Tiếng động càng ngày càng xa dần, mãi cho đến khi không còn nghe thấy nữa.
Hàn Mộc Tử đã được Dạ Mạc Thâm bế ra đến xe, đặt vào ghế phó lái.
Vì chân không mang giày nên sau khi ngồi xuống, Hàn Mộc Tử cảm thấy chân mình không có chỗ để, chỉ có thể ngồi thu chân lại rồi chống cắm lên đầu gối.
Dạ Mạc Thâm mặt không cảm xúc, lái xe đi.
Hàn Mộc Tử ngồi ở bên ghế phụ cuộn tròn như thế, vẻ mặt của hai người cũng có vẻ hơi khó chịu, lúc sắp đến chung cư, Hàn Mộc Tử đột nhiên nghĩ đến điều gì đấy, sắc mặt tái nhợt đi. "Anh không để tôi mang giày vào, chẳng lẽ lát nữa anh lại bể tôi lên lầu sao?"
Trong xe vang lên một tiếng cười khẽ, thể hiện rõ Dạ Mạc Thầm đã ngầm thừa nhận.
Một lúc sau, anh thấp giọng nói: "Như vậy không phải quá tuyệt vời sao?"
Tuyệt vời cái đầu anh!
Hàn Mộc Tử tức giận mắng thầm, nghiến răng nghiến lợi nghĩ, mình tuyệt đối không thể để anh ấy muốn làm gì thì làm được.
Vì vậy, ngay khi xe dừng lại ở bãi đậu xe, Hàn Mộc Tử đã ngay lập tức mở cửa xe lao ra ngoài.
Cô cầm đầu chạy như bay với đôi chân trần trắng nõn.
Hàn Mộc Tử cũng tính là lùn, chân cũng khá dài, cho nên chạy với tốc độ rất nhanh.
Hơn nữa, từ trước đến giờ cô lần nào làm như vậy, nên lúc cô mở cửa xe chạy đi, Hàn Mộc Tử hoàn toàn không thể ngờ đến, anh nhanh chóng mở cửa bước ra rồi khóa xe lại.
Việc chạy điên cuồng như vậy đã thu hút không ít sự chú ý của mọi người xung quanh, trong đời Hàn Mộc Tử chưa bao giờ cô cảm thấy mất mặt như vậy cả.
Mãi cho đến khi đứng trước thang máy, cô mới thở hồn hến, mệt chết đi được.
Một số người đang đứng đợi thang máy gần đó ai cũng nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, dường như đang xem cô là một người không được bình thường.
Hàn Mộc Tử cắn chặt môi dưới, muốn giải thích điều gì đó, nhưng sau khi nghĩ lại, cô thấy không cần thiết.
Dù sao cũng chỉ là một đám người xa lạ. "Ô, là cô."
Trong đám đông đột nhiên vang lên một giọng nam mộc mạc chất phác, Hàn Mộc Tử nhìn về phía người đó, mới nhận ra đó chính là ông chú béo mà cô gặp trong thang máy ngày hôm đó.
Ông chủ béo quan sát cô một lượt, sau đó lại nhìn nhìn sau lưng cô, rồi lại nhảy ra đẳng trước hỏi: "Hôm nay chồng cô không đi cùng cô sao? Sao cô lại đi chân không vậy?"
Khi có người hỏi cô như vậy, Hàn Mộc Tử mới thở phào nhẹ nhõm, giải thích: "Giày tôi bị đứt rồi, cho nên mới đi chân không...
Đối với câu hỏi trước đó, cô ấy tự động bỏ qua không trả lời. “Thì ra là như vậy” Ông chủ béo cười nói: “Chú ý dưới đất một tý, đừng để giảm phải thủy tinh sẽ không hay đâu" Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Hàn Mộc Tử nở một nụ cười có chút xấu hổ: "Có lẽ không sao đâu, dọn dẹp vệ sinh của chung cư này rất tốt mà."
Đang nói chuyện, đột nhiên ông chủ béo nhìn ra phía sau lưng cô hô lên một tiếng kinh ngạc. "Chồng của cô đến rồi kia.
Giọng của ông ấy hơi lớn, đám người đang đứng thang máy đều nhìn về phía cô xem thử.
Nhìn thấy phía xa xa có một anh thanh niên đẹp trai, tuấn tú, dáng hình cao lớn đang đi về phía này, bọn họ ai nấy cũng đều xuýt xoa.
Ông chủ béo nói: "Tuy rằng tôi cũng là đàn ông, nhưng tôi không thể không nói câu này, chồng cô thật sự rất cool ngầu đương nhiên cũng rất đẹp trai"
Khóe miệng Hàn Mộc Tử khẽ giật giật, không nói thêm câu nào nữa.
Phải đứng đợi thang máy nên cô lại bị Dạ Mạc Thâm đuổi kịp? Sao lại cảm thấy có chút không cam tâm, Hàn Mộc Tử cần cần môi dưới, chuẩn bị xoay người định đi thang bộ. "Lại muốn diễn thêm một lần chuyện ở cầu thang bộ sao?" Vừa đúng lúc giọng nói đầy lạnh lùng của Dạ Mạc Thâm truyền đến, khiến Hàn Mộc Tử phải dừng bước.
