CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tuy trồng bác gái nhỏ như thế, nhưng giọng nói lại “oanh trời liệt đất”, làm người nghe phải rùng mình.

Cho nên mặc dù đang nghe nhạc, Tiểu Nhan vẫn có thể nghe thấy tiếng chửi rất rõ ràng.

Mắt cô lộ vẻ lạnh lùng, không ngờ rằng đi tàu hoả cũng có thể đụng phải loại người này.

Tiểu Nhan lười cãi tay đối với bà ta, nhắm mắt lại lùi ra sau, vặn to âm lượng, xem như không nghe thấy gì. Chỉ cần xuống xe lửa, mọi chuyện đều sẽ ổn thôi, Tiểu Nhan nghĩ thầm.

Về đêm, trời trở lạnh, lúc đầu thì Tiểu Nhan cũng không có ý định đi ngủ, nhưng sau đó lại bắt đầu lim dim, mà lúc này xe lửa cũng là đi đêm, cho nên phần lớn mọi người náo loạn lúc ban đầu, nhưng về sau cũng bắt đầu yên tĩnh lại.

Trong tình cảnh như vậy, Tiểu Nhan cảm thấy có chút buồn ngủ, cô nhắm mắt lại, nắm chặt áo khoác rồi tiếp tục ngủ.

Ai ngờ một lát sau, đứa bé bên cạnh lại khóc nhảo lên, khóc đến nỗi tại nghe của cô như muốn vỡ vụn.

Người bên cạnh không chịu được nữa, liền nói với bác gái:

“Bác có thể quản lý đứa bé một chút được hay không, lúc này mọi người đều đang nghỉ ngơi, sao có thể để nó ồn ào như vậy được?”

Bác gái không chút do dự, lập tức cãi lại: “Muốn hay không là do cậu dạy sao? Trẻ con không nghe lời, cậu nghĩ tôi có biện pháp nào à? Không muốn ồn ào thì cậu tự mình bao nguyên một chiếc tàu đi?”

Người kia thật sự không chịu đựng được nữa, nên mới nói một câu thôi.

Không ngờ lại bị mắng cho một trận, chỉ có thể ngậm ngùi im lặng.

Thế nhưng có lẽ bác gái bực bội trong lòng, mắng người khác hai câu còn cảm thấy chưa đủ, tiếp tục ngồi châm biếm:

“Một số người thật đúng là không biết mình nặng bao nhiêu, mua vé ghế ngồi mà lại đòi hỏi nhiều như vậy, cậu cho rằng cậu là Hoàng đế à, ngồi tàu hoả lại có nhiều yêu cầu như thế? Ngay cả vé giường nằm cũng không mua nổi thì còn đòi hỏi cái gì chứ? Ôi trời, cậu đang sợ đấy à, ngay cả một câu cũng không dám nói lại.”

Người kia bị nói vậy thì đỏ mặt tía tai, tức giận nói: “Ai nói tôi không mua nổi vé giường nằm? Nếu không phải về giường nằm đều bị đặt hết rồi thì còn lâu tôi mới mua loại vé ghế ngồi này!”

“Thật sao? Nói thì hay lắm, nhưng thậm chí cậu còn không thể bao trọn một toa xe, ôi thật là, trẻ con khóc nháo không phải rất bình thường sao? Chẳng có chút giáo dục và lòng thương người nào”

“Được, được, bác nói cái gì cũng đúng, tôi không cãi với bác nữa.” “Cãi không lại thì bắt đầu chơi xấu chứ gì?”

Nói rồi bác gái đột nhiên lấy ra từ trong túi một nắm hạt dưa, bỏ lên ngực đứa trẻ: "Khóc cái gì mà khóc? Cắn hạt dưa của mày đi! Không nghe thấy có người mắng mày sao? Còn khóc nữa là tạo ném mày ra khỏi xe lửa đấy.”

Đứa nhóc bị doạ sợ, quả thật yên tĩnh lại một chút, cũng có thể là vì nhìn thấy nắm hạt dưa, nên ngoan ngoãn nghe lời, bắt đầu cắn hạt dưa.

Xung quanh dần trở nên yên ắng, Tiểu Nhan thở dài một hơi, vào lúc cô chuẩn bị tiếp tục ngủ thì lại có thêm một biến cố.

Đứa nhóc kia bắt đầu ném vỏ hạt dựa vào người cô.

Vì Tiểu Nhan ăn mặc dày, cho nên lúc đầu cũng không phát hiện ra, qua một lúc mới nhận ra được điều bất thường.

Thế là cô cúi đầu xem xét, phát hiện trên quần áo của mình có mấy cái vỏ hạt dưa, lúc cô nhìn sang đứa trẻ kia thì thấy được ánh mắt đắc ý của nó.

Giống như là cố ý, bởi vì lúc trước nó muốn tai nghe của cô, nhưng cô lại không cho nó, cho nên bây giờ nhất định là nó muốn trả thù cô.

