Đây là lần đầu tiên Tiểu Nhan mất bình tĩnh với Hàn Thanh mà nói ra những lời cay nghiệt này.
Cô ấy làm vậy không phải vô ý mà là cố ý, bởi vì sau khi biết được mối quan hệ giữa Hàn Thanh và Lâm Hứa Chính, Tiểu Nhan đột nhiên cảm thấy anh ta đang thương hại mình mà bố thí cho cô ấy.
Điều này khiến cô ấy cảm thấy tức giận và xấu hổi Cô ấy tức giận cắn chặt môi dưới của mình, một đôi mắt sáng như phun ra nhiều tia lửa.
Nhưng lúc này, Hàn Thanh đột nhiên lấy ra một cây bút viết trước mặt cô ấy, viết lên tờ giấy đưa cho cô ấy.
Tiểu Nhan nhìn tờ giấy kia rồi chậm rãi liếc nhìn Hàn Thanh, giống như đang hỏi anh ta có ý gì.
“Địa chỉ công ty, nếu phải giao đồ ăn thì cứ giao qua công ty, bao nhiêu tiên tôi đều trả hết.”
Nghe vậy, Tiểu Nhan cuối cùng cũng hiểu ý của anh ta.
Và khi Lâm Hứa Chính ở bên này nhìn thấy cảnh này, anh ta thực sự không khỏi thở dài cho bạn tốt của mình, có lẽ… hôm nay anh ta không nên gọi điện thoại cho Hàn Thanh.
Hoặc là, anh ta trực tiếp rời đi sau khi gọi người qua, có thể cô gái nhỏ sẽ không nghĩ tới chuyện anh ta và Hàn Thanh quen biết nhau. Vừa rồi Tiểu Nhan đã nổi cơn sóng ngầm, cơn giận chưa nguôi ngoai hoàn toàn, hành động mà Hàn Thanh làm để đáp lại cô ấy lúc này có thể nói là đổ thêm dầu vào lửa. Cô ấy cảm giác rằng cô ấy có thể có được cửa hàng do bố thí của người khác, và bây giờ anh ấy thậm chí còn quản việc cô ấy giao đồ ăn, vì anh ta nghĩ rằng hôm nay cô ấy ra ngoài giao đồ ăn thật đáng thương?
Dù sao thì việc giao đồ ăn không phải là một nghề nghiệp chính thức trong mắt nhiều người, thậm chí khi cô ấy đi giao đồ, nhân viên lễ tân còn nhìn cô ấy với vẻ mặt khinh thường.
Càng nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng Tiểu Nhan càng bùng cháy mạnh mẽ.
Cô ấy nhìn tờ giấy trước mặt mà lòng như có lửa đốt.
Cô ấy từ từ đưa tay ra và nhận lấy tờ giấy kia.
Hàn Thanh mím nhẹ môi mỏng, nhìn động tác của Tiểu Nhan, luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
“Vậy thì tôi thực sự muốn cảm ơn anh Hàn vì tấm lòng bố thí hào phóng của anh, nhưng… cửa hàng của chúng tôi rất nhỏ bé, có thể không phục vụ được tập đoàn nhà họ Hàn lớn như thế”
Nói xong những lời này, Tiểu Nhan vò nát tờ giấy trước mặt Hàn Thanh.
“Tôi đã nói rằng tôi sẽ không đeo bám anh nữa, sẽ không đeo bám anh nữa. Con có, yêu thích anh là tự tôi yêu thích, không liên quan gì đến anh. Anh từ chối tôi là chuyện bình thường.
Đừng cảm thấy tội lỗi hay thương hại tôi mà phải bố thí cho tôi. Tôi không cần nó.”
Cô ấy xòe bàn tay ra và để quả cầu giấy tự do rơi khỏi tay mình.
Khoảnh khắc rơi xuống, bên môi Tiểu Nhan nở nụ cười tự giêu, sau đó xoay người bỏ chạy.
Hàn Thanh cau mày, nhìn bóng lưng cô gái nhỏ chạy càng ngày càng xa, Lâm Hứa Chính nhịn không được ở bên cạnh thúc giục.
“Không đuổi theo sao?”
Hàn Thanh đứng yên, môi mỏng mím chặt.
“Tôi thực sự không hiểu cậu nữa. Cậulo lắng vội vàng chạy đến đồn cảnh sát chỉ để chọc giận cô gái kia? Đến cuối cùng là cậu có biết nói được không? Dù chưa từng yêu đương thì cậu cũng sẽ không đến mức ngớ người như vậy chứ?”
Nhưng mà Hàn Thanh không có đáp lại anh ta, nhìn xuống mảnh giấy đã bị Tiểu Nhan vò nát.
Trong bữa tiệc trước đó, cô gái nhỏ đã chủ động nói rằng cô ấy sẽ không quấy rầy anh ta nữa, còn từ chối lời mời của anh ta mà lên xe của Tiêu Túc.
Anh ta biết trước đây mình đã gây ra rất nhiều tổn thương cho cô gái nhỏ nên cũng không cố ép làm gì, hơn nữa miễn cưỡng chưa bao giờ là tính cách của anh ta, cô ấy muốn làm gì thì cứ để cô ấy làm.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ về việc mình sẽ tiến tới với cô ấy.
