**********
Nhân viên phục vụ không nói gì thêm, cầm thực đơn lặng lẽ lui ra ngoài. Căn phòng VIP vẫn chim trong im lặng, nhưng sự im lặng lần này khác hẳn lúc trước, cũng có lẽ là do tâm tình của Tiểu Nhan đã thay đổi.
Trước đó cô ấy ngại ngùng, căng thẳng, nhưng sau khi Hàn Thanh nói những lời kia, cô ấy chỉ cảm thấy mình mất mặt, thậm chí trơ trẽn.
Đích thực cô ấy rất thích Hàn Thanh, chỉ muốn cố gắng một chút mà thôi, nhưng vì sao... anh ta không cho cô ấy cả cơ hội để cố gắng?
Tất nhiên Hàn Thanh cũng để ý thấy cảm xúc của cô ấy, hai người cùng giữ im lặng cho đến khi từng món ăn được bày lên bàn.
Khi nhân viên phục vụ đặt chai rượu nếp lên, Hàn Thanh cau mày lại, anh ta nhìn chằm chằm Tiểu Nhan. “Cô muốn uống rượu à?"
Tiểu Nhan tần ngần một lát, rồi gật đầu, “Ừ... Hàn Thanh nhớ lại dáng vẻ say khướt của cô ấy trong bữa tiệc lần trước, càng chau mày chặt hơn, "Không được uống rượu. Giọng điệu này như thể đang ra lệnh cho cô ấy. Nếu như lúc trước anh ta không nói những lời đó thì có lẽ Tiểu Nhan còn cảm thấy rằng anh ta đang quan tâm mình nhưng giờ phút này thì cô chỉ cảm thấy khôi hài, giận dỗi bảo rằng: “Anh Hàn ạ, anh có là gì của tôi đâu, tôi uống rượu hay không hình như chẳng liên quan gì đến anh cả nhỉ?"
Hàn Thanh: "
Con bé này...
Anh ta bất lực nhìn Tiểu Nhan, bặm môi: “Uống say ra đấy ai đưa cô về?"
Tiểu Nhan: “...
Cô ấy trừng mắt nhìn Hàn Thanh hồi lâu, cuối cùng đành chấp nhận thất bại, cụp mắt cười khổ sở: “Yên tâm, đến lúc đó tôi sẽ gọi điện nhờ bạn đến đón về, anh Hàn dùng bữa xong là có thể đi."
Cô ấy thực sự đã nghĩ ngợi quá nhiều, người ta không muốn cho cô ấy uống rượu chẳng qua là sợ cô ấy uống rượu vào lại phải đưa cô về thì phiền phức.
Nhưng cô ấy thì lại nghĩ gì vậy?
Tiểu Nhan bỗng cảm thấy mình mời anh ta bữa cơm này đúng là tự chuốc nhục vào thân.
Căn phòng VIP lại trở về trạng thái im lặng, Tiểu Nhan rót cho mình một chén rượu, còn chưa ăn gì đã uống non nửa chén.
Hàn Thanh thấy cô ấy nâng chén hăng hái, anh ta dừng động tác tay, rất muốn cản cô ấy lại. Nhưng nghĩ tới câu mà cô ấy đã nói trước đó.
Anh ta nào phải là gì của cô ấy, có tư cách gì cấm cản cô ấy uống hay không uống.
Câu nói này đúng.
Thế là Hàn Thanh giữ im lặng, nhưng cũng không cầm đũa lên.
Tiểu Nhan chẳng buồn bận tâm xem anh ta có gặp đũa hay không, sau khi uống nửa chén rượu là bắt đầu cầm đũa lên ăn, ăn được một lúc phát hiện thấy Hàn Thanh ở phía đối diện chỉ ngồi suông, ánh mắt đen lay lấy cứ chăm chăm nhìn cô ấy.
Cô ấy ngẩn ngơ một lúc, bất chợt rút một tờ khăn giấy lau miệng mình, nở một nụ cười rạng rỡ. "Anh Hàn, anh mau ăn đi chứ, nhìn tôi ăn không no được đầu, nào.”
Cô ấy gượng cười mời gọi Hàn Thanh ăn, rồi tiếp tục vùi đầu vào bát.
Giữa chừng không biết đã uống bao nhiêu mà Tiểu Nhan cảm thấy đầu óc mỗi lúc một váng vất, bụng mỗi lúc một no căng, cô ấy vô cùng khó chịu.
Khi ngẩng đầu leen, mắt đã không nhìn rõ được nữa. Chỉ có một bóng người mờ mịt, Tiểu Nhan gắng sức định thần lại, rồi nói: “Tôi, tôi đi rửa mặt đã."
