Hai bên cùng ngồi xuống, sau đó, Tiểu Nhan vẫn đứng ở phía sau của Hàn Mộc Tử, khuôn mặt của cô ấy lộ vẻ cảnh giác nhìn Lâm Thanh Thanh.
Cô ấy liên tục nhìn chằm chằm vào cô ta, chỉ lo bỗng nhiên Lâm Thanh Thanh lại lao ra lấy cái gì đó ở trong túi ra ném vào người của Hàn Mộc Tử.
Lần trước còn có Dạ Mạc Thâm ở đây, lần này làm gì có Dạ Mạc Thâm nữa, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra thì Mộc Tử biết phải làm sao?
Vì lẽ đó, cô ấy phải bảo vệ Mộc Tử mới được. Đại khái là tầm mắt của cô ấy quá mức nóng rực, vì lẽ đó Lâm Thanh Thanh mới nhìn cô ấy với ánh mắt kỳ quái, sau đó cô ta nói: "Cô nhìn tôi như vậy là có ý gì? Tôi đã nói là tôi sẽ không làm gì cô ta rồi mà. Nếu tôi đánh cô ta thì tôi sẽ bị sét đánh, được chưa? Tôi đã thề độc như thế rồi, các cô còn chưa tin tôi sao?"
Hàn Mộc Tử: "..."
Tiểu Nhan: "Cắt, ai mà dám tin tưởng cô chứ? Huống hồ trước kia cô có thể làm ra chuyện như vậy, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, tôi không thể tin được cô lại biết tự sửa đổi đầu. Cũng chỉ có Mộc Tử là người khoan dung độ lượng thì mới tha thứ cho cô một cách dễ dàng như vậy."
Tiểu Nhan nói chuyện rất thẳng thắn, Lâm Thanh Thanh bị Tiểu Nhan nói cho đến nỗi khuôn mặt của cô ta trắng bệch ra, Hàn Mộc Tử cũng không ngăn cản, cô chỉ bình tĩnh mà nhìn hai mẹ con này.
Lâm Thanh Thanh đã tức lắm rồi, nhưng cuối cùng cô ta vẫn nhẫn nhịn không dám làm gì, cô ta chỉ hừ lạnh một tiếng: "Cô muốn nói thế nào thì nói, tôi không thể ngăn cản cô nói được, nhưng mà tôi có thể dùng hành động để chứng minh tất cả!"
Nói xong cô ta đứng lên, nhìn Hàn Mộc Tử đang ngồi ở phía đối diện. Tiểu Nhan lại vô cùng khẩn trương, cô ấy nói: "Cô muốn làm gì? Cô...
Kết quả, cô ấy ngạc nhiên và sợ hãi đến nỗi trợn mắt lên.
Bởi vì bỗng nhiên Lâm Thanh Thanh đang đứng thẳng lại khom người xuống hướng về phía Hàn Mộc Tử, trông cô ta có vẻ đang vô cùng thành khẩn.
Ngay cả mẹ Lâm cũng bị động tác này của cô ta dọa cho sợ hết hồn, bà ta lặng người không biết nên làm sao. Rõ ràng không phải trước đó hai người đã thương lượng kỹ càng rồi sao. "Xin lỗi, tôi vô cùng xin lỗi cô về hành động lúc trước của tôi, tôi cam đoan với cô rằng sau này tôi sẽ không tái phạm nữa. Bởi vì lúc trước tôi gây tổn thương cho chỗ, cho nên lần này tôi sẽ đồng ý với cô một điều kiện. Cô muốn gì thì cứ nói, nhất định tôi sẽ làm theo ý của cô!"
Tiểu Nhan cũng sợ ngây người, đúng là cô ấy không nghĩ tới Lâm Thanh Thanh lại trở nên hiểu chuyện như vậy. Ánh mắt của mẹ Lâm thì lộ ra vui mừng, bà ta nói: "Cô Mộc Tử à, lần này Thanh Thanh nhà chúng tôi đã thành tâm muốn thay đổi rồi, nếu không... Cô không biết đâu, lần này nó vừa được ra ngoài, rửa mặt xong đã lập tức lôi tôi đi mua đồ, nói là muốn tới xin lỗi cô đó. Trước đây, Thanh Thanh ham chơi, thích làm theo ý mình, nhưng bây giờ con bé đã thay đổi rất nhiều rồi."