Suy cho cùng, anh ta vấn luôn chỉ lo cho bản thân mình và chưa bao giờ tính đến chuyện lấy vợ, sinh con nên khi cô ấy theo đuổi anh ta cuồng nhiệt như vậy, anh ta không biết phải làm sao.
Vẫn một mực cho rằng, người này chỉ là bạn của em gái mình, vì thế nên vừa bắt đầu… Hàn Thanh không khỏi trốn tránh.
Cuối cùng…
Nghĩ đến đây, Hàn Thanh ngưng lại, không dám trầm ngâm suy nghĩ thêm.
Lâm Hứa Chính quen biết Hàn Thanh nhiều năm như vậy, làm sao có thể không hiểu hiện tại anh ta đang suy nghĩ gì, đơn giản ở trước mặt anh ta nói: “Với tính tình của cậu, nhất định sẽ không đuổi theo người ta, vậy không bằng tôi hỏi cậu một chút, vừa rồi cô gái nhỏ nói cái gì mà cậu từ chối cô ấy, đây đều là sự thật sao? Lúc đầu cậu đến tìm tôi, tôi đã nghĩ rằng chỉ là cậu đối với cô gái thú vị này không dám tiến tới chuyện vợ con, tôi không nghĩ tới… Giữa hai người có rất nhiều khúc mắc, thảo nào không muốn cho cô gái nhỏ biết chuyện, hóa ra là mình đã làm chuyện sai trái”
Nghe vậy, Hàn Thanh đột nhiên mở mắt ra, không vui nhìn Lâm Hứa Chính.
Lâm Hứa Chính hơi nhấch lên khóe môi.
“Làm sao, tôi đã nói gì sai sao? Vừa nấy cậu làm cô gái nhỏ tức giận bỏ chạy, vì tình nghĩa bạn bè bao năm, cậu cầu xin tôi giúp cậu một chút đi, như thế nào?”
“Đi chỗ khác”
anh ta đang suy nghĩ gì, đơn giản ở trước mặt anh ta nói: “Với tính tình của cậu, nhất định sẽ không đuổi theo người ta, vậy không bằng tôi hỏi cậu một chút, vừa rồi cô gái nhỏ nói cái gì mà cậu từ chối cô ấy, đây đều là sự thật sao? Lúc đầu cậu đến tìm tôi, tôi đã nghĩ rằng chỉ là cậu đối với cô gái thú vị này không dám tiến tới chuyện vợ con, tôi không nghĩ tới… Giữa hai người có rất nhiều khúc mắc, thảo nào không muốn cho cô gái nhỏ biết chuyện, hóa ra là mình đã làm chuyện sai trái”
Nghe vậy, Hàn Thanh đột nhiên mở mắt ra, không vui nhìn Lâm Hứa Chính.
Lâm Hứa Chính hơi nhấch lên khóe môi.
“Làm sao, tôi đã nói gì sai sao? Vừa nấy cậu làm cô gái nhỏ tức giận bỏ chạy, vì tình nghĩa bạn bè bao năm, cậu cầu xin tôi giúp cậu một chút đi, như thế nào?”
“Đi chỗ khác”
Hàn Thanh rốt cục dừng lại.
“Đã suy nghĩ rõ ràng rồi?”
“Gậu đang rất rảnh sao? Tại sao lại quan tâm đến những thứ này?”
Nghe thấy, Lâm Hứa Chính nhướng mày: “Tôi không quan tâm, ngày hôm nay cô ấy có thể bị…”
Lâm Hứa Chính không có nói những lời sau, nhưng không cần nói cũng biết, tự nhiên khiến Hàn Thanh đau đầu: “Tôi không có ý tứ này”
“Vậy ý của cậu là cái gì?”
“Không tiện nói? Không nói được? Không bằng tôi nói thay cậu? Cậu từ chối cô gái kia, sau đó hối hận nên tìm đến tôi, mong tôi có thể giúp cậu. Nếu như không phải ngày hôm nay cậu chạy đến đây, thì cho đến hôm nay tôi thực sự không dám chắc suy đoán của tôi, tôi nghĩ rằng cậu vừa từ chối cô gái nhỏ và đang cố găng bù đắp cho cô ấy, nhưng bây giờ, khi tôi nhìn vào cậu và tôi cảm thấy rằng suy đoán của tôi không có sai đi, cậu rung động đúng không?”
Hàn Thanh cảm thấy tim mình đột nhiên bị một thứ gì đó đâm vào, cảm giác đau đớn lan tràn dọc theo tứ chi, giữa lông mày hiện lên tia tàn nhân, lạnh giọng nói: “Đừng nói hưu nói vượng, làm hỏng danh tiếng của người khác”
Nói xong liền xoay người rời đi, lân này bước đi so với lúc trước nhanh hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, cả hai đều là đàn ông và có chiêu dài chân bằng nhau, thậm chí nếu anh ta bước nhanh hơn một chút, Lâm Hứa Chính vẫn có thể theo kịp mà không cần tốn công sức gì cả: “Nhìn dáng vẻ của cậu kìa, có phải thẹn quá hóa giận rôi? Cậu không quan tâm đến con gái nhà người ta, sao lại vội vàng chạy tới đồn cảnh sát như vậy?
Mười phút trước tôi gọi điện cho cậu, mười phút sau anh đã tới? Công ty cách chỗ này không gần, phải không?” Có lẽ là nói trúng điểm yếu của Hàn Thanh, Hàn Thanh dừng lại, liếc nhìn anh ta cảnh cáo.