CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Anh muốn nghe sao?" Hàn Mộc Tử hơi ngạc nhiên, rõ ràng hôm qua anh không hy vọng mình đổi giọng, làm sao hôm nay lại hỏi suy nghĩ của cô rồi?

Dạ Mạc Thâm vừa ôm eo cô vừa thân mật nói: "Nói một chút đi."

"..."

Hàn Mộc Tử muốn đẩy anh ra, thế nhưng tay của anh như xiềng xích vững vàng cố định trên lưng cô, cuối cùng cô chỉ có thể chịu đựng nói: "Tôi có thể cho cơ hội, nhưng mà... Tôi yêu cầu gặp mặt cô ta ở phiên tòa."

Nếu như Dạ Mạc Thâm đồng ý cho cơ hội, vậy cô muốn xem bây giờ Lâm Thanh Thanh có suy nghĩ gì, mấy ngày nay bị tạm giam có làm thay đổi suy nghĩ của cô ta hay không?

Hay cho đến bây giờ cô ta còn đến chết không sửa, vẫn oán hận cô sâu sắc?

Vừa nghe đến có cơ hội, mẹ Lâm lệ nóng quanh tròng, kích động bước lên nắm chặt tay Hàn Mộc Tử.

"Cảm ơn, thật sự cảm ơn. Cô là người tốt, chỉ cần lần này Thanh Thanh có thể đi ra, tôi nhất định sẽ để nó xin lỗi cô một cách chân thành, sau đó sẽ cảm ơn hai người."

Tống An ở bên cạnh nhìn thấy có chút im lặng, hôm qua Dạ Mạc Thâm còn kiên định như vậy, kết quả hôm nay lại bị một câu của Hàn Mộc Tử thuyết phục à?

Hay là muốn... cố ý làm như vậy ngay trước mẹ Lâm Thanh Thanh?

Nghĩ một hồi thì Tống An lắc đầu, bà ném đi hết suy nghĩ linh tinh trong đầu.

Lúc đầu Hàn Mộc Tử suy nghĩ dự định xem thái độ của Lâm Thanh Thanh như thế nào, rồi cô mới quyết định làm gì.

Mặc dù Dạ Mạc Thâm không biết suy nghĩ trong lòng cô, nhưng anh rất tôn trọng ý kiến của cô. Cô nói làm thế nào sẽ làm như thế đó, toàn bộ quá trình đều dựa theo cô nói mà làm.

Dáng vẻ nói gì nghe nấy của Dạ Mạc Thâm thế này đã khiến hai người bên cạnh vô cùng khiếp sợ, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.

Tống An cảm thấy, cháu của mình thật sự bị Hàn Mộc Tử nắm được thóp, đương nhiên... Chuyện này đã ở trong dự liệu của bà, bà đành phải lắc đầu trong lòng, chưa xong lại chậm rãi cong môi nở một nụ cười.

Mà mẹ của Lâm Thanh Thanh thì lại vô cùng khiếp sợ. Mỗi lần gặp mặt Dạ Mạc Thâm đều rất lạnh lùng, lúc trước bà ta chỉ có thể nhìn thấy anh trên TV hay trên báo chí, không có gặp mặt cũng có thể cảm giác được người đàn ông này có hơi thở mạnh mẽ và đáy mắt sắc bén lạnh lùng. Cho nên lúc ban đầu Lâm Thanh Thanh xem mắt bà thấy mặt mày anh lạnh lùng, mẹ Lâm còn tưởng rằng đây là chuyện bình thường.

Bà ta cảm thấy người đàn ông này chính là như vậy, bà ta còn đang mong đợi con gái mình có ngày chinh phục được anh.

Thế nhưng mà... Bây giờ lại nhìn thấy anh nói gì nghe nấy với một người phụ nữ khác.

Mà người phụ nữ này lại không phải là con gái của mình.

Nói không ghen ghét là giả dối.

Nưng hiện tại bà ta ghen ghét có ích gì không? Bà ta là người từng trải, bà ta biết nếu như trái tim của một người đàn ông luôn hướng về mình thì người đó sẽ là của mình, không cần mình phí lòng đi bắt lại, tự anh sẽ tới gần mình, nịnh nọt mình, lấy lòng mình.

Nhưng nếu trái tim của anh không hướng về mình, coi như mình dùng hết tất cả vốn liếng, chỉ sợ anh cũng sẽ không nhìn mình thêm một cái.

