CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Lúc Tiêu Túc đến quán cà phê, ngồi xuống rồi vẫn chưa thấy bóng dáng Giang Tiểu Bạch đâu. Nếu chỉ có một mình, thì anh ta chỉ gọi một tách cà phê, nhưng vì lịch sự, anh ta lại gọi thêm một ly trà sữa cho Giang Tiểu Bạch, sau đó ngồi tại chỗ đợi.

Một phút, hai phút, rồi năm phút

Mười phút đồng hồ trôi qua, Giang Tiểu Bạch vẫn chưa xuất hiện.

Tiêu Túc hơi chau mày, cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, chẳng lẽ mình bị chơi xỏ? Cô bé kia đang trả thù mình?

Nhưng sau khi ngắm lại anh ta lại cảm thấy không có khả năng, giọng điệu của cô có vẻ vô cùng sốt ruột, nên chắc chắn có chuyện gì đó cần mình giúp đỡ.

Đang suy nghĩ, một bóng người như cơn gió bay vào quán cà phê, sau đó nhìn xung quanh.

Tiêu Túc liếc mắt một cái liền nhận ra Giang Tiểu Bạch.

Áo Tshirt oversize màu trắng cùng quần ống rộng, tóc buộc hờ hững, nhìn vô cùng lôi thôi lếch thếch.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Túc thấy một cô gái không thèm để ý tới hình tượng của mình như vậy.

Nói chung, có rất nhiều cô gái không thèm để ý tới hình tượng của mình, nhưng bất cứ dịp nào cũng không thèm để ý tới hình tượng của mình thì có lẽ cũng chỉ có mình Giang Tiểu Bạch.

Lúc Tiêu Túc đang đánh giá cô ấy, thì Giang Tiểu Bạch đã tìm được Tiêu Túc, cô ấy nhanh chóng chạy tới chỗ cậu ta, sau đó kéo cái ghế trước mặt cậu ta rồi ngồi xuống. “Này, anh Tiêu. sao anh đến sớm vậy

Tiêu Túc nhếch đôi môi mỏng, lạnh lùng nói: “Cô đến muộn mười một phút hai mươi giây.” “Ở?" Giang Tiểu Bạch lúng túng nghiêng đầu: “Bị tắc đường, xin lỗi nha

Cô ấy cũng không bao biện cho việc mình đến muộn, xin lỗi xong thì ngồi xuống, nâng trà sữa lên dò hỏi: “Đây là gọi cho tôi đúng không?”

Tiêu Túc nghe không rõ gật đầu. “Không hợp khẩu vị thì có thể gọi ly khác. "Không đâu, tôi thích trà sữa lắm, cảm ơn”

Thời tiết bây giờ oi bức, Giang Tiểu Bạch chạy một đường tới đây nên cả người toàn khí nóng, cô ấy cầm ly trà sữa lên uống vài ngụm. “Tìm tôi có chuyện gì?” "À cái này." Giang Tiểu Bạch phát hiện mình hơi khó để mở miệng.

Trong quá khứ cô nói chuyện luôn tùy tiện, nhưng giờ muốn tìm người để giả làm bạn trai mình, chuyện tìm một người đàn ông vừa gặp chỉ mấy lần thế này, thật sự vô cùng... khó mở miệng đấy.

Nhưng tên đã lên dây, Giang Tiểu Bạch lại không thể không bắn, uyển chuyển không phải phong cách của cô. vì vậy cô dứt khoát đi thẳng vào vấn đề. “Cái kia, tôi hi vọng... Anh có thể giả làm bạn trai tôi một chút”

Nghe vậy, Tiêu Túc nhíu mày.

Giang Tiểu Bạch vội vàng nói: “Đừng hiểu lầm, chỉ là giả vờ mà thôi, không phải thật sự!”

Lông mày Tiêu Túc càng nhíu chặt hơn, vì những lời này nghe vô cùng hoang đường.

Cái gì mà giả làm bạn trai của cô ấy?

Tiêu Túc có chút không vui nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Tiểu Bạch: “Cô viết hộ, cô đang đùa tôi sao?” “Không không không.” Giang Tiểu Bạch lúng túng xua tay: “Tôi thật sự muốn nhờ anh giúp mẹ tôi lúc nào cũng ép tôi đi xem mắt, nhưng tôi không muốn đi, nên tôi hi vọng anh có thể giả làm bạn trai tôi để qua mắt bà ấy, để sau này bà ấy không bắt tôi đi xem mắt nữa.”

Giải thích xong, Giang Tiểu Bạch phát hiện lông mày đối phương càng nhíu chặt hơn. “Ý cô là, muốn tôi cùng cô lừa gạt người lớn?”

Giang Tiểu Bạch: “

Con mẹ nó chứ tên này thật là... Nhất định phải trung thực ngay thẳng như thế à! “Anh Tiêu, cái này sao lại gọi là lừa gạt người lớn được? Mọi việc đều có nặng nhẹ nhanh chậm, chuyện này cũng không tính là lừa gạt được.” “Chuyện này không tính là lừa gạt? Vậy thế nào mới được xem là lừa gạt?” Tiêu Túc nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt đối phương rồi hỏi.