Hàn Mộc Tử dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn đối phương, dường như cô không tỏ ra ngac nhiên hay khiếp sợ trước thái độ thay đổi 360 độ của Lâm Thanh Thanh.
Dáng vẻ bình tĩnh như núi này khiến cho mẹ Lâm đã hiểu ra ngay tại sao con gái bà ta lại không thắng được Hàn Mộc Tử.
Hành động cũng như phong thái của cả hai người không giống nhau, cũng không cùng một đẳng cấp với nhau.
Hơn nữa... Tuy rằng con gái của bà ta cũng xinh đẹp ấy, có thể Hàn Mộc Tử thua kém Lâm Thanh Thanh ở khoản nhan sắc, ngược lại... Hàn Mộc Tử lại rất có khí chất.
Loại khí chất này được tu dưỡng trong vòng nhiều năm chứ không phải muốn có là có được.
Có thể nói, trên người của Hàn Mộc Tử có loại khí chất đó, còn Lâm Thanh Thanh thì lại hoàn toàn không có.
Mà Lâm Thanh Thanh có sự phấn chấn của tuổi trẻ mà Hàn Mộc Tử không có.
Nhưng nếu trước đây Hàn Mộc Tử đã quen Dạ Mạc Thâm từ trước, vậy chắc chắn
Dạ Mạc Thâm đã thấy dáng vẻ đó của Hàn
Mộc Tử rồi, còn vào lúc này... Chỉ có thể càng yêu một Hàn Mộc Tử trầm tĩnh trưởng thành. Nghĩ tới đây, trong lòng mẹ Lâm thản nhiên đến lạ thường, dường như bà ta đã hiểu hết tất cả rồi. "Nếu như tôi vẫn không tha thứ cho cô thì bây giờ cô cũng không có cơ hội đứng trước mặt tôi đầu. Đồ vật hay quà cáp gì đó thì tôi không cần, còn về phần điều kiện, tôi chỉ hy vọng sau này... Cô đừng quấy rầy cuộc sống của tôi là được."
Lâm Thanh Thanh: "Chỉ có vậy thôi sao?" "Há?" "Cô... Cô không nhân cơ hội này bắt nạt lại tôi sao? Dù sao, trước kia tôi cũng đã dùng nhiều thủ đoạn với cô."
Hàn Mộc Tử cười nhạt: "Thứ nhất, người bị thương là anh Mạc Thâm, không phải tôi. Thứ hai, nếu tôi đã tha thứ cô rồi mà vẫn còn muốn bắt cô phải làm theo ý tôi thì tôi cũng chẳng còn là người tử tế gì rồi."
Cô càng khoan dung độ lượng thì Lâm Thanh Thanh lại cảm thấy cô ta càng ích kỷ trước mặt cô. "Được rồi, tôi thua rồi, tôi cam tâm tình nguyện thua rồi. Bây giờ cô có nói điều kiện gì tôi cũng đồng ý, có điều... Nếu như cô với anh ấy vẫn chưa đến với nhau, tôi... vẫn sẽ cạnh tranh công bằng với cô."
Hàn Mộc Tử sửng sốt một chút, cô ngước mắt nhìn Lâm Thanh Thanh.
Cô ta muốn cạnh tranh với cô để có Dạ Mạc Thâm?
Cô chỉ chớp mắt, mím môi nói: "Tùy cô." "Những món quà này..." "Không cần, cô có tâm ý là được rồi." Hàn Mộc Tử đứng lên, cô nhàn nhạt mở miệng nói: "Tiểu Nhan, cậu tiễn bà Lâm với cô Thanh Thanh về đi."
Mẹ Lâm mua một đống đồ vật đến đây, nhưng bà ta không nghĩ tới Hàn Mộc Tử lại không nhận, thế là bà ta cuống lên ngay lập tức: "Nói thế nào thì nói, chúng tôi cũng có lòng mua quà đến đây xin lỗi rồi, nếu cô Mộc Tử đã nói sẽ tha thứ cho chúng tôi thì cô phải nhận hết những món quà này chứ? Những món quà này chúng tôi đã lựa chọn rất tỉ mỉ, nếu bây giờ cô không nhận lấy thì e là..." "Bà Lâm, bà quá khách khí rồi, tôi không cần những món đồ này. Hơn nữa... Lần này người mà bà nên cảm ơn là dì An mới đúng."
