"Nói gì đấy?" Tống An trừng mắt nhìn cô một cái: “Thứ này là ông cụ đưa cho cháu, cháu phải bảo vệ nó cho tốt, đừng có mà đùn đẩy cho người khác." "Nhưng mà cháu " "Nhưng mà cái gì? Cho dù thứ này là của chị dì, thì cũng là của mẹ chồng của cháu. Nếu như bà ấy còn sống, nhìn thấy Mạc Thâm đã kết hôn sinh còn rồi, vậy thì sợi dây chuyền kim cương này chắc chắn cũng sẽ truyền lại cho cháu làm quà gặp mặt." Nói đến đây, Tống An ngừng lại một lát, hình như nhớ ra gì đó, ảm đạm cười một cái: "Ông cụ đã thay mặt chị dì làm chuyện này rồi, vì vậy... ông ấy đã nhận cháu làm cháu dâu rồi đấy."
Nếu không, sẽ không đưua thứ quý giá như thế này cho Hàn Mặc Tử.
Trước đây sợi dây chuyền kim cương màu xanh lam này được ra giá vô cùng cao, sau khi lấy được về ông cụ đã tìm người giỏi tay nghề về để tạo ra một chiếc dây chuyển, sau đó đặt tên cho nó.
Trái tim của vũ trụ.
Là tấm lòng của Uất Trì Kim đối vợ của ông. Toàn bộ vũ trụ này, chỉ có một mình bà ấy.
Đây là cái tên rất khí phách, lúc đầu khi Tống An nghe được cái tên đó còn phi báng, bảo cái tên này không hợp với sợi dây chuyền, sợi dây chuyển đẹp như vậy, thế mà lại lấy một cái tên phi kho học như vậy.
Mãi đến sau này... sau khi mẹ của bà ấy mất đi, Uất Trì Kim chưa từng trên hoa ghẹo nguyệt gì, cho dù là hàng trăm hàng nghìn người đẹp tiếp cận, nhưng ông cụ cũng chưa bao giờ liếc mắt một cái.
Trong lòng ông cụ, vĩnh viễn chỉ có một người phụ nữ đó.
Nghĩ đến đây trong lòng Tống An khẽ hừ một tiếng, mắt chọn đàn ông của mẹ bà quả là không tối, nhưng mà sau này Uất Trì Kim lại không làm được một người cha tốt.
Hàn Mộc Tử nghe thấy lời của Tổng An liền ngắn người, rất lâu cũng không hoàn hồn lại được.
Uất Trì Kim đã tặng sợi dây chuyển này là công nhận cô rồi sao? Sau khi nghe được thông tin cô và Hàn Mộc Tử đã về nước, ông cụ không những không túc giản, còn tặng có một sợi dây chuyển trước khi bọn họ đi như vậy?
Quả nhiên là ngạo kiểu mà.
Hàn Mộc Từ mim cười, lấy lại chiếc hộp
Xem ra đợt này Đậu Nhỏ không có ngốc nghếch, tên nhóc này còn thực sự nói tốt cho mình, thực sự là mỗi ngày đều nghiêm túc điều chỉnh cảm nhận của ông cụ với mình rồi. "Được, nếu như đã biết rõ đây là cái gì, thì cứ nhận đi, hôm nay cũng không sớm nữa, dì đi về khách sạn trước đây."
Tổng An nói xong, liền quay người đi thẳng ra bên ngoài, sau đó khoát tay về những người khác: "Không cần tiễn dì đâu, dì tự gọi xe về là được."
Kết quả vừa đi ra ngoài không lâu đã bị Vu Ba cản lại. "Cô An, ông cụ muốn... cô có thể đem hành lý quay về nhà Uất Trì."
Đã nhiều năm như vậy, Tổng An vẫn chưa cưới ai, cô độc một mình, vì vậy bà ấy vẫn là người nhà Uất Trì, về ở trong nhà cũng là bình thường. Không ai ngờ Tống An lại dừng bước, chuyển túi xách sang một bên, lạnh lùng nói: "Sao tôi lại phải quay về nhà Uất Trì Chủ Vụ, tôi nể ông mấy phần, lúc nói chuyện cũng nhường ông một chút. Nhưng mà chuyện này, nếu như ông cụ muốn tôi về nhà như vậy, vậy thì bảo ông ấy tư mình nói với tôi đi, chứ đừng để ông đi làm thay"
Vu Ba không ngờ tới Tống An sẽ nổi cấu như vậy, đưa tay lên sở mũi của mình, xấu hổ mà nói: "Cô An, tôi cũng là..." "Chú Vu, tôi biết ông nghĩ cho ông ấy, nhưng tôi cũng là con người có máu có thịt, chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng vậy được. Được rồi, tôi đi trước đây."
Nói xong Tổng An cầm túi xách đi thẳng ra ngoài, bước đi phía gọi là rất phóng khoáng.
Sau khi bà ấy rời đi, Vu Ba bất đắc đi đứng tại chỗ mà thở dài, sau đó đi lên trước. "Cậu chủ Dạ, mọi người có muốn ở lại qua đêm không?" "Không đầu." Da Mạc Thâm thờ ơ mà lắc đầu: "Bây giờ chúng tôi đi về." Nói xong anh ôm thắt lưng của Hàn Mộc Tử: "Chúng ta đi đón Đậu Nhỏ, sau đó về nhà"
Đâu Nhỏ?
