CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



**********

Sau khi Tiểu Nhan và Hàn Thanh rời đi, trong nhà chỉ còn lại Hàn Mộc Tử một thân một mình.

Phòng khách đêm qua còn vô cùng náo nhiệt nay lập tức trở nên vắng vẻ, thoạt nhìn giống như không có sinh khí.

Hàn Mộc Tử do dự một hồi, đi đến cửa sổ bên kia kéo màn cửa ra, để ánh nắng mùa đông che kín toàn bộ phòng khách.

Ánh sáng vừa chiếu, trong phòng nhìn liền ẩm áp lên không ít, Hàn Mộc Tử cao hứng mấp máy môi, ăn cơm xong cô gọi điện thoại cho Đậu Nhỏ, sau khi cúp điện thoại lại bắt đầu mệt mỏi rã rời, muốn trở về phòng đi ngủ.

Thế nhưng hình như mùng một đầu năm ngủ cả ngày không tốt lắm?

Có điều ngẫm lại cũng không có gì, dù sao bây giờ ở nơi này cô cũng không người thân nào khác, coi như ăn Tết ở trong nước, nhà cô cũng giống như không có người thân dư thừa nào.

Thế là Hàn Mộc Tử làm công tác tư tưởng một phen, sau đó an tâm về phòng ngủ.

Khoảng thời gian này thời gian cô nghỉ ngơi tương đối ít, không nghỉ ngơi tốt, lại thêm trong lòng có chuyện, cho nên càng ngủ không ngon.

Thế nhưng bây giờ tất cả mọi người đều ở bên cạnh mình, cô còn có cái gì ngủ không được?

Rất nhanh Hàn Mộc Tử liền tiến vào mộng đẹp. Lúc Dạ Mạc Thâm và Đậu Nhỏ trở về còn mang đồ ăn cho Hàn Mộc Tử, kết quả lại phát hiện Hàn Mộc Tử còn đang ngủ, thế là Đậu Nhỏ rón rén đóng cửa phòng, đặt đồ ăn lên bàn nói với Dạ Mạc

Thâm:

"Ba, mẹ còn đang ngủ, không cho phép ba quấy rầy mẹ!"

Nghe thấy con trai dạy bảo mình, Dạ Mạc Thâm cũng không biểu lộ cái gì, thậm chí không trả lời cậu bé.

Hai tay của Đậu Nhỏ chống nạnh: "Người ba xấu kí, có nghe được không đó?"

Dạ Mạc Thâm đưa tay vuốt vuốt lông mày của mình, bất đắc dĩ mở miệng: "Nghe thấy rồi, không quấy rầy mẹ con là được."

Nếu như người mở cửa là anh, phát hiện mộc tử đang ngủ, anh cũng sẽ không đánh thức cô.

Anh nghe nói phụ nữ mang thai rất thích ngủ, đêm qua bản thân cô còn ngủ muộn, ban ngày ngủ thêm một lát cũng không có chuyện gì.

Chỉ có điều...

Tiếp theo mỗi ngày anh đều có việc phải làm... Bởi vì suy nghĩ, cho nên ngón tay thon dài của Dạ Mạc Thâm đặt trên mặt bàn, gõ từng cái từng

cái.

Đậu Nhỏ quan sát động tác này trong giây lát, đột nhiên ngẩng đầu nói: "Ba, ba đang có âm mưu xấu gì sao?"

Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm ổn định tinh thần trong phút chốc, đôi mắt nhìn chằm chằm Đậu Nhỏ có chút nheo lại.

Tâm tư của anh thế mà không thoát khỏi con mắt của thằng nhóc này? Đây thật sự là con của mình? Đến cả tâm tư của mình cũng mò ra được?

Đối mặt với m vấn đề này, Dạ Mạc Thâm không trả lời mà hỏi lại: "Con cứ nói đi?"

Đậu Nhỏ nháy mắt mấy cái: "Con đoán nhất định là:"

Dạ Mạc Thâm: " "

Thằng nhóc hổ chết ba không đền mạng. Nói

thế nào cũng là con của anh, hố anh cũng được, ai bảo lúc trước anh phụ mẹ con bọn họ chứ? Cho nên, anh cần phải mau chóng khôi phục ký ức.

Lúc Hàn Mộc Tử tỉnh lại, là bị người đánh thức, vốn dĩ cô đang mơ màng ngủ, lại mơ hồ giống như nghe thấy tiếng khóc và tiếng gào của một người phụ nữ.

Thế nhưng cô ngủ quá sâu, chỉ cảm thấy âm thanh này có chút đáng ghét, cũng không để ý tới.

Rất nhanh, âm thanh này càng lúc càng lớn, làm cho Hàn Mộc Tử không có cách nào ngủ tiếp, đầu óc cũng coi như hoàn toàn tỉnh táo.

Âm thanh này... Làm sao nghe quen thuộc quá

vậy?

Hàn Mộc Tử nằm một hồi, bỗng nhiên xoay người rời giường, choàng áo khoác lên người rồi đi ra ngoài.

