CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Hàn Mộc Từ tưởng rằng mình nghe nhầm.

Dạ Mạc Thầm lại bảo cô nhận tiền của Uất Trì

Kim? "Đây là ông cho cháu dâu của mình." Dạ Mạc Thâm dừng dưng nói: “Lần sau ông đưa thì em cứ cầm lay."

Hàn Mộc Tử: "

Đột nhiên cảm thấy Uất Trì Kim cứu cháu ngoại về là hổ ông ngoại thì phải làm sao?

Hai người đang nói chuyện, đột nhiên Hàn Mộc Từ cảm thấy sau lưng truyền đến tiếng gõ cửa, cô bị dọa suýt nữa thì nhảy dựng lên, phản xạ có điều kiện trốn sau lưng Da Mạc Thâm,

Cô trốn sau lưng anh, tay lại nằm chặt áo vest anh có nếp, đối với người có bệnh sạch sẽ còn có chứng rối loạn ám ảnh cương chế như anh mà nói, nếu là lúc trước chắc chan Dạ Mạc Thầm sẽ không nhịn được mà tức giản.

Nhưng bây giờ người làm nhân đổ của anh là Hán Mộc Từ, vậy chuyện lại khác rồi,

Anh không chỉ không tức giận, ngược lại trong lòng còn có cảm giác hài lòng khác thường.

Người bên ngoài gõ cửa mấy lần không nghe thấy phản ứng gì, thế là lại gõ tiếp, sau đó giọng nói hỏi thăm cũng vang lên. “Tổng giám đốc?" “Là chị Lâm!” Hàn Mặc Tử nhỏ giọng nhắc nhở một câu, sau đó nhìn xung quanh, thấy cái bàn làm việc thì chạy nhanh đến đó, sau đó chui vào dưới gầm bàn.

Da Mạc Thâm: "

Anh có hơi đau đầu lấy tay xoa giữa đầu mày, cô nhóc này chui đến nghiên à? “Vào đi.”

Sau khi giọng nói người đàn ông lạnh lùng vang lên, cửa phòng làm việc mới được đẩy ra, chỉ Lâm cảm một cái phong bì đi vào, nhìn thấy Dạ Mạc Thâm đang đứng cạnh cửa thì lô ra vẻ mặt kỳ lạ, Tổng giám đốc, anh muốn ra ngoài

Nói rồi, chị Lâm như cảm nhận được cái gì, ánh mắt nhìn đến trên bộ vest của anh.

Ngày bình thường bộ vest của tổng giám đốc luôn được xử lý không có nếp nhăn nào, nhưng hôm nay tay áo và chỗ eo có rất nhiều nếp nhăn, lại nghĩ đến vừa nãy cô ấy gõ cửa nửa ngày trời bên trong mới đáp lại.

Có điều những điều này cũng không phải đều có có thể hỏi, chị Lâm chỉ có thể đưa đồ trong tay ra. “Tổng giám đốc, vừa nãy ông có đến."

Vẻ mặt Dạ Mạc Thâm lạnh nhạt, giống như không bởi vì lời cô nói mà cảm thấy ngạc nhiên, xem ra đã sớm gặp mặt ông Uất Trì rồi.

Nghĩ đến đây, chị Lâm càng trực tiếp hơn: “Đây là phong bì ban nãy ông đến có để lại, không biết bên trong là đồ gì nên cầm đến đưa cho tổng giám đốc

Phong bì sao?

Dạ Mạc Thâm nghĩ đến lời Hàn Mộc Tử nói với anh lúc nãy, liếc nhìn phong bì đó một cái, sau đó lại nhận lấy mở ra.

Quả nhiên, bên trong là một tấm chi phiếu "Tôi biết rồi, còn có chuyện gì không?"

Chị Lâm đứng tại chỗ do dự một lúc, cảm thấy văn nên nói chuyện đó cho anh biết thì tốt hơn.

Ông bảo tôi sắp xếp một vị trí trong công ty cho cô chủ nhà họ Đoan Mộc" Nghe thế, Da Mạc Thâm lập tức nhíu máy lại, khi chất trên người trở nên u ám hơn.

Người phụ nữ đó còn chưa hết hy vọng sao? Rõ ràng đã nói rõ như thể với cô ta rồi.

Thấy anh chau mày, trong lòng chị Lầm nói quả nhiên giống như mình đoán, tổng giám đốc vẫn tránh con gái còn không kịp như cũ, chỉ là Đoan Mộc Tuyết này là một nhân vật đặc biệt, thật sự không tiện sắp xep.

Chị Lâm suy nghĩ, cân nhắc nói: "Thấy ý của ông là, ông ta rất coi trọng cô Đoan Mộc, nếu không cho vị trí được, sợ là chọc giận ông, nhưng nếu sắp xếp vị tri..."

Vậy thì những ngày tháng sau này, đoán chừng tổng giám đốc không có ngày bình yên.

Mặc dù thái độ của ông rất cứng rắn, nhưng dẫu sao thì có quan hệ với Dạ Mạc Thâm, thế nên chị Lâm vẫn bàn bạc với anh một chút.

Có chuyện gì thì hai ông cháu bọn họ về nhà lại bàn bạc. Cũng không biết vì sao, chỉ Làm nhìn khóe mắt của Dạ Mạc Thâm hay lườm phía dưới bàn làm việc một chút, sau đó lạnh lùng lên tiếng: "Chị Lâm, công ty nhà họ Đoan Mộc thế nào?"

