CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Lúc rời đi, cô ấy cũng không thèm quay đầu nhìn lại, cũng không để lại thêm một ánh mắt nào cho Tiêu Túc, như vậy không một chút do dự, coi như một lòng quyết tâm dứt khoát.

Nhìn theo bóng lưng của cô ấy, bàn tay đang buông lỏng bên cạnh của Tiêu Túc không khỏi siết chặt thành nắm đấm.

Cậu ta cảm thấy dường như có thứ gì đó đang rời xa mình, một cảm giác bất lực mà anh muốn nắm bắt nhưng lại không thể. Lý trí nói với cậu ta rằng cậu ta nên đuổi theo và giải thích rõ ràng với Giang Tiểu Bạch.

Tuy nhiên, bước chân vẫn đứng yên tại chỗ không bước đi được.

Sau đó Tiêu Túc suy nghĩ, Giang Tiểu Bạch không phải loại người nói nhiều lời như vậy, bây giờ tình hình đã khác, chờ sau khi giải quyết xong, sẽ trở về tìm cô ấy giải thích một lần, cô ấy chắc chắn sẽ hiểu.

Sau khi nghĩ như vậy, trong lòng Tiêu Túc cảm thấy yên tâm hơn.

Sau đó chỉ có một mình Tiêu Túc quay trở về, Hàn Mộc Tử quan sát một lúc, sau đó nhíu mày lại.

Mặc dù Tiêu Túc quan tâm đến Tiểu Nhan là một chuyện tốt, nhưng mà theo lý thuyết, cậu ta đã bị thương như thế này, mà mối quan hệ giữa cậu ta và cô gái đó vẻ không bình thường.

Vậy mà bây giờ, chỉ có một mình Tiêu Túc quay trở về.

Vậy là cô gái đó đã đi rồi?

Đang suy nghĩ miên man, cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra, nhân viên y tế xuất hiện trước mặt bọn họ.

Hàn Thanh tiến lên phía trước đầu tiên, Tiêu Túc theo sát phía sau, ngược lại Hàn Mộc Tử và Dạ Mạc Thâm đã bị những người đó tách ra ở phía sau.

“Bác sĩ, vợ tôi thế nào?”

“Bác sĩ, cô ấy thế nào?”

Tiêu Túc và Hàn Thanh đồng thanh nói.

Bác sĩ liếc nhìn hai người bị thương ở trước mặt, bất giác nhíu mày tỏ vẻ không đồng ý, nhân viên y tế bên cạnh lập tức giải thích: “Tôi thuyết phục không được. Bọn họ nhất định phải xuống giường. Có lẽ bọn họ rất quan tâm về người bị thương bên trong.”

“Thật sự là làm bậy!” Bác sĩ quát một câu, nhưng ngay sau đó bình tĩnh lại, hỏi thẳng: “Các người ai là người nhà bệnh nhân?”

Tiêu Túc không thể trả lời câu hỏi này, cậu ta mở miệng nhưng không nói một lời nào.

“Tôi” Hàn Thanh sắc mặt bình thường đáp lại: “Tôi là chồng của cô ấy”

“Chồng phải không? Vợ của anh có thai, anh biết không?”

Âm…

Hàn Thanh cảm giác được có thứ gì đó từ phía trước đập vào, hắn ngẩn người hồi lâu, nhưng cũng không kịp phản ứng.



Mang, mang thai?

Nhan Nhan mang thai?

Mặc dù anh ta đã ôm đã hôn Tiểu Nhan khi hai người ở bên nhau, nhưng Hàn Thanh luôn rất kiềm chế, ngay cả lần trước khi anh ta muốn cùng cô ấy, nhưng bị Tiểu Nhan lấy cớ đang trong kỳ kinh nguyệt của mình mà từ chối.

Vì vậy, nếu cô ấy có thai, khả năng duy nhất là lần hai người đi du lịch.

Lần đó anh ta bị trúng thuốc, và anh ta rõ ràng có thể kiềm chế bản thân, nhưng Nhan Nhan, cô gái này…

Nghĩ đến chuyện xảy ra đêm đó, Hàn Thanh vẫn cảm thấy đêm đó thật sự rất liều lĩnh, cho nên sau khi trở về liền bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ, bao gồm cả nhãn đính hôn và váy cưới.

Anh ta chỉ không ngờ rằng lại xảy ra chuyện không ổn trong đám cưới lần này.

“Vợ anh bây giờ rất yếu, đứa nhỏ có thể không giữ được.”

Tuy nhiên, trước khi Hàn Thanh đang chìm đắm trong niềm vui được làm cha thì những lời nói tiếp theo của bác sĩ chẳng khác gì một chậu nước lạnh dội xuống đầu anh ta.

“Khói cô ấy hít vào hơi nhiêu nên cần phải theo dõi thêm. Bệnh viện sẽ điều trị cho vợ của anh cố gắng bảo vệ đứa trẻ, nhưng cần phải ký một bản cam kết”

Nhân viên rất nhanh đi đến đưa ra một bản cam kết.

Hàn Thanh nhìn tờ giấy trên tay, do dự một chút, vươn tay nhận lấy, nhanh chóng ký tên.

“Cảm ơn anh, xin hãy cố gắng bảo vệ an toàn cho vợ tôi”

Có vẻ là hơi ngạc nhiên, nhân viên y tế gật đầu, cửa phòng cấp cứu lại đóng lại.

Trong hành lang yên lặng, bởi vì sự việc vừa rồi, cho nên hiện tại không có ai nói gì.

