lại có thể đem bản thân bị chặn lại.

Nhất thời, sắc mặt Uất Trì Kim trở nên có chút khó coi.

“Cháu không thích con bé, vậy cháu thích ai?”

Vấn đề phía sau kia rất sắc bén, ngay cả hơi thở trên người Uất Trì Kim cũng trở nên mạnh mẽ, dường như chỉ cần Dạ Mạc Thâm nói ra một cái tên, quải trượng trên tay ông ta sẽ trực tiếp gõ lên đầu của anh.

Nhưng mà, Uất Trì Kim đụng phải Dạ Mạc Thâm. Anh từ trước đến nay đều kiêu ngạo quen rồi, căn bản không e ngại những thứ này.

Anh nhếch môi, lạnh lùng nói: "Tóm lại, cháu sẽ không đính hôn với cô ấy, mặc dù cháu là cháu ngoại của ông, nhưng cũng không muốn hôn nhân của mình bị ông ngoại định đoạt”

“Thằng nhóc thối này, ông ngoại còn có thể hại cháu sao? Cháu thành thật khai báo, có phải cháu ở bên ngoài giấu người hay không?”

Đáy mắt Dạ Mạc Thâm hiện lên một chút lệ quang, nhưng mà rất nhanh liền biến mất, không đợi anh mở miệng, ánh mắt Uất Trì Kim sắc bén nhìn anh.

“Ông nghe nói, trong công ty cháu có một nhân viên nhỏ luôn quấn lấy cháu, có ý với cháu, có chuyện này hay không?"

Dạ Mạc Thâm nhếch môi: "Những chuyện này, ông ngoại không phải vẫn biết sao?”

“Đúng, ông biết có rất nhiều phụ nữ thích cháu, nhưng không phải cháu khinh thường họ sao? Nhưng sao ông nghe nói, cháu đối với người này không bình thường, tại sao lại như vậy? Có phải cháu bị người phụ nữ kia mê hoặc không?”

Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm theo bản năng nhíu mày.

“Bị mê hoặc?”

"Ha..."

Dạ Mạc Thâm thấp giọng cười: "Ông ngoại, lúc trước ông còn trẻ không thích một người nào sao?”

Uất Trì Kim sửng sốt, nhưng không có nói tiếp.

Dạ Mạc Thâm tiện đà nói: "Cháu ngoại của ông không phải là một động vật máu lạnh vô tình vô nghĩa, thích một người là chuyện rất bình thường, cũng không bị ai mê hoặc”

Anh dùng vẻ mặt và thái độ rất nghiêm túc nói những lời này với Uất Trì Kim, nếu như anh không thèm để ý, hoặc là phủ nhận hay là giải thích, Uất Trì Kim còn có thể cảm thấy chuyện này không nghiêm trọng.

Nhưng bây giờ thì sao?

Dạ Mạc Thâm nghiêm túc nói chuyện này với mình như vậy, còn lấy ví dụ của ông ta lúc còn trẻ.

Điều này nói lên điều gì?

Đứa cháu ngoại này của ông ta rất nghiêm túc.

Nghĩ đến đây, Uất Trì Kim coi trọng vấn đề này, phút chốc đứng lên, chăm chú nhìn Dạ Mạc Thâm.

“Là ai? Rốt cuộc là ai có thể khiến cháu có thái độ này?”

Là ai? Trước mắt Dạ Mạc Thâm rất dễ dàng hiện lên khuôn mặt của Hàn Mộc Tử, đặc biệt là cặp mắt sạch sẽ kia.

Ấn tượng của Dạ Mạc Thâm đối với cô vẫn rất sâu sắc, mặc kệ cô làm chuyện gì.

Thấy Dạ Mạc Thâm không nói lời nào, Uất Trì Kim khẩn trương lên: "Cho nên những gì người khác nói đều là sự thật sao? Cháu thực sự cho cô gái đó một ưu ái đặc biệt? Để cô ấy tự do ra vào văn phòng của cháu sao?”

Dạ Mạc Thâm ngước mắt, trong mắt tối đen.

“Ông ngoại, những lời này đều là Đoan Mộc Tuyết nói cho ông?”

“Cháu không cần để ý những lời này là ai nói, chỉ cần kết quả đều giống nhau là được. Cháu thật sự có





Bình luận

Truyện đang đọc