Nghĩ một lát, Tiểu Nhan giật giật khoé môi, tháo tai nghe xuống.

"Bác gái."

Bác gái đang cắn hạt dưa, nghe tiếng gọi thì quay đầu nhìn Tiểu Nhan một chút. “Cháu trai bác cắn hạt dưa, ném vỏ hạt lên người của tôi.”

Cô chỉ vào vỏ hạt dưa trên quần áo mình, lúc đầu nghĩ rằng bác gái sẽ nói xin lỗi, ai ngờ bà ta chỉ liếc qua một cái, sau đó khinh miệt nói: “Chẳng phải chỉ là mấy cái vỏ thôi sao? Trẻ con không hiểu chuyện, một người lớn như cô so đo với nó làm gì? Không phải chỉ cần dùng tay phủi đi là được rồi hay sao?”

Ban đầu, tâm trạng của Tiểu Nhan cũng không được tốt lắm, nghe xong những lời này cơn tức giận càng bùng lên.

Cô nghĩ mà phát cáu, lại cảm thấy buồn cười, nhìn bác gái một lúc rồi nói: “Bác không cảm thấy giáo dục của đứa trẻ này có vấn đề sao? Chưa tính vỏ ăn xong không vứt vào thùng rác, mà lại ném lên người khác, còn cảm thấy tôi đang so đo cùng trẻ con?”

“Chẳng lẽ không phải? Nó mới bao nhiêu tuổi chứ, tôi nói này, trông cô xinh xắn ưa nhìn như vậy, không nghĩ rằng lòng dạ lại xấu xa như thế! Cô lớn như vậy lại muốn so đo cùng một đứa trẻ? Đã nói với cô nó chỉ là trẻ con không hiểu chuyện, chẳng phải cô chỉ cần phải đi là xong sao?”

Mọi người xung quanh nghe được tiếng động, cũng không ngủ nữa, sau đó bắt đầu xem kịch.

Tiểu Nhan cười lạnh thành tiếng, trực tiếp đáp lại.

“Mấy cái vỏ hạt dưa này đều dính nước bọt, làm sao tôi biết được đứa nhỏ này có khoẻ mạnh hay không, đụng vào nước bọt của nó, lỡ như tôi bị lây bệnh gì thì thế nào?”

Đây cũng chỉ là một câu nói vẩn vơ, không phải là cố ý nguyền rủa đối phương hay gì cả.

Nhưng lúc này, cô thật sự rất tức giận, nếu bác gái nói xin lỗi cô, sau đó phủi mấy cái vỏ kia đi giúp cô, dạy dỗ lại đứa trẻ thì cô cũng sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng đằng này, đối phương không những không xin lỗi, mà thái độ còn ngang ngược như thế, cô thật sự là không thể nhịn được nữa.

Trẻ con hư, không thể không dạy dỗ!

Không ngờ bác gái nghe xong, lại ăn vạ: “Ôi trời đất ơi, cô gái này, sao cô có thể độc ác như vậy? Thế mà lại rủa cháu trai tôi bị bệnh sao?”

Bác gái giống như nghe chuyện gì đó ghê gớm lắm, bắt đầu quỳ xuống, kêu la trong toa xe.

“Mọi người mau giúp tôi phân xử, cô gái này trông cũng là con người, cháu trai tôi chỉ là không cẩn thận ném vỏ hạt dưa lên quần áo cô ấy mà thôi, trẻ con mà, nghịch một chút cũng là chuyện bình thường, thế mà cô ta lại rủa cháu của tôi bị bệnh! Tại sao lại có thể có loại người như thế này chứ? Trời đất ơi, mọi người phải lấy lại công bằng giúp tôi.”

Bác gái bắt đầu kêu khóc, nhưng chẳng có người nào lên tiếng giúp đỡ bà ta.

Bởi vì lúc trước cháu bà ta khóc nháo, bây giờ lại đến phiên chính bà ta cũng ồn ào, mọi người đều cảm thấy bà ta rất phiền phức, cho nên chẳng có ý định giúp đỡ bà ấy.

Bác gái khóc một hồi lâu, thấy không có người thay mặt bà ta giải quyết, lại bắt đầu mắng Tiểu Nhan tới tấp.

“Cô chỉ là một cô gái trẻ chưa trải sự đời, sao có thể tàn nhẫn như vậy? Cô thậm chí còn chưa kết hôn và có con mà? Tôi cho cô biết, loại người như cô, về sau sinh con sẽ không được lành lặn!”

Vừa vặn Tiểu Nhan lại đang mang thai, nghe đối phương chửi rủa mình như thế, dĩ nhiên là tức điên lên, cười lạnh nói: “Nếu như sinh con mà lại không biết dạy dỗ, mặc cho nó làm loạn khắp nơi, như vậy tôi cũng chẳng muốn



Bình luận

Truyện đang đọc