CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Đậu Nhỏ và Tiểu Nhan đi ra ngoài.

Hàn Mộc Tử đã mệt lắm rồi, tối ngày hôm qua cô còn ngủ không ngon, ngày hôm nay cô cũng không nghỉ trưa đc lâu nên bây giờ cái cổ của cô vô cùng đau nhức.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, Hàn Mộc Tử nằm trên ghế sa lông cũng ngủ thiếp đi từ lúc nào không biết.

Trong mơ, cô thấy cô đang đi vào một khu rừng rậm.

Trong rừng rậm, tất cả đều là sương mù, làm cô không thấy rõ con đường, cũng không nhìn thấy phía trước.

Hàn Mộc Tử đứng ở chính giữa, cả người cô vô cùng mê man.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? "Đứa con kia là con của em với ai?" Đột nhiên, một giọng nói lạnh lẽo của một người đàn ông truyền đến từ bốn phía, làm cho Hàn Mộc Tử sợ hết hồn, cô quay đầu lại, nỗ lực tìm kiếm nơi phát ra giọng nói này.

Nhưng mà bốn phía trống rỗng, làm gì có người nào? "Năm năm nay, rốt cuộc em đã giấu anh những gì?" Giọng của người đàn ông đó càng ngày càng gần, giống như người dời núi lấp biển, hung hăng, áp bức khiến cho cô không thể nhấc nổi đầu lên.

Rõ ràng cô không sai, nhưng mà Hàn Mộc Tử mãi không biết tại sao áp lực rất lớn đó cứ chèn ép làm cô lui về phía sau.

Chỉ trong phút chốc, có một vật cứng phía sau lưng đang đụng vào cô.

Hàn Mộc Tử quay đầu lại, thấy một khuôn mặt vừa đẹp trai vừa lạnh lùng kiến nghị đang nhìn cô chẳm chẳm. "A! Là anh!" Hàn Mộc Tử sợ hãi hô lên một tiếng, cô ngồi dậy muốn chạy trốn.

Tay của người đàn ông dường như xích sắt vậy, nó cứ quấn tới, xiết chặt eo thon của cô lại, sau đó một cái tay khác lại đè lại bờ vai của cô, ôm cô lại, đẳng sau cũng là một cái cây lớn nên cô không thể trốn được.

Trong mơ, Dạ Mạc Thâm không dịu dàng một chút nào.

Cái người đàn ông ở trước cửa bệnh viện và người đàn ông ở dưới tán cây này hoàn toàn khác nhau.

Hàn Mộc Tử cảm giác phía sau lưng cô là thân cây thô ráp, vỏ cây mài vào người cô vô cùng đau đớn, hơn nữa người đàn ông trước mặt cô cũng bị bao phủ bởi lớp sương mờ, cả người anh ta còn tỏa ra một luồng khí đen. "Trả lời câu hỏi ban nãy của anh ngay!" Anh trách mắng một cách gay gắt.

Hàn Mộc Tử rũ mi mắt, căng thẳng đến nỗi không dám nói lời nào.

Cằm của cô bị anh nắm lấy, Dạ Mạc Thâm ép buộc cô ngẩng đầu đối diện với anh. "Nói! Đứa trẻ đó là của ai? Năm năm này, rốt cuộc em đã phản bội anh, sinh con với ai rồi hả?" "Thả tôi ra!" Hàn Mộc Tử bực tức muốn đẩy anh ra, nhưng mà cô có làm sao cũng không đẩy anh ra được.

Tay của người đàn ông trong ác mộng cứ quấn quít lấy cô, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc Hàn Mộc Tử trực tiếp hô to: "Anh đã mất trí nhớ rồi sao? Năm năm trước em đã mang thai, anh phải biết rằng, đứa bé này..."

Cô còn chưa nói xong, người đàn ông phía trước đã ngạc nhiên và sợ hãi mà nhìn cô.

