Tiêu Túc vốn chỉ muốn dọa cô ấy một chút, mà thật sự cậu ta cũng đã dọa cô ấy phát sợ, thấy dáng vẻ căng thẳng, không biết nói gì của cô ấy, cậu ta thấy thật sự thú vị, nhưng nào ngờ, cô ấy lại phản ứng nhanh như vậy, còn chủ động vòng tay qua sau cổ cậu ta.
Khoảng cách giữa hai người, động tác này, nhìn từ góc độ nào cũng vô cùng thân mật, có xu hướng muốn hôn.
Tiêu Túc cảm nhận được hô hấp bản thân trở nên nặng nề hơn. “Có phải anh muốn hôn em không?”
Lúc này, Giang Tiểu Bạch còn nháy mắt, nhẹ giọng hỏi.
Lúc cô cười, đôi mắt đầy giảo hoạt, giống như một con hồ lỵ, Tiêu Túc cảm thấy mình tựa như bị đưa vào tròng, môi mỏng mím lại. “Nói chuyện đi chứ?” Giang Tiểu Bạch siết chặt tay, ôm chặt gáy cậu ta, hô hấp Tiêu Túc lại càng nặng nề hơn, đáy mắt đổi màu nhanh chóng.
Giang Tiểu Bạch nhìn rõ cảnh này, cô ấy cũng rất hài lòng vì trêu ghẹo của bản thân khiến cậu ta thay đổi, cô ấy tăng thêm sức, cố ý tiến tới gần hơn, đôi môi đỏ mọng cổ tình sượt qua gò má cậu ta: “Sao anh không dám nói chuyện nữa thế? Không phải vừa rồi vẫn nói hay lắm sao, chủ động tới gần, có gan nghĩ bậy nhưng lại không có gan làm bừa!”
Thấy cậu ta không có phản ứng gì, có vẻ Giang Tiểu Bạch đã chắc chắn cậu ta không dám làm gì nên tiếp tục kích động cậu ta: “Đã nói anh là đồ gan thỏ để mà, ngay đến bạn gái của mình dựa gần như thế mà cũng chẳng dám hôn”
Cô ấy vừa dứt lời, Tiêu Tức chợt giơ tay lên nắm lấy cánh tay Giang Tiểu Bạch: "Em chắc chắn là anh không dám làm gì em sao?”
Lúc hỏi câu này, tay cậu ta nằm chặt cánh tay cô ấy, kéo cô ấy ra xa một chút, mỗi cô không còn kề sát bên tại cậu ta nữa, hai mặt đối nhau chỉ còn một khoảng cách nhỏ.
Hô hấp chạm nhau, Giang Tiểu Bạch gần như có thể nhìn thấy hình ảnh của bản thân trong đôi mắt cậu ta.
Tuy gan lớn nhưng dù sao cô ấy cũng chỉ là một cô gái, một khi Tiêu Túc trở nên mạnh mẽ hơn, trong nháy mắt cô ấy sẽ trở nên yếu ớt hơn. Nhưng khi nhớ lại khoảng thời gian hai người ở chung, lúc nào cô ấy cũng là người áp chế cậu ta, cô ấy chỉ có thể ép bản thân vực dậy tinh thần, cố ý áp bức cậu ta. “Vậy anh dám sao?”
Tiêu Túc ngồi im, chỉ dùng đôi mắt thâm trầm nhìn cô ấy.
Giang Tiểu Bạch chớp mắt nở nụ cười: “Em đã nói anh không dám mà, anh...ưm.”
Trước mắt tối sầm, Giang Tiểu Bạch bị hôn, cô không tin được, hai mắt mở to nhìn người đàn ông đang gần trong gang tấc. Nụ hôn của Tiêu Túc không hề vội vàng, nhưng vừa hôn là công thành đoạt đất, khi hơi thở của cậu ta vừa tiến vào trong miệng Giang Tiểu Bạch, cô vẫn còn đang ngày người, hàm rằng cô đã bị cạy ra rồi.
Đợi tới khi cô phản ứng lại, quân địch đã đánh vào trong thành, cô không còn chút năng lực phản kháng nào, bị ép ngẩng đầu, tiếp nhận nụ hôn này.
Hô hấp của hai người đều trở nên rối loạn.
Thời gian từng chút trôi qua, nụ hôn dường như đã thay đổi. Lúc bắt đầu, Tiêu Túc thật sự chỉ muốn chứng minh bản thân, nhưng trong quá trình thực hiện lại rơi vào cảnh đẹp, sự ngọt ngào của cô gái ấy đã hấp dẫn cậu ta sâu sắc.
Tựa như đêm đó, cậu ta căn bản không có cách nào chống lại sự dụ dỗ của Giang Tiểu Bạch.
Hôm nay cậu ta không hề uống rượu, đầu óc rất tỉnh táo nhưng vẫn không thể khống chế bản thân, Tiêu Túc nhắm mắt lại, bàn tay đặt sau gáy Giang Tiểu Bạch, không nghĩ ngợi gì nữa.
Hai người từ trước bàn ăn chuyển tới trên ghế sô pha trong phòng khách, Giang Tiểu Bạch nửa nằm nửa ngồi trong lòng Tiêu Tức, áo khoác trên người đã rơi xuống đất, cổ áo xộc xệch, tóc tại rối loạn.
Nhìn sang Tiêu Túc, cậu ta cũng chẳng khá hơn là bao.