Chớ nói chi là người đàn ông như Dạ Mạc Thâm.

Thua bởi người khác là do con gái của mình tài năng không bằng người ta, mẹ Lâm xin nhận!

Hiện tại bà ta chỉ cần con gái có thể không có chuyện gì mà ra ngoài là được. Nghĩ tới đây, mẹ Lâm căng thẳng xoa đôi bàn tay nhìn Hàn Mộc Tử, hi vọng cô gái này là một người mềm lòng thiện lương.

"Em có muốn đi cùng bọn anh không?" Nghe thấy Dạ Mạc Thâm nói muốn cùng nhau đi, Hàn Mộc Tử không nhịn được nhíu mày, ngay cả Tống An cũng nhích lại gần: "Không thể, cháu còn đang bị thương. Cháu đi lòng vòng trong bệnh viện không sao, nhưng cháu theo mọi người ra ngoài, bị lao lực mà bệnh thì lại khổ!"

Hàn Mộc Tử đồng ý gật đầu nói: "Đúng, anh không thể đi cùng mọi người, anh phải ở lại trong phòng bệnh nghỉ ngơi."

"Không thể được." Dạ Mạc Thâm nhếch môi mỏng, sắc mặt anh lạnh lùng nói: "Lúc đầu mở phiên tòa anh đã muốn đi, không riêng gì chuyện này." Nghe thấy ra tòa, sắc mặt mẹ của Lâm Thanh Thanh tái đi một chút, bà ta là người ngoài nên không thể biểu đạt ý kiến. Đương nhiên trong lòng bà ta không hy vọng Dạ Mạc Thâm đi cùng, dù sao... Dạ Mạc Thâm không đi, bà ta còn có thể van cầu Mộc Tử thêm vì phụ nữ rất dễ mềm lòng.

Tống An nói: "Cháu không thể nghe lời dì nhỏ khuyên sao? Bây giờ cháu còn đang bị thương đó."

Dạ Mạc Thâm lạnh lùng nói: "Bước đi không thành vấn đề." Cuối cùng Tống An chỉ có thể liếc

sang nhìn Hàn Mộc Tử cầu cứu.

Thật ra Hàn Mộc Tử cũng không có cách gì, tính cách Dạ Mạc Thâm cô cũng không lay chuyển được. Cô chỉ có thể nhìn Dạ Mạc Thâm để biểu đạt suy nghĩ của mình và Tống An rằng bọn họ không hy vọng Dạ Mạc Thâm đi cùng mọi người.

"Đừng khuyên anh nữa." Dạ Mạc Thâm chỉ nói với cô bốn chữ.

Hàn Mộc Tử suy nghĩ một chút, sau đó mở miệng nói: "Vậy đi thôi, đi gặp cô Lâm trước, sau đó lại ra quyết định."

Tống An: "..."

Ủa không khuyên nữa sao? Được rồi, bà chẳng còn sức quan tâm nữa, dù sao nhiều nhất Dạ Mạc Thâm bị vết thương của mình làm cho đau không đi nổi, cuối cùng không nhịn được ngã xuống, bà lại để người khác nâng anh về bệnh viện là được rồi.

Thật không có gì lớn, dù sao cũng sẽ không chết.

Tự bản thân anh không thèm để ý, bà làm dì nhỏ chú ý làm gì?

Đã quyết định xong, một đám người trực tiếp đi gặp Lâm Thanh thanh. Mấy ngày nay Lâm Thanh Thanh bị tam giam chịu rất nhiều khổ cực, chỗ này tối tăm không thấy mặt trời, không thể so sánh với căn phòng ở nhà của mình, cũng không có bồn tắm lớn, không có quần áo xinh đẹp. Cô ta ở chỗ này lại rất nhiều ngày, cơm cũng ăn không vô.

Ngay lúc đầu cô ta còn đổ thức ăn chẳng thèm ăn, cô ta cảm thấy đây không phải là thức ăn cho người.

Nhưng người đã phạm sai lầm, làm sao có ai cung cấp thịt cá cho cô ta? Cũng không phải người nhà của cô ta, mọi chuyện đều phải chiều theo cô ta.

Cuối cùng thì Lâm Thanh Thanh đói bụng đến không chịu nổi nên không còn dám đổ, cho thứ gì ăn thứ nấy, ăn đến



Bình luận

Truyện đang đọc