Đột nhiên, Tiêu Túc vươn tay nắm lấy cổ áo Hàn Thanh, đấm mạnh vào người anh!

Phanh!

Hàn Thanh nhận một đấm vào cằm, lảo đảo lui về phía sau, sau đó mới đứng vững lại được.

Hàn Mộc Tử sửng sốt kêu lên muốn bước tới, nhưng bị Dạ Mạc Thâm bên cạnh ôm lấy eo, không bước tới được, vẻ mặt của anh lãnh đạm, tựa như sớm đã đoán được.

“Hàn Thanh, anh là đàn ông sao? Trong đám cưới lại xảy ra chuyện như thế này, anh làm việc như vậy sao?”

Một đấm vẫn chưa hết giận, Tiêu Túc tiến lên túm lấy cổ áo của Hàn Thanh, lại đấm vào hắn, mà chỉ hướng vào mặt của anh mà đấm.



Hàn Thanh có vẻ đuối lý, anh ta không hề đánh trả, nhưng Tiêu Túc vấn là đánh hắn.

Còn Hàn Mộc Tử nhìn xem đau lòng đến không chịu nổi, nhưng nghĩ đến chuyện đã xảy ra, nghĩ đến Tiểu Nhan đang nằm bên trong, cô chỉ có thể cắn chặt môi dưới, đứng tại chỗ.

Đàn ông có cách giải quyết mọi việc của đàn ông, tuy rằng đánh nhau là không đúng nhưng xem ra lúc này hai người không thể nói chuyện dễ dàng được, chỉ có thể chờ đợi.

Quả nhiên, sau khi Tiêu Túc đánh vài cú đấm để trút giận, Hàn Thanh liền bắt lấy nắm đấm của cậu ta.

“Là tôi không bảo vệ tốt cô ấy”

“Anh cũng biết là anh không bảo vệ cô ấy sao? Trước đây anh đã làm tổn thương cô ấy thì thôi đi. Bây giờ anh muốn ở bên cô ấy, vậy thì anh nên chăm sóc cô ấy thật tốt. Trong đám cưới đã xảy ra sơ suất lớn như vậy. Nếu cô ấy có chuyện gì, anh có thể chịu trách nhiệm nổi chuyện này không?”

Khi cả hai đang đánh nhau, ba mẹ của Tiểu Nhan vội vã chạy đến.

Lúc trước bọn họ thực sự lo lắng cho con gái, nhưng khi con gái và Hàn Thanh được đưa lên xe, ba Chu lại cảm thấy hôm nay tất cả khách mời đều ở đây, thật không hay khi tất cả chủ nhà bọn họ đều rời đi, dù sao họ đã được đưa đến bác sĩ, vì vậy ông ấy đã cùng La Tuệ Mỹ cùng giải quyết những rắc rối tiếp theo, sau đó cùng Hàn Mộc Tử và Đậu nhỏ cùng đến bệnh viện.

Sau khi xử lý xong, liền vội vàng chạy tới.

Ai biết sau khi bọn họ tới, nhìn thấy Tiêu Túc và Hàn Thanh đánh nhau, lập tức tiến lên khuyên can bọn họ đánh nhau.

“Hai người sao vậy? Đầu toàn thân bị thương thế này làm sao còn đánh nhau? Cảm thấy cơ thể mình chưa đủ đau sao?”

Đối mặt với ba mẹ của Tiểu Nhan, Tiêu Túc không thể tiếp tục làm càn, mà cậu ta mới vừa đánh vài cái, Hàn Thanh vẫn còn chưa thu tay về, hiện tại anh ta xem như đã bình tĩnh trở lại.

Anh ta nghe nói Tiểu Nhan đang mang thai nhưng lại hít phải khói nặng trong đám cháy, khi tính mạng của cô ấy bị đe dọa, tâm trí anh ta thực sự sắp nổ tung.

Sau khi La Tuệ Mỹ kéo hai người ra, bà ấy thấy khuôn mặt của Hàn Thanh bị thương đầy mặt, cảm thấy đau lòng.

“Con có sao không? Gọi bác sĩ đến chăm sóc “

nha: “Mẹ, không sao đâu.”

La Tuệ Mỹ hơi sững sờ trước tiếng gọi của mẹ Hàn Thanh, nhưng bà ấy nhanh chóng nhận ra rằng nếu đám cưới diễn ra suôn sẻ, cậu ta thực sự là con rể của mình, việc gọi mẹ giống như Tiểu Nhan là điều bình thường.

Dù lần này gặp tai nạn nhưng bà cảm thấy khá xúc động khi thấy con rể lao vào lửa cứu người một cách liều lĩnh.

Rốt cuộc, con gái bà đã kết hôn với một người coi trọng mạng sống của con gái mình hơn, nên bà thực sự không phải lo lắng về điêu đó trong tương lai.

Hiện tại sống sót sau tai nạn, tuy là còn lo sợ, nhưng nếu những chuyện này cũng không xảy ra, không biết cậu ta sẽ vì con gái mình mà trả giá bao nhiêu.

“Đừng đánh nhau nữa, chuyện đã xảy ra thế này rồi, hai người còn bị thương nặng nữa, về phòng bệnh đi, có chúng ta ở lại đây được rồi.”

Ba Chu không khôn khéo như La Tuệ Mỹ, ông ấy chỉ quan tâm đến tình hình của con gái mình bây giờ, vì vậy ông trực tiếp hỏi: “Nhan Nhan bị làm sao rồi? Không có chuyện gì lớn đúng không?”

Bình luận

Truyện đang đọc