Vụ Ba sửng sốt một lát, sau đó nói: "Đúng rồi, cậu chủ nhỏ bảo tôi chuyển lời lại cho mọi người, đêm nay câu ấy sẽ ở lại với ông cố, ngày mai sẽ quay về."
Hàn Mặc Tử chớp chớp mát, cậu nhóc này có và thích ở đây ghế, gần đây vẫn luôn ở đây, nhưng mà nhìn dáng vẻ của Uất Trì Kim, chắc là đối xử với Đầu Nhờ đặc biệt tốt, cho nên cậu nhóc mới vui lòng ở lại dây.
Cô cũng không nói thêm gì nữa, gật đầu.
Sau đó lúc mọi người cùng nhau rời đi, Đậu Nhỏ ghé ra khỏi bệ cửa sổ tầng ba, nhón chân nhìn thấy mấy chiếc xe của cha mẹ mình đã rời đi rồi, nhìn sang bên Uất Trì Kim đang nhịn không được mà thở dài một hoi. "Này nhóc, đến bên cạnh người ông cố ngoại nào."
Nghe thấy giọng nói của Uất Trì Kim, Đậu Nhỏ liền nhanh chóng xoay người đến bên cạnh ông cụ. "Ông cố ngoại." "Nhóc này, có phải là rất muốn về nhưng lại vì ông cổ ngoại mà phải ở lại đây không hả?"
Ánh mắt Đậu Nhỏ chờ đợi nhìn theo chiếc xe đã biến mất rồi, cậu bé bày ra vẻ mặt ngây thơ và tôi "Ông cổ ngoại nói gì vậy? Đậu Nhỏ là tự mình muốn ở lại mà, ông cổ ngoại đối tốt với Đậu Nhỏ như vậy mà mami nói là ông có ngoại rất cô đơn, cho nên Đậu Nhà muốn ở lại chơi với ông có ngoại thôi "
Nghe đến đây, vành mắt Uất Trì Kim có chút ẩm uot. "Cháu có mẹ, nhưng mà ông cố ngoại không muốn bắt ép cháu. Vì vậy, nếu như cháu muốn về hoặc là không muốn ở với ông có ngoại nữa, thì ông cố ngoại cũng không bắt ép cháu đâu."
Đây là đứa chất của mình, chứ không phải con rối của ông cụ. Trước đây ông cụ muốn nắm được Dạ Mạc Thâm, cảm thấy bản thân có thể thay anh chọn lựa tốt hơn. Nhưng mà bây giờ nhìn thấy một đứa bé nhỏ như Đậu Nhỏ muốn chăm sóc mình, lại phải do mẹ của cậu bé khuyên nhủ nhiều như vậy, đột nhiên ông cụ liển ý thức được một điều.
Tình yêu chính là hiến dâng mà không vụ lợi, không phải là chiếm giữ mà khống chế. Trước đây ông cụ kiểm soát Tổng An, cũng đến từ tình thương của cha. Ông cụ đã mất đi người vợ, con gái không có ai dạy dỗ, vì vậy người làm cha như ông cảm thấy bàn thân phải dành những thứ tốt nhất cho nó, bây giờ nó không thích, sẽ chống đối là vì nó không cảm nhận được sự khổ tâm chăm sóc của người làm cha này.
Nhưng lại không cảm nhận đến những mong muốn chân thật của con gái mình. Tốt nhất thì thế nào có chứ
Đối với một người mà nói, chỉ có thứ mình luôn khát khao trong lòng thì đó mới là thứ tốt nhất.
Giống như một người đi bộ trong sa mạc, anh có cho cậu ta vàng bạc, cho cậu ta châu báu của cải, cầu là có cần không?
Không, cậu ta chỉ cần nguồn nước.
Mà Uất Trì Kim căn bản không biết được con gái mình mong muốn cái gì, lại đưa những thứ mà mình nghĩ là tốt áp đặt lên người nó, sau này mới hoàn toàn trái ngược, hai người con gái đều rời ông mà đi,
Sau nhiều năm như vậy, cũng không muốn quay trở về.
Bây giờ nhìn thấy Đậu Nhỏ, Uất Trì Kim thực sự đã ân hận lúc đầu đã làm sai. "Ông cổ ngoại làm gì bắt ép Đậu Nhỏ đâu, Đậu – Nhỏ là sẵn lòng ở lại với ông cố ngoại mà."
Nói dối.
Đứa nhóc này thực sự là một người rất thông mình. "Đồ ngốc này, cháu tưởng ông có ngoại không nhìn ra hay sao? Trên đời này có đứa trẻ con nào muốn tích khỏi cha mẹ mình đầu chứ Huống hồ, Đậu Nhỏ là do một minh mẹ nó nuôi lớn, đương nhiên không thể rời xa có được: "Như thế này đi, đến lúc đó cháu cứ theo bọn họ về nước, một mình ông có ngoại ở lại đây là được rồi."