"A.”Hàn Mộc Tử kinh ngạc thốt lên một tiếng, chưa kịp trốn đã bị anh đè hai tay xuống, Dạ Mạc Thâm vừa tầm rửa xong, trên người vẫn còn hơi nước và độ nóng, mà anh vẫn cứ ở trần như vậy và đè ép cô.
Hàn Mộc Tử cảm giác tim mình như sắp vọt từ cuống họng ra ngoài, cô căng thẳng nhìn người trước mặt đang kề sát mình trong gang tấc. “Anh, anh định làm gì...
Nói xong, Hàn Mộc Tử thậm chí căng thẳng tới mức liếm môi.
Nào ngờ, đối với đàn ông, động tác liếm môi này chẳng khác gì đang mời gọi, nhất là với khoảng cách gần như thế này, với loại tư thế này.
Gần như là chỉ trong nháy mắt, Dạ Mạc Thâm cúi xuống hôn cô, nụ hôn nóng bỏng còn nóng hơn cả nhiệt độ trên người anh, trong nháy mắt liền nhấn chìm cô. “A.”Hàn Mộc Tử trừng lớn mắt, giơ tay lên định đẩy anh ra.
Cái tên khốn kiếp này...
Cô còn chưa tắm rửa, đi làm suốt cả ngày, cô cảm giác trên người mình toàn là mùi mồ hôi.
Nhưng mà Dạ Mạc Thâm thì không thế, anh đã tắm rồi, nếu anh và Hàn Mộc Tử quan hệ bây giờ thì không phải cô sẽ rất thua thiệt à?
Dù sao thì cô rất thối.
Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử chỉ có thể cố gắng tránh nụ hôn của anh rồi nói: "Khoan đã, chờ chút... Em còn chưa tắm."
Đôi môi Dạ Mạc Thâm chuyển qua gáy cô: “Tầm gì mà tầm? Dù sao anh cũng không để ý!” “Tôi, tôi để ý! Anh mau thả tôi ra đi."
Anh yên lặng nằm trên Jười cô, đột nhiên đứng dậy bế cô lên. “Vậy được, anh bể em đi tắm.”
Sau đó không thèm quan tâm cô có đồng ý hay không, Dạ Mạc Thâm trực tiếp bể cô đi vào phòng tắm.
Ram!
Trong phòng tắm vẫn còn hơi nóng lúc Dạ Mạc Thâm tắm rửa, sau khi bế cô vào Dạ Mạc Thâm bèn đóng cửa lại, giống như là sợ cô sẽ chạy trốn.
Người cao tất nhiên sẽ cao tay, một tay anh ôm cô, tay kia đã mở vòi hoa sen ra.
Nước lập tức chảy ra từ vòi hoa sen, phun lên đầu Hàn Mộc Tử, khiến cho Hàn Mộc Tử tỉnh táo lại.
Cô bắt đầu giãy dụa: “Anh thả tôi ra, tôi tự tắm được, anh đi ra ngoài đi.”
Dạ Mạc Thâm buông cô xuống, nhưng vẫn không đi ra ngoài mà đẩy cô vào tường, để lưng cô áp vào bức tường lạnh buốt.
Phía trước là nước nóng dội vào, đằng sau là bức tường lạnh lẽo.
Cái cảm giác nóng lạnh trái ngược này... Hô hấp của Hàn Mộc Tử hơi ngừng lại, cô ngước đầu nhìn vào mắt Dạ Mạc Thâm, lại phát hiện đáy mắt anh đen kịt, giống như vực sâu khiến người ta cảm thấy không chân thực.
Hàn Mộc Tử hơi hoảng loạn, nhưng cô lại hơi chờ mong, ánh mắt trống rỗng của cô nhìn khắp tứ phía, có cảm giác trống rỗng không nơi nương tựa.
Cho đến khi quần áo rơi xuống hết. "Nhìn anh.”
Dạ Mạc Thâm nằm lấy cắm cô, tỏ ý bảo cô đừng có nhìn đi chỗ khác. “Vào lúc này, em chỉ cần nhìn anh là được.” "Um?"
Tuy trong lòng hơi hoảng loạn, nhưng dường như anh có một sức lôi cuốn lạ kỳ khiến cô khẽ gật đầu trong vô thức.
Thậm chí Hàn Mộc Tử có thể thấy bóng của mình trong đôi mắt đen kịt của anh.
Sắc mặt ửng hồng, mái tóc lộn xộn, đôi mắt mơ màng, xinh đẹp như thế...
Thời gian tắm rửa này trôi qua rất lâu.
Sau khi tắm xong, Dạ Mạc Thâm sấy tóc cho Hàn Mộc Tử, vừa sấy tóc vừa nhìn thấy vết xanh xanh tím tím trên cổ cô, lại không nhịn được cúi đầu xuống hôn cô.
Hỗn hôn, hai người lại làm một lần nữa trên ghế số pha.
Cuối cùng... Lại từ ghế sô pha chuyển lên trên giường.
Một đêm... Mệt đến mức lả đi.
Hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ, Hàn Mộc Tử đã mệt mỏi tới cùng cực, lúc ngủ còn hít thở rất nặng nề, mặc dù Dạ Mạc Thâm cũng rất mệt mỏi nhưng lại chẳng buồn ngủ chút nào.