Nghe cô nói xong, mẹ Lâm sững sờ một hồi, thật sự là càng ngày bà ta càng cảm thấy Hàn Mộc Tử thông minh nhanh trí hơn rồi.
Có lẽ cô đã đoán được chuyện này xảy ra làm cho mối quan hệ giữa bà ta với Tống An bất hòa nên mới nói bà ta nên đi gặp Tổng An để xin lỗi, cũng là cảm ơn bà nữa.
Cô gái này quả là một cô gái hiểu thấu lòng người. "Tôi biết rồi, chuyện lần này đùng là nhờ có bà ấy thì mới ổn thỏa được, tôi cũng sẽ đi gặp bà ấy, nhưng những món quà này thì cô cũng đừng từ chối mà hãy nhận đi."
Mẹ Lâm để hết các món quà lên trên bàn, sau đó bà ta kéo tay Lâm Thanh Thanh rồi nói: "Lần này mẹ con tôi thực sự cảm ơn cô Mộc Tử, vậy tôi với Thanh Thanh sẽ không quấy rầy cô nữa, chúng tôi đi trước đây."
Nói xong, mẹ Lâm kéo Lâm Thanh Thanh đi ra khỏi văn phòng.
Lâm Thanh Thanh quay đầu lại nhìn Hàn Mộc Tử một chút, cô ta cố tình nói to: "Mấy món quà đấy toàn là do tôi tự mình chọn, là tôi muốn thành tâm nhận lỗi với cô, nếu như cô không nhận tức là cô xem thường Lâm Thanh Thanh tôi đấy..." "Được rồi, con đừng nói nữa..." Hai người đi ra khỏi văn phòng.
Hàn Mộc Tử nhìn về phía Tiểu Nhan, Tiểu Nhan thì vẫn còn ngơ ngác đứng ở nơi đó, mãi đến tận khi Hàn Mộc Tử liếc mắt nhìn cô ấy thì Tiểu Nhan mới phản ứng được. "A, mình sẽ đi tiễn hai người đó ngay đây." Mọi người đi rồi, Hàn Mộc Tử mới trở lại bàn làm việc của mình trước.
Cô thật mệt mỏi, cô vẫn nên nghỉ trưa một chút đi. Sau đó Hàn Mộc Tử thu thập tài liệu, sau đó cô liền tiến vào phòng nghỉ ngơi.
Thời gian một ngày bận rộn nhanh chóng qua, đợi được đến lúc Hàn Mộc Tử và Tiểu Nhan đi đón Đậu Nhỏ về nhà thì Hàn Mộc Tử đã mệt mỏi lắm rồi, về đến nhà cô liền cởi giày cao gót rồi ngã ngồi ở trên sô pha.
Mới vừa nằm xuống, điện thoại di động của cô đã vang lên.
Hàn Mộc Tử lấy điện thoại ra, cô liếc mắt nhìn, là tin nhắn của Dạ Mạc Thâm gửi đến. "Khi nào em mới đến thăm anh đây?"
Hàn Mộc Tử: "..."
Người này, hình như anh cố ý bẩm thời gian để gửi tin nhắn đúng giờ cho cô đúng không?
Hàn Mộc Tử chẳng muốn quan tâm đến tin nhắn nữa, cô không trả lời mà bỏ điện thoại sang một bên, Đậu Nhỏ bỏ cặp sách xuống thì sà vào trong lòng cô. "Mẹ, hôm nay mẹ con mình đi gặp bác sĩ thú y đưa mèo về nhé."
Đậu Nhỏ vừa nhắc nhở thì Hàn Mộc Tử mới nhớ ra chuyện này, cô gật đầu: "Đúng rồi, để mẹ đi cùng với con." "Hay thôi, để dì Tiểu Nhan đi với cháu đi." Tiểu Nhan trực tiếp lôi cổ áo Đậu Nhỏ, kéo cậu về bên cạnh cô ấy, sau đó cô ấy tỏ ra ghét bỏ mà nhìn Hàn Mộc Tử nói: "Nhìn mẹ của cháu này, chắc chắn hôm nay mẹ cháu làm việc vất vả nên mệt chết rồi, làm gì đi đâu được nữa. Đậu Nhỏ ngoan, chúng ta cùng đi đón bé mèo trở về nhé, để cho mẹ cháu được nghỉ ngơi thật tốt, ok không?"