Dạ Mạc Thâm bước đến với khuôn mặt lạnh như băng, nằm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, không cho cô chạy trốn thêm lần nữa. "Thả tôi ra." Hàn Mộc Tử nhỏ giọng nói, muốn hất tay của Dạ Mạc Thâm ra. Thé như sau khi Dạ Mạc Thâm năm được cổ tay cô, liền giống như một sợi xích sắt đã khóa chặt tay cô lại, không dễ gì mà thoát ra được. “Ô, vợ chồng các cậu lại giận dỗi nhau nữa à?" Ông chú béo muốn hóng hớt chuyện hay là khả vô ý mà lại hỏi nhiều như vậy. Đối với câu hỏi này Hàn Mộc Tử không biết nên trả lời thế nào, chỉ muốn vùng khỏi tay của Dạ Mạc Thâm mà thậm, thế nhưng giây tiếp theo, Dạ Mạc Thâm lại ôm lấy eo cô kéo lại gần rồi thủ thỉ bên tai: "Nếu như em còn dám phản kháng, em có tin anh sẽ lại bể lên trước mặt mọi người ở đây không?"
Nghe vậy, hành động phản kháng của Hàn Mộc Tức lập tức dừng lại.
Giỡn chơi sao, đứng đợi thang máy có nhiều người như thể, cô không muốn bị Dạ Mạc Thâm bể lên, như vậy cô sẽ xấu hổ biết bao nhiêu.
Để không trở thành mục tiêu của mọi người, cô chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Dạ Mạc Thâm, sau đó buông mắt xuống không nói gì thêm. "Thang máy sắp đến rồi, đứng lên chân anh đi."
Hàn Mộc Tử miễn cưỡng đứng lên chân anh, lúc vừa mới đứa lên còn cố ý giảm mạnh xuống, đáng tiếc là lúc này cô không có mang giày, nên chút lực này cô đối với Dạ Mạc Thâm mà nói căn bản là như gãi ngứa.
Anh vòng tay qua eo cô, dìu cô cùng nhau đi vào thang máy.
Vậy mà trong thang máy có người lại nhường chỗ cho bọn họ, sau khi đi vào, ông chủ mập còn híp mắt lại nhìn Hàn Mộc Tử cười. "Chồng cô đối xử với cô thật tốt, cô gái này, phải trân trọng, giữ cho kỹ đấy. Hai vợ chồng son mà cãi nhau thì vốn dĩ cũng là chuyện thường mà thôi vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa mà."
Hàn Mộc Tử: "..
Ông chủ à, ông có thể ngậm miệng lại có được không hả? Chủ không nói cũng không ai nói chủ là người cảm đâu.
Cô chỉ có thể ngượng ngạo cười cười.
Có lẽ Dạ Mạc Thâm vẫn còn đang để ý đến chuyện trước đó, vẻ mặt vẫn luôn rất lạnh lùng, hơi thở trên người anh tỏa ra càng khiến nhiệt độ trong thang máy hạ thấp.
Người trong thang máy bước ra dần, lúc đến tầng thứ mười tám, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Dạ Mạc Thâm dìu cô ra ngoài, đến trước cửa nhà lại yêu cầu có ẩn mật mã.
Hàn Mộc Tử lại chần chừ không ấn, Dạ Mạc Thâm nhíu mày nói: "Không vào sao?" "Anh ở đây làm sao tôi ấn mật mã được?" Hàn Mộc Tử hỏi ngược lại một câu.
Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm khẽ sửng sốt, một lúc sau mới nở một nụ cười tự giễu. "Trong mắt em, ngay đến cả mật mã nhà em, anh cũng không xứng để biết sao? Hơn nữa, em cảm thấy sau khi em ẩn mật mã xong anh sẽ trộm lấy nó để làm gì chứ?"
Hàn Mặc Tử: "... "Nếu anh muốn làm gì đó với em, bây giờ anh cũng có thể làm ngay mà "Ý tôi không phải là như vậy" Hàn Mộc Tử tự mình giải thích, chỉ là cô không muốn để Dạ Mạc Thâm biết được mật mã nhà mình, dù sao nhà này cũng chỉ có một mình cô "Vậy ẩn đi." "Tôi.."
Nghĩ đi nghĩ lại, Hàn Mộc Tử chỉ có thể đưa ra một yêu cầu: "Vậy anh nhắm mắt lại hoặc xoay người đi chỗ khác đi."
Anh vẫn đứng yên, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô chăm chẳm, Hàn Mộc Tử cũng đứng đối diện nhìn lại anh, không ấn mật mã.
Cuối cùng, Dạ Mạc Thâm thở dài một hơi: "Coi như anh chịu thua.
Sau đó đành bất đắc dĩ nhắm mắt lại.
Hàn Mộc Tử nhìn thấy dáng vẻ này của anh, trong lòng luôn cảm thấy có chút áy náy, nhưng không còn cách nào khác. Vì để che giấu Dạ Mạc Thâm chuyện của Đậu nhỏ, có lẽ có cần phải hết sức cẩn thận thì tốt hơn.
Nghĩ vậy, Hàn Mộc Tử nhanh chóng ẩn mật khẩu, sau đó mở cửa ra.
Sau khi mở cửa, Dạ Mạc Thâm mới thả cô ra: "Được rồi, vào đi."
Hàn Mộc Tử có chút kinh ngạc, anh không vào cùng sao? "ở trong nhà đi, đừng chạy đi đâu lung tung, anh còn có việc, không thể ở cùng em."
Hàn Mộc Tử nâng mắt nhìn anh: "Thế anh đi làm đi, tôi cũng không phải là con nít, anh không cần phải ở cùng đâu."