Một lát sau, anh nghiến răng nghiến lợi rồi lại nằm cắm của cô một lần nữa: "Đứa bé đó là của người đàn ông nào? Chết tiệt! Sao em lại sinh đứa trẻ đó ra! Tại sao em có thể không biết xấu hổ như vậy?"

Hàn Mộc Tử: "... Thả tôi ra!"

Đối phương liều mạng sáp lại gần, mỗi mỏng lạnh lẽo không có tình cảm không hề báo trước mà hôn lấy môi của cô. Động tác của anh vô cùng thô bạo, làm rách môi của cô ra.Hai người cứ hôn môi như đang cấu xé nhau vậy.

Nụ hôn này... Không có một chút dịu dàng nào.

Nếu có thì chỉ có sự thô lỗ! Điều này làm cho cô không thể chịu nổi "Không được!"

Hàn Mộc Tử kêu lên, cô sợ hãi mở mắt ra, đập vào mắt cô lại là một mảnh hoa tuyết trên trần nhà, đèn treo thủy tinh ở cách đó không xa cũng đập vào tầm mắt của cô.

Đại não chết máy trong vòng mười mấy giây, sau đó, Hàn Mộc Tử đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán cô.

Vì sao lại như vậy...

Tại sao cô lại mơ tới Dạ Mạc Thâm, hơn nữa còn là một ác mộng kinh khủng như thế. Quả nhiên, bây giờ Dạ Mạc Thâm chính là ác mộng của cô đúng không?

Năm năm...

Năm năm rồi mà, Hàn Mộc Tử.

Mày vẫn không thể thoát ra khỏi nỗi sợ hãi của mày sao.

Người đàn ông kia... Mày phải quên anh ấy sớm thôi.

Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử hít sâu một hơi, cả người cô cuộn mình ở trên sô pha giống như một đứa trẻ yếu ớt cần được bảo vệ vậy.

Bệnh viện đa khoa, "Mạc Thâm, cháo đã nguội rồi." Tiêu Túc tốt bụng nhắc nhở anh một câu.

Dạ Mạc Thâm cầm điện thoại di động, anh vẫn cau mày, sắc mặt của anh rất căng thẳng.

Nghe thấy Tiêu Túc nhắc nhở, sắc mặt của anh liền trở nên tái nhợt lên, anh lạnh lùng trách mắng: "Không cần cậu phải nhắc nhở tôi."

Tiêu Túc: "... Đã không thể ăn rồi." "Vậy thì đổ đi." Giọng nói vang lên không chút do dự.

Tiêu Túc: "Vậy có phải anh còn muốn gọi người ta đến... hả?" "Không được!" Dạ Mạc Thâm buồn bực gỡ bỏ cổ áo của chính mình, anh cảm giác sự bực tức của anh cũng đang bùng cháy cùng với nhiệt độ cơ thể anh rồi.

Rõ ràng anh đã canh đúng giờ cô về nhà rồi mà, chắc chắn bây giờ cô đã ở nhà rồi, vậy tại sao cô vẫn chưa nhắn tin trả lời anh chứ?

Chết tiệt.

Lẽ nào cô cứ như vậy, không muốn để ý đến anh sao? Ba lần bốn lượt đều phải để anh đến cầu xin cô sao? Hay là dùng chiêu lạt mềm buộc chặt để cô phải đến đây?

Nhưng mà trong lòng Dạ Mạc Thâm biết rõ, sau chuyện tối ngày hôm qua thì cô sẽ không thể trở lại đây nữa rồi.

Giả bộ đáng thương sao, một chiêu này rất hay, nhưng nếu anh dùng nhiều thì chỉ càng khiến cho cô thêm căm ghét anh hơn mà thôi.

Nhưng mà... Bây giờ anh không thể không nhìn thấy cô được.

Nghĩ tới đây, trong lòng Dạ Mạc Thâm càng ngày càng buồn bực hơn.

Thân là trợ lý của Dạ Mạc Thâm, tất nhiên là Tiêu Túc không muốn nhìn anh cả ngày phải khổ não trong chuyện tình cảm rồi, cậu ta cũng muốn giúp Dạ Mạc Thâm giải quyết khó khăn đấy.