Giang Tiểu Bạch dần dần cảm giác được sự bất thường trên cơ thể Tiêu Túc, cô ấy dùng hết sức đẩy cậu ta ra, chớp mắt nhìn cậu ta, khuôn mặt vô tội nói: “Em đến tháng rồi.”
Nghe thấy vậy, hô hấp Tiêu Túc chợt dừng lại.
Giang Tiểu Bạch bật cười, nụ cười giống như một con hồ ly đạt được mục đích. Tên đàn ông thổi trước mắt này, giống như đã bị cô mê hoặc, không rút ra được, haha. “Vậy nên, anh tự mình giải quyết nha!”
Nói xong, Giang Tiểu Bạch kéo cà vạt của cậu ta ra, sau đó đứng dậy chuẩn bị rời đi. Nào ngờ vừa mới xoay người, một sức mạnh xuất hiện trên eo cô, kéo cô trở lại, Giang Tiểu Bạch không chống chế được thân thể, cứ thế ngã vào lòng Tiêu Túc.
Cô im lặng, nhìn người đàn ông đang ôm chặt eo mình, giãy dụa nói: “Anh làm gì vậy?” . Hãy tìm đọc trang chính ở [ TR UMTRUYEN. N E T ]
Tiêu Túc mím môi, thoạt nhìn vẻ mặt rất bình thường, nhưng hai tại đều đã đỏ lựng: “Có phải em đến tháng hay không, anh còn không biết sao?” Cô ấy đã ở đây lâu như vậy, sao cậu ta có thể không biết gì về kỳ kinh nguyệt của cô ấy chứ?
Lúc đầu Giang Tiểu Bạch còn ngây người, nhưng sau khi phản ứng lại, cô nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm cậu ta: “Anh có ý gì? Mẹ nó, anh còn chú ý cả chuyện này?"
Tiêu Túc hơi xấu hổ, cũng không phải cậu ta muốn chú ý, nhưng một người con gái ngày nào cũng ở chung với mình, làm sao có thể không biết những chuyện này? Cậu ta không ngu, cũng chẳng phải đần. “Anh muốn chết sao!” Giang Tiểu Bạch trực tiếp nhéo lỗ tai cậu ta, quát lớn: “Đồ khốn kiếp Tiêu Túc, anh mau giải thích rõ ràng cho em, có phải anh đã bắt đầu thèm muốn em từ trước không?”
Tiêu Túc mím môi, không nói gì, cảm giác vấn đề này càng kéo càng xa, càng kéo càng loạn. Cậu ta kéo tay Giang Tiểu Bạch xuống, cúi người về phía trước, chóp mũi chạm chóp mũi cô ấy: “Vấn đề quan trọng bây giờ không phải chuyện này, Giang Tiểu Bạch, em trở thành kẻ đào binh, thích gạt người từ khi nào thế?”
Đột nhiên cậu ta quay lại đề tài cũ, mặt Giang Tiểu Bạch khẽ ửng hồng: “Ai làm đào binh? Anh ăn nói cho cẩn thận!” “Vậy.” Dù Tiêu Túc không nói rõ câu sau, nhưng giờ phút này, khi Giang Tiểu Bạch đang nằm trong vòng tay cậu ta, sao có thể không cảm nhận được ý tứ của cậu ta, cô oán giận nhéo nhéo Tiêu Túc: “Anh đừng mơ!”
Nói xong, cô tức giận, hầm hừ quay đầu ra chỗ khác: “Đừng quên, hiện giờ chúng ta chỉ đang thử qua lại với nhau, nếu không có sự đồng ý của em, anh dám động vào em thử xem?”
Tiêu Túc im lặng, có lẽ đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, cậu ta ôm lấy cô ấy, hít thật sâu, sau đó buông cô ấy ra, đứng dậy vào phòng tắm.
Giang Tiểu Bạch: “2”
Mẹ nó, đồ đàn ông thối tha! Cô nói không đồng ý, anh ấy cứ thế không hỏi thêm gì sao? Da mặt mỏng thế à?
Giang Tiểu Bạch nghe thấy tiếng nước từ phòng tắm truyền tới, không nói nên lời, thở hắt ra, sau đó nhặt áo lên mặc vào người.
Tên đàn ông xấu xa không hiểu phong tình, cho anh tự mình tắm.
Giang Tiểu Bạch không thèm để ý tới cậu ta nữa, trực tiếp trở về phòng, hơn nữa còn khóa luôn cửa phòng lại.
Da mặt mỏng như vậy, tối ra ngủ ngoài số pha đi.
Không biết Giang Tiểu Bạch đã nằm trong chăn bao lâu, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng động ngoài cửa, nhưng cửa đã bị cô khóa lại nên Tiêu Túc không thể vào được.
Quả nhiên, động tĩnh chỉ vang lên một lúc rồi biến mất luôn.
Nhưng cũng chẳng được bao lâu, Giang Tiểu Bạch lại nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, cô kéo chăn trùm kín đỉnh đầu, trong lòng giận dữ, dù biết cậu ta có chìa khóa nhưng khi phát hiện cửa bị khóa, chắc chắn cậu ta cũng sẽ cảm thấy buồn bực.
Có thể khiến cậu ta cảm thấy ấm ức một chút, Giang Tiểu Bạch đã cảm thấy vui vẻ rồi.
Sau lưng truyền đến tiếng sột soạt, một lúc sau, Tiêu Túc cũng chui vào trong chăn “Lại khóa cửa làm gì?”