Vấn đề đột nhiên xuất hiện này...

Chị Lâm ngày người một lúc, sau đó nói: "Công ty nhà họ Đoan Mộc cũng rất lợi hại, dẫu sao thì cũng là công ty xếp số một số hai.

Nghe xong, Dạ Mạc Thâm lạnh lùng cười một tiếng: "Vậy sao cô ta lại bỏ gần lấy xa?"

Nói đến đây, chị Lâm cũng coi như hiểu được ý của Dạ Mạc Thâm, cô lập tức gật đầu: "Tôi biết nên làm như thế nào, nếu không có chuyện gì, vậy tôi xin đi trước."

Sau khi chị Lâm đi, Hàn Mộc Tử còn đang trốn dưới gầm bàn suy nghĩ, Đoan Mộc Tuyết lại muốn vào công ty? Còn lấy Uất Trì Kim làm chỗ dựa cho cô ta?

Thật sự xong đời, nếu Uất Trì Kim không hướng về cô, vậy thì mình sao lại khổ sở làm nhiều chuyện như thế? “Người đã đi rồi, còn không ra đi, em ở đó thành nghiên à?"

Đang suy nghĩ, đình đầu lại truyền đến tiếng nói của Dạ Mạc Thâm.

Hàn Mộc Từ ngắng đầu lên, đúng lúc nhìn ánh mắt của Dạ Mạc Thâm, nhưng cô không đứng dậy ngay lập tức, mà lại hỏi: “Nếu không sắp xếp vị trí cho cô ta sẽ đắc tôi ông ngoại anh chứ?"

Dạ Mạc Thâm đợi mấy giây, thấy cô vẫn còn ngồi xổm ở đó, dứt khoát hơi ngồi xuống trước mặt cô, trầm giọng. “Chẳng lẽ em hy vọng anh sẽ sắp xếp vị trí cho cô

Hàn Mộc Tử lắc đầu.

Cô cũng không muốn mỗi ngày đi làm lại thấy cái mặt đáng ghét đó, lại thêm tính tình của Đoan Mộc Tuyết, chắc chắn ngày nào cũng sẽ gây rắc rồi cho mình. “Đứng lên trước đã." Dạ Mạc Thâm kéo tay cô, kéo cô vào lòng mình, sau đó ôm cô đứng dậy.

Sau khi Hàn Mộc Từ đứng dậy thì lùi ra, lại phát hiện tay của anh vẫn đặt trên eo mình, khiến cô hoàn toàn không tránh được. “Những chuyện này anh sẽ xử lý tốt, tất em cu ta?" như bình thường là được rồi. Chỉ là... em không thể ở cho đó nữa." “Cái gì? Vậy em ở đâu?" Hàn Mặc Tử giật khỏe miệng, cô vừa mới thuê phòng, mới ở chưa bao lâu, cô còn giao tiền thuê và tiền thế chấp rồi.

Dạ Mạc Thầm nghĩ đến tính cách thất thường của Đoan Mộc Tuyết, lại nhìn ánh mắt trong trẻo của Hàn Mộc Tử, cảm thấy vẫn không nói chuyện này cho cô biết là được, miễn cho đến lúc đó cô lại lo lắng sinh số hãi. . truyện đam mỹ

Nhưng muốn cô chuyển nhà, cũng cần một lý do mượn cớ. “Anh lo là ông ngoại bí mật gây rắc rối cho em, anh sẽ chọn chỗ ở mới cho em"

Hàn Mộc Tử nháy mắt, nhìn Dạ Mạc Thâm gần trong gang tác: "Anh... sẽ không nhân cơ hội bảo em ở cùng với anh chứ?"

Da Mạc Thâm đang lo lắng cho cô, nhưng cũng không nói cho cô biết lý do, bây giờ bị cô hỏi một câu như thế, dường như không khi cũng trở nên ấm áp hon.

Anh hơi híp mắt lại, ánh mắt sáng rực nhìn cô “Anh đã từng nói muốn ở với em sao?" Hàn Mặc Tử Mặ

Hay là nói, là em muốn ở cùng với anh?" "Em..."

Gò má trắng nõn của Hàn Mặc Tử lập tức đỏ lên, giải thích thay cho mình: "Em mới không nghĩ như thế, là anh tự minh nói muốn đổi chỗ thay em "Ừ, thực sự là đổi chỗ không sai, nhưng anh có nói muốn ở cùng em sao?" Anh xích người lại, hô hấp ấm áp càng lúc càng gần cô: “Xem ra, trong lòng em nghĩ như thế. “Em không có!” Hàn Mộc Từ vừa tức vừa thẹn đầy anh ra, sao mình lại bị anh giờ bài cũ thế này? "Lần trước là ai... treo đồ lót trên bộ vest của anh? Em dám nói không phải ám chi anh làm chút gì với em chứ?"

Lúc nói lời này, môi anh đã dán lại gần, nhẹ nhàng cọ xát bên tại cô.

Từ lúc hai người xác định quan hệ đến bây giờ, dù đã từng hôn, nhưng tạm thời thân thể chưa tiếp xúc ở mặt đó, coi như có thì cũng là vì quan hệ mà kiềm chế lại. Nhưng hôm nay vấn đề này lại được nhắc đến...

Bình luận

Truyện đang đọc