Geogre đứng bên cạnh nãy giờ nghe thấy câu nói này, bất giác nheo mắt lại, Đoan Mộc Tuyết đã bị thương? Chuyện này là thế nào nữa đây? Anh ta đưa mắt nhìn Dạ Mạc Thâm, định hỏi. Nhưng Geogre vẫn biết bản thân mình nên làm gì, anh ta vội bước tới chuyển cây nạng của ông cụ Uất Trì Kim ra chỗ khác, cười tít mắt lại bảo: “Ông Kim ơi, ông đừng giận mà, bị gậy này đánh phải không nhẹ đâu, rủi như Uất Trì Thâm bị thương thì ai lo giải quyết việc công ty bây giờ?”
Anh ta vừa nói vừa giữ chặt cây nạng chuyển xuống dưới.
Ông Uất Trì Kim nghe anh ta nói vậy, tức tối bảo: “Bị thương càng tốt, có như thế thì nó mới biết mình làm sai một cách thái quá thế nào.”
Geogre tiếp tục tươi cười: “Ông ạ, dù có sai thì cũng phải hỏi cho rõ ràng đã rồi hãy phạt cũng chưa muộn, ông đánh thẳng tay thế này, đừng nói gì đến Thâm mà ngay cả cháu cũng thấy ấm ức thay cho anh ấy.”
Nghe thấy vậy, ông Uất Trì Kim nheo mắt lại: “Anh thấy ấm ức thay cho nó?”
Ông ta lấy lại cây nặng và nhìn Geogre, rồi lại quét mắt nhìn Dạ Mạc Thâm, hậm hực: “Có gì mà phải ấm ức? Tiểu Tuyết nó bị thương thành ra như thế rồi, cháu thử nói xem, cháu ấm ức cái nỗi gì?”
Không phải cú đánh đó không đau, nhưng khuôn mặt Dạ Mạc Thâm vẫn không biểu lộ cảm xúc, có vẻ như cú phang gậy khi nãy không hề đánh trúng anh vậy.
Anh mím môi, ánh mắt nhìn Geogre lạnh lùng.
“Ông ngoại có biết chuyện tối qua không?”
Nhắc đến tối ngày hôm qua là ông Uất Trì Kim giận điên người: “Biết chứ sao không, bảo cháu đến thăm Tiểu Tuyết thì cháu làm cho người ta bị thương tới nông nỗi đó rồi bỏ chạy mất.”
Nói dứt lời, ông Uất Trì Kim ngồi phịch xuống bên cạnh, ném phăng cây nạng xuống sàn, bực bội thấy rõ.
Nhìn bộ dạng của ông, Dạ Mạc Thâm nheo mắt lại.
Có vẻ như ông ngoại anh không hề hay biết chuyện anh bị chuốc thuốc.
Nếu như để ông biết chuyện Đoan Mộc Tuyết mà ông đã nhắm trúng làm ra chuyện bẩn thỉu hèn hạ như thế, liệu ông sẽ có tâm trạng như thế nào?
Nghĩ đến đây, Dạ Mạc Thâm nhếch môi nở một nụ cười khó hiểu.
Vừa khéo ông Uất Trì Kim lại nhìn thấy, ông ta nghiến răng: “Thằng ranh con này, cháu cười cái gì?”
Geogre đứng bên nhìn điệu bộ của Dạ Mạc Thâm, nghĩ bụng, thôi xong, nếu như anh ta mà không lên tiếng giải thích thì e là với tính cách của Uất Trì mà muốn anh nói ra hết mọi việc là rất khó.
Lúc này Geogre cảm thấy may mắn vì mình đã đi theo.
Thế là Geogre bước thẳng tới trước mặt của ông Uất Trì Kim, nói nhỏ: “Ông ơi, ông chỉ biết là Đoan Mộc Tuyết bị thương nhưng ông lại không biết nguyên nhân lắt léo trong chuyện này.”
Nguyên nhân lắt léo?
Ông Uất Trì Kim liếc nhìn Geogre: “Nguyên nhân gì? Anh nói thử xem nào, tôi muốn biết là nguyên nhân gì mà cái thằng ranh con này nó đánh con bé Đoan Mộc Tuyết ra nông nỗi đó.”
Geogre đắn đo một lúc, nhìn Dạ Mạc Thâm, lúc đang sắp xếp lại lời ăn tiếng nói thì không ngờ Dạ Mạc Thâm lại buông một câu lạnh lùng.
“Nếu như Đoan Mộc Tuyết làm những chuyện vô liêm sỉ thì ông ngoại còn bắt cháu đính hôn với cô ta không?”
Ông Uất Trì Kim bị câu nói này làm cho kích động, đứng bật dậy: “Con bé nó làm chuyện vô liêm sỉ là thế nào? Cháu nói rõ ra xem!”
Trên thực tế, ông ta đã nghe những lời mà Vu Ba nói, nhưng ông ta thật sự không nghĩ ra được là cô bé Tiểu Tuyết này có thể gây ra chuyện gì mà khiến cho cháu ngoại ông tức giận đến thế, thậm chí còn đánh người ta bị thương.
Ánh mắt Dạ Mạc Thâm thờ ơ, sắc mặt cũng dửng dưng, nói một cách tóm tắt: “Tối hôm qua cháu ngoại ông suýt vào viện đấy.”
“Cháu nói cái gì?”
Ông Uất Trì Kim nghiến răng nghiến lợi nhìn anh, cuối cùng quay sang chỗ Geogre: “Rốt cuộc chuyện là như thế nào?”