Nghĩ tới đây, Tiêu Túc liền lên tiếng nói: "Anh Mạc Thâm, nếu không..." "Nếu không cái gì? Nói ngay." "Nếu cô Mộc Tử không muốn đến gặp anh Mạc Thâm thì anh có thể tự đến tìm cô ấy mà."

Nghe trợ lý nói vậy, Dạ Mạc Thâm dừng một chút, đúng là anh cảm thấy đây là một kế sách tốt. “Nhưng mà trước tiên thì anh cứ để cho cô Mộc Tử được nghỉ ngơi vài ngày đã mấy hôm nay cô ấy phải chạy ra chạy vào bệnh viện cũng đã rất mệt mỏi rồi, nếu như cứ bắt cô ấy phải đi đi lại lại như vậy thì thân thể của cô ấy sẽ không chịu nổi. Cho nên anh phải nhân lúc cô ấy đang nghỉ ngơi, anh cũng tĩnh dưỡng đi, sau đó xuất viện..."

Nghe đến đó, Dạ Mạc Thâm đã hiểu rõ ràng kế hoạch của Tiêu Túc rồi.

Mắt anh híp lại, dường như anh đang tìm tòi nghiên cứu và đánh giá ta.

Tiêu Túc bị Dạ Mạc Thâm nhìn đến nỗi lòng bàn chân của cậu ta phát lạnh, cậu ta bắt đầu hoài nghi vừa nãy có phải là cậu ta đã nói bậy chỗ nào không, nếu không tại sao Dạ Mạc Thâm lại dùng ánh mắt đó nhìn cậu ta? "Anh Mạc Thâm, nếu như anh cảm thấy tôi nói không đúng, vậy thì... "Có thể." Ai ngờ cậu ta vừa mới nói nửa câu thì Dạ Mạc Thâm liền ngắt lời cậu ta: "Bảo họ làm cơm mang tới đây đi." Nếu phải bồi bổ thân thể, vậy anh phải ăn cơm thật ngon, không thể đề sức khỏe giảm sút được.

Hơn nữa anh là người ở trong cuộc nên không thể hiểu rõ cũng phải.

Mấy ngày này Hàn Mộc Tử vì chăm sóc anh đã lao tâm lao lực lắm rồi, hiện tại cô còn phải giải quyết công việc tồn đọng mấy ngày qua nữa, thế mà anh lại ở đây tìm trăm phương ngàn kế để gọi cô tới.

Hơn nửa đêm rõ ràng cô cũng đã đi ngủ, nhưng cô vẫn vì anh mà chui từ trong chăn ra, mặc áo khoác đến bệnh viện tìm anh.

Nhớ tới dáng vẻ mặc đồ ngủ tối ngày hôm qua của cô, Dạ Mạc Thầm mới biết chính anh đã làm ra vô số chuyện khốn nạn rồi.

Tiêu Túc sững sờ: "Mạc Thâm, anh thật sự muốn gọi cơm hả?" "Ừ." Dạ Mạc Thâm gật đầu. "Được, vậy tôi đi ngay đây." Nghe thấy Dạ Mạc Thâm nói muốn ăn cơm, Tiêu Túc liền đi đến ngoài cửa đi gọi điện thoại.

Đồng thời trong lòng cậu ta cũng rất đắc ý, xem ra lời khuyên của Tiêu Túc này vẫn rất hữu dụng, dù sao cậu ta cũng làm đúng tiêu chỉ bốc thuốc đúng bệnh rồi.

Có điều... Tất cả những thứ này vẫn đều là vì người phụ nữ kia mà.

Đối với Dạ Mạc Thâm mà nói, một trợ lý như cậu ta cũng không có một chút xíu địa vị nào. Quên đi, Tiêu Túc này mới không phải một người dễ giận như vậy, ai lại đi cướp vị trí của người phụ nữ đó trong lòng Dạ Mạc Thậm chứ.

Bình luận

Truyện đang đọc