Ôm người nào đó đã mệt đến mức lả đi vào trong lòng, Dạ Mạc Thâm thỏa mãn hôn một cái lên trán cô đầy yêu thương, sau đó lại chuyển từ trán qua mắt, rồi lại chuyển qua chóp mũi.
Lai...
Ánh mắt Dạ Mạc Thâm tối sầm xuống một chút, không thể đi xuống được nữa.
Nếu không... Anh sẽ không thể kiềm chế được mình. Anh rất có tinh lực, nhưng người nào đó thì ngày mai sẽ không thể xuống giường được.
Cuối cùng anh vẫn không đành lòng, nụ hôn của Dạ Mạc Thâm không đi xuống nữa, mà lại rơi vào trên trán cô, anh khẽ nói với cô: “Ngủ ngon."
Sau đó nhắm mắt lại cùng ngủ với cô.
Giấc ngủ này Hàn Mộc Tử ngủ rất sâu rất sâu, ngày hôm sau bị Dạ Mạc Thâm đánh thức, vừa mở mắt liền khôi phục lại tri giác, sau đó cô lập tức cảm giác tứ chi của mình như nhũn ra, không còn chút sức lực nào, ngay cả giơ tay lên cũng khó khăn. “Em tỉnh rồi à? Uống chút nước ẩm trước đi."Gương mặt đẹp trai của Dạ Mạc Thầm tiến tới gần, anh đỡ cô lên, rồi lại để hai cái gối ra phía sau để cô ngồi dựa vào, sau đó tự cầm cốc nước tới để bên môi cô.
Hàn Mộc Tử cũng khát nước nên không từ chối, cô uống vài ngụm nước để làm ấm cổ họng trong lúc anh cầm cái cổ, một hồi lâu sau cô mới dần tỉnh táo lại. “Mệt lắm đúng không? Cả ngày hôm nay em ở trong khách sạn nghỉ ngơi cho khỏe đi nhé?" “... Tôi ra nước ngoài với anh là để nắm trong khách sạn nghỉ ngơi à?"Hàn Mộc Tử trợn mắt nhìn Dạ Mạc
Thâm. “Đương nhiên không phải, anh nhớ chuyện này mà, nhưng mà... Giờ en vẫn còn sức hả?" “Dù tôi không còn sức thì cũng là tác phẩm của anh!” “Vâng."Dạ Mạc Thâm khẽ cười, tiến tới, vẻ mặt nịnh nọt: "Do anh không tự kiềm chế được, anh bắt nạt em nên mới hại em thành ra thế này.
Hàn Mộc Tử đẩy mặt anh ra, ngăn không cho anh đi tới tiếp rồi nói: “Tôi đói, chắc là anh không đến mức không chuẩn bị đồ ăn cho tôi đấy chứ?" “Đương nhiên là có, anh bế em đi đánh răng trước nhé?" “Không cần, tôi tự đi."
Hàn Mộc Tử đẩy anh ra, định tự xuống giường, kết quả vừa chạm chân xuống đất thì toàn thân liền nhũn ra, suýt chút nữa thì ngã xuống. May mà Dạ Mạc Thâm đỡ được cô lại, sau đó bể cô lên đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Hàn Mộc Tử nghĩ thầm trong lòng, đời này chuyện xấu hổ nhất của mình chính là bị người khác bể đánh răng.
Cho nên cô không đồng ý, mà chỉ cho Dạ Mạc Thâm dìu cô để tránh ngã sấp mặt xuống là được rồi, sau đó cô vẫn tự đứng đánh răng.
Rửa mặt xong, Hàn Mộc Tử lại được Dạ Mạc Thâm bế tới bàn ăn, cô mới bắt đầu ăn bữa sáng một cách ngon lành, cô đã đói lắm rồi, trong lúc ăn còn hung dữ trợn mắt nhìn Dạ Mạc Thâm một cái.
Dạ Mạc Thâm mỉm cười nhìn ánh mắt của cô, anh khẽ nói: "Còn có sức trừng anh cơ à? Ý em là em cảm thấy anh chưa cố gắng đủ hả?"
Cô lại liếc anh một cái, Hàn Mộc Tử có thể đổi họ luôn được rồi.
Cô yên lặng cúi đầu ăn sáng, rất vất vả cổ sức lấp đầy bụng mình, sau đó vừa chùi miệng vừa hỏi: “Bao giờ thì anh mới dẫn tôi đi gặp cô gái kia?"
Nụ cười trên môi Dạ Mạc Thâm cứng đờ lại, anh nhíu mày nói: "Gấp lắm hả? Với lại... Giờ em có sức à?"
Nghe thấy anh nói thế, Hàn Mộc Tử cười khẩy một cái: "Sao lại không? Tôi vẫn có sức gặp người, cũng có sức nói chuyện.
Lần này đi chính là anh dẫn mình tới gặp cô gái tên là Đoan Mộc Tuyết kia, thật ra... Ngay cải lúc anh đưa cô lên máy bay đó là Hàn Mộc Tử đã tin tưởng anh rồi. Cũng có thể nói, cô cũng không quá nghi ngờ anh, chẳng qua cô cảm thấy nếu anh không thể xử lý được tốt món nợ đào hoa của mình, không thể cho cô cảm giác an toàn, vậy thì tất nhiên cô cũng sẽ không lãng phí thời gian sống quãng đời còn lại với anh.