Geogre: “…”
Anh ta còn đang định sắp xếp lại câu chuyện, không ngờ Dạ Mạc Thâm đã nói ra trước, hết cách, anh ta buộc lòng phải giải thích: “Ông ạ, thật ra chuyện nó là như thế này. Tuy cháu không có mặt ở đó, nhưng lúc đang ở ngoài thì cháu nhận được điện thoại của Thâm, tình trạng của Thâm lúc đó rất tệ, khi đó anh ấy gần như mất hết tỉnh táo, và nguyên nhân dẫn đến việc anh ấy mất tỉnh táo là gì nào, trong gia đình Uất Trì này ngoài Đoan Mộc Tuyết ra đâu còn ai khác có thể chuốc thuốc cho anh ấy được đúng không ạ?”
Các diễn đạt của anh ta không được gãy gọn cho lắm, từ câu chuyện của anh ta, ông Uất Trì Kim loáng thoáng nghe được rằng Dạ Mạc Thâm bị chuốc thuốc, sau đó mất tỉnh táo, và suýt phải nhập viện.
Nghĩ thôi đã thấy vô lý: “Nói vớ nói vẩn gì thế? Ý của anh là Tiểu Tuyết nó muốn hại thằng Thâm à? Làm sao có chuyện đó được? Anh cũng biết trước đây Tiểu Tuyết nó chăm sóc thằng Thâm như thế nào, đời nào nó lại làm ra chuyện đó?”
Geogre: “… Ông ạ, cháu không nói là Đoan Mộc Tuyết hại Thâm, mà là… ai nói chuốc thuốc thì chắc chắn phải là thuốc độc ạ?”
Geogre kéo dài chữ ạ cuối câu, thấy ông Uất Trì Kim vẫn chau mày bất động, Geogre quyết định dùng khẩu hình.
Ông Uất Trì Kim không hiểu, nheo mắt nhìn anh ta chằm chằm, rồi lại nhìn sang Vu Ba bên cạnh.
Vu Ba cũng không hiểu gì nhưng nghĩ đến Đoan Mộc Tuyết si mê cậu chủ Thâm nhà họ đến mức độ nào, nếu như chuốc thuốc không phải hại cậu ấy thì chắc là…
Nghĩ đến đây, mặt Vu Ba đỏ lừ, khẽ hắng giọng: “Thưa ông, tôi nghĩ tôi đã biết cậu Geogre muốn nói đến loại thuốc gì rồi ạ.”
“Là cái gì? Nói mau lên, đừng có úp úp mở mở!”
Vu Ba nhìn sắc mặt u ám của Dạ Mạc Thâm, rồi giải thích: “Như chúng ta nghĩ thì chắc chắn cô Đoan Mộc Tuyết không có ý định hại cậu Thâm, nhưng cô ấy lại yêu cậu Thâm sâu sắc nên việc chuốc thuốc này, nếu như mà không phải thuốc độc thì sợ rằng là… loại thuốc ấy mất thôi.”
Loại thuốc ấy?
Ông Uất Trì chưa bao giờ suy nghĩ theo chiều hướng đó, vì trong tâm trí ông, nhà Đoan Mộc là gia đình quyền quý, con cái đều được dạy dỗ rất cao sang, đức hạnh, làm sao có thể làm những chuyện như vậy được?
Nên mặc cho Geogre nói rất nhiều lần, ông ta cũng không biết rốt cuộc là đang nói gì.
Lúc này được quản gia Vu Ba giải thích và gợi ý thì ông Uất Trì Kim mới nghĩ theo hướng này.
Chẳng lẽ là… thuốc kích dục?
Ý nghĩ này vừa nảy ra, sắc mặt ông Uất Trì Kim ngay lập tức trở nên khó coi.
Dạ Mạc Thâm nhếch miệng cười khẩy: “Theo như suy nghĩ của ông ngoại thì cô ta đã đối xử với cháu đến như thế rồi, trong lúc mất tỉnh táo cháu làm cô ta bị thương cũng là cô ta tự chuốc lấy chứ nhỉ? Đổ hết lên đầu cháu liệu có công bằng không?”
Geogre cũng gật đầu phụ họa theo: “Đúng đấy ông ạ, Thâm thà chết không chịu mà, không phải người bình thường nào cũng có ý chí mạnh mẽ như thế đâu, nên chuyện Đoan Mộc Tuyết bị thương thì cháu cho rằng hoàn toàn do cô ta tự chuốc lấy thôi.”
Ông Uất Trì Kim: “Ngậm hết miệng lại!”
Ông ta nhìn Geogre với vẻ không hài lòng, đanh giọng lại: “Đây là việc của nhà Uất Trì chúng ta và Đoan Mộc Tuyết, anh can dự vào làm gì?”
Geogre: “…”
Không ngờ anh ta lại trở thành đối tượng bị công kích, Geogre lập tức hướng ánh mắt cầu cứu về phía Dạ Mạc Thâm.
Lúc này, ông Uất Trì Kim đang thật sự hoang mang, ông không dám tin rằng Đoan Mộc Tuyết lại làm chuyện như thế. Ông ta biết đứa trẻ đó từ nhỏ đến lớn, thường ngày hiền lành lại chu đáo, rất nhu mì, lễ phép với người lớn, trước đây Mạc Thâm bị thương cũng do con bé chăm sóc, sao bây giờ lại có thể làm ra chuyện thấp hèn như thế?
Phải là người như thế nào thì mới làm cái chuyện… chuốc thuốc này…