Vừa mở cửa phòng ra, âm thanh kia càng lớn

"Ha ha ha đừng cản tôi, tôi không có say, tôi

hơn.

còn muốn uống, uống nữa!"

Vừa mở cửa, Hàn Mộc Tử liền nhìn thấy Tiểu Nhan giống như bà điên đứng trên ghế sô pha, giơ điện thoại làm động tác cạn ly, hai gò má ửng hồng, ánh mắt mê ly, rõ ràng đã say đến không biết trời đất trăng sao gì.

Mà cô ấy còn coi di động trở thành chai rượu.

Xảy ra chuyện gì r?

Đây là suy nghĩ đầu tiên của Hàn Mộc Tử.

Không phải Tiểu Nhan và Hàn Thanh ra ngoài mua quần áo sao? Thật vất vả hai người mới có thời gian ở cùng nhau, cho nên sau khi Hàn Mộc Tử mừng thay cho cô ấy còn yên lòng đi ngủ.

Hiện tại làm sao cô ấy lại trở về với bộ dáng say như vậy.

Tiểu Nhan điên điên khùng khùng, ngược lại Tiêu Túc ở một bên vội muốn chết, cậu ta ở bên cạnh một mực tận tình khuyên bảo Tiểu Nhan xuống dưới m, thậm chí còn muốn cầm điện thoại của cô ấy.

Kết quả lại bị bàn tay của Tiểu Nhan đập tới.

"Không cho phép anh đoạt rượu của tôi! Mơ tưởng!"

Nói xong, Tiểu Nhan chăm chú ôm lấy điện thoại di động của mình: "Rượu của tôi! Tôi! Các người ai cũng đừng mong cướp đi."

Hai người này huyên náo đến không còn hình

dáng.

Bên cạnh còn có một cặp ba con sống chết mặc bay.

Dạ Mạc Thâm và Đậu Nhỏ ngồi cách chỗ của Tiểu Nhan rất xa rất xa, hai người mặt không thay đổi ngồi ở chỗ đó, giống như căn bản không nghe thấy những âm thanh này và nhìn thấy người này.

Hiếm khi hai ánh mắt và hành động của ba con giống nhau như thế.

Thật không nghĩ đến dưới loại tình huống này.

Nhìn thấy Hàn Mộc Tử đi ra, hai ba con mới hơi động một chút, nhưng căn bản không kịp chờ bọn họ nói chuyện, Hàn Mộc Tử vừa tức vừa buồn bực đi tới.

"Xảy ra chuyện gì thế?"

Âm thanh của cô vừa xuất hiện, trong phòng khách an tĩnh một hồi, đến cả Tiểu Nhan đang đùa nghịch điên cuồng sau khi nghe thấy âm thanh của cô cũng an tĩnh một chút, sau đó nhìn về phía cô.

"Tiểu Nhan, cậu làm sao mà uống say đến như vậy? Còn đứng cao như vậy làm gì? Mau xuống đây!"

Tiểu Nhan khoanh tay ngơ ngác đứng một hồi, nhìn chằm chằm Hàn Mộc Tử thật lâu, đột nhiên ánh mắt giống như nhìn thấy bảo vật trở nên lập loè tỏa sáng, sau đó bỗng nhiên từ trên ghế số pha nhảy xuống, hướng về phía Hàn Mộc Tử nhanh chóng chạy tới.

Tốc độ của cô ấy rất nhanh, mà hiển nhiên là tất cả mọi người đều không ngờ đến đột nhiên cô ấy lại chạy về phía Hàn Mộc Tử.

Dạ Mạc Thâm nguy hiểm nheo mắt lại, cấp tốc đứng dậy.

Nhưng cách Tiểu Nhan và Hàn Mộc Tử vẫn có một đoạn ngắn khoảng cách, mà Tiểu Nhan đã chạy đến trước mặt Hàn Mộc Tử, nếu như đụng vào...

"Né ngay!"

Dạ Mạc Thâm lớn tiếng khiển trách.

Vốn dĩ Hàn Mộc Tử cảm thấy không có gì, bị Dạ Mạc Thâm rống một câu, cả người đều khẩn trương.

Nhưng cô đã không kịp né tránh, mắt thấy Tiểu Nhan đã đến trước mặt của cô, một đôi tay kịp thời giữ cô ấy lại.

Động tác của Tiểu Nhan cũng dừng lại theo. Hàn Mộc Tử ngẩng đầu nhìn về phía người tới. "Anh?"

Anh ta trở về lúc nào? Làm sao vừa rồi vẫn không nhìn thấy bóng dáng?

Lúc này lại xuất hiện từ nơi nào vậy?

Hàn Thanh kéo ống tay áo của Tiểu Nhan ngăn cô ấy nhào về phía trước, Tiểu Nhan vùng vẫy một hồi không động được, liền nhìn về phía người giam cầm mình.

Vốn dĩ trên mặt cô ấy đang nhe răng trợn mắt, thế nhưng sau khi nhìn thấy Hàn Thanh, lại đột nhiên đổi sắc mặt.

Tiêu Túc đang theo sát tự nhiên cũng chú ý tới

Bình luận

Truyện đang đọc