Giang Tiểu Bạch nhất thời bị hỏi đến cứng họng, cô ấy ngơ ngác ngồi tại chỗ một lúc lâu, mới không biết phải làm sao mở miệng: “Được rồi, cứ xem như đây là lừa gạt thì đã làm sao? Tôi không muốn bị sắp xếp cho đi xem mắt nữa, nên chỉ có thể nghĩ ra cách này để chống lại thôi. Trước tiên giả làm bạn trai, sau đó chia tay, tôi thấy hoàn toàn không có vấn đề gì cả. Bạn bè là nam của tôi đều đã kết hôn cả rồi nên không tìm được ai cả, người lạ thì tôi sợ bị lừa, cho nên mới tìm anh.”

Chỉ là cô ấy không nghĩ tới phản ứng của Tiêu Túc lại lớn như thế, cô ấy có thể đoán được Tiêu Túc sẽ không đồng vì thân phận bạn trai này, chứ không nghĩ tới anh ta lại để ý tới chuyện lừa gạt người lớn.

Quả nhiên, sau khi Giang Tiểu Bạch nói xong, Tiêu Túc nghiêm mặt nói: “Tôi không có cách nào cùng cô lừa gạt người lớn được, xin lỗi, chuyện này cô vẫn nên tìm người khác đi.” xử.

Giang Tiểu Bạch khẽ cắn môi dưới, vẻ mặt khó “Nhưng tôi thật sự không tìm được ai khác cả. Anh Tiêu, nếu anh không giúp tôi, vậy tôi chỉ có thể tìm một người xa lạ nào đó trên đường rồi hỏi xem bọn họ có đồng ý giúp tôi hay không thôi.

Tiêu Túc cau mày: “Mặc dù tôi nợ ơn cô, nhưng cũng không có nghĩ là chuyện gì tôi cũng sẽ làm, cô tỉnh táo lại đi.

Nói xong, Tiêu Túc trực tiếp đứng dậy, Giang Tiểu Bạch nhìn cậu ta đi đến quầy thu ngân thanh toán, sau đó rời đi.

Cô ấy giống như một quả bóng bị xì hơi nằm sấp xuống bàn, không nghĩ tới mình vậy mà lại thất bại.

Đối phương không muốn, cô ấy lại không thể ép người ta, đến lúc đó bại lộ trước mặt mẹ cô ấy thì càng toang.

Nghĩ tới đây, Giang Tiểu Bạch liên tục thở dài trong lòng.

Nếu không thì hỏi đại ai đó? Vì vậy Giang Tiểu Bạch đưa mắt nhìn bốn phía, phát hiện trong quán cà phê có một chàng trai ngồi một mình ở bên kia, chỉ là đối phương nhìn qua hơi già, dáng người gầy gầy và đeo kính.

Đột nhiên qua đó cũng xấu hổ quá nhỉ?

Nhưng cô ấy cũng đâu có cách nào? Chẳng lẽ thật sự phải đi xem mắt? Giang Tiểu Bạch hiểu rõ, nếu cô ấy thật sự đi xem mắt, thì mẹ cô ấy sẽ ép cô ấy kết hôn, đến lúc đó.

Nghĩ đến đây, Giang Tiểu Bạch liền thấy đau đầu, cô để trà sữa trong tay xuống, chậm rãi dịch chuyển bước chân tới gần chàng trai gầy gầy kia. “Chuyện là... Xin hỏi..." Giang Tiểu Bạch vừa mở lời, thì một bóng người liền chắn trước mặt cô ấy, Giang Tiểu Bạch hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn qua thì phát hiện vậy mà lại là Tiêu Túc. “Không phải anh đi rồi sao? Sao lại...

Sao lại quay lại? Giang Tiểu Bạch hơi kinh ngạc nhìn cậu ta.

Tiêu Túc thật sự không nghĩ tới vậy mà cô gái này thật sự tìm một người xa lạ, rõ ràng vừa nãy cô ấy còn nói sợ tìm người xa lạ sẽ bị lừa, thế mà bây giờ còn chủ động đưa đến tận cửa?

Rốt cuộc cô ấy có não không vậy?

Chàng trai cao gầy kia nghe thấy thanh âm, ngẩng đầu thì thấy một nam một nữ đứng trước mặt mình, có chút khó hiểu: “Xin hỏi hai người là.... “Nhận nhầm người. Tiêu Túc nhanh chóng trả lời vấn đề của đối phương, sau đó nắm cổ tay của Giang Tiểu Bạch, người còn đang đứng ngày ra, rồi dẫn cô ấy ra khỏi quán cà phê.

Giang Tiểu Bạch kinh ngạc khi bị lôi ra khỏi quán cà phê, một lúc lâu sau mới phản ứng lại được, “Này, anh buông tôi ra.”

Tiêu Túc buông tay cô ấy ra, Giang Tiểu Bạch xoa xoa cổ tay của mình: “Sao anh lại quay lại rồi? Chẳng lẽ đồng ý với tôi rồi?” "... Không có.” Tiêu Túc trầm mặc hai giây, sau đó lắc đầu phủ nhận. “Không có?" Giang Tiểu Bạch nhìn cậu ta giống như nhìn bệnh nhân bị thần kinh: “Vậy anh quay lại làm gì? Anh xen vào việc của người khác làm gì, vất vả lắm tôi mới tìm được mục tiêu!” “Mục tiêu? Một người xa lạ?” “Người lạ thì sao, nói không chừng người ta đồng ý thì sao? Tôi nói anh Tiêu này, anh không chịu giúp đỡ, thì cũng không cần lo nhiều thế đâu nhỉ?”

Bình luận

Truyện đang đọc