Rồi đứng lên, ngật ngưỡng tiến về phía trước.
Hàn Thanh chau mày, nhìn cô gái đang bước đi loạng choạng, thực sự không nhịn được đành đứng dậy túm lấy cổ tay cô ấy. “Không biết uống thì đừng có uống, tại sao lần nào cũng gây rắc rối thế này hả? Để tôi phải thu dọn đồng đổ nát cho cô cô thấy vẻ vang lầm à?"
Giọng nam nghiêm nghị vang lên trên đỉnh đầu, Tiểu Nhan vẫn chưa say túy lúy, dĩ nhiên cô ấy biết là giọng của ai, cô ấy giăng tay ra khỏi đối phương: "Không cần anh lo. “Cô tưởng tôi muốn lo đấy?" Hàn Thanh lại một lần nữa tím cổ tay cô lại, “Nếu như không vào đây cùng cô thì tôi chẳng buồn đếm xỉa đến cô đâu.”
Tiểu Nhan tức tối quát lên: “Thế thì anh đừng đếm xỉa gì đến em hết, vừa nãy em đã nói rồi, em uống say tự em gọi bạn đến đón về, sao anh vẫn còn ở đây làm gì? Mau đi đi chứ!"
Tiểu Nhan đẩy anh ta ra, Hàn Thanh không kịp trở tay, bị cô ấy đẩy lên vài bước.
Anh ta bắt đầu bực bội, đi thẳng lại lạnh lùng nói: “Cô gọi bạn nào? Giờ đi ra ngoài, tôi đưa cô về nhà!” “Không cần!” Tiểu Nhan trợn trừng mắt nhìn anh ta: “Anh đừng ở chung một chỗ với em nữa, giờ em say rồi, nếu như anh ở cùng với em thì em không dám bảo đảm là em sẽ không làm gì anh đâu
Nói xong, Tiểu Nhan nhìn đôi môi mỏng của Hàn Thanh, hồi hộp liếm môi mình.
Hàn Thanh: ".
Nhìn cô gái trẻ ương bướng chỉ cao ngang ngực trước mặt mà đau đầu, thế nhưng anh ta lại bỏ tay với cô ấy. “Đừng nói nữa, tôi đưa cô về trước, về nhà rồi cô muốn lên cơn điện thế nào thì tùy.
Hàn Thanh tỉnh nếu như cô ấy không chịu nghe lời sẽ bế bổng cô ấy lên, nào ngờ anh ta vừa kh người xuống thì Tiểu Nhan đã sáp tới, vòng tay qua cổ anh ta và đặt nụ hôn lên môi.
Hai đôi môi dán vào nhau, Hàn Thanh đứng ngây tại chỗ, không ngờ lại bị cô ấy hôn trộm.
Tiểu Nhan mạnh mẽ hôn môi anh ta, phụng phịu nói: “Em đã bảo nếu anh lại gần em sẽ sàm sỡ anh mà, anh có đi không thì bảo?”
Hàn Thanh sờ lên môi, nhìn người trước mặt mà bất lực. “Giờ hôn xong rồi, đã đi được chưa?"
Tiểu Nhan chớp mắt. “Dĩ nhiên là chưa, em đã sàm sỡ xong đâu!”
Cô ấy lại táo tợn hôn lên lần nữa, Hàn Thanh chau mày tránh đụng chạm với cô ấy, Tiểu Nhan đổi hướng, đặt nụ hôn lên yết hầu anh ta.
Người ta nói yết hầu là điểm nhạy cảm nhất của đàn ông, hôm nay cô ấy thử xem sao. Dù gì cũng mất hết mặt mũi với anh ta rồi, cô ấy chẳng còn gì phải giữ kẽ nữa.
Quả đúng như dự đoán, khi cô ấy cắn nhẹ vào yết hầu của ai đó thì nghe thấy anh ta kìm nén tiếng rên khẽ, bàn tay nắm cổ tay cô ấy cũng khẽ run.
Chẳng lẽ có tác dụng thật?
Tim Tiểu Nhan đập rộng ràng, vươn đầu lưỡi ra liếm, cơ thể của Hàn Thanh run lên, rồi đẩy cô ấy ra.
Tiểu Nhan ngẩng đầu lên nhìn thì thấy tại anh ta đỏ bừng, bèn bất chấp tất cả nhảy lên ôm cổ, hai chân kẹp lấy eo anh ta. “Em mặc kệ anh nói gì, tóm lại là em thích anh, những lời anh nói lần trước e, có nhớ, nhưng thể thì sao? Em cũng đã bảo anh rồi, em không tỏ tình nên lời từ chối của anh không được chấp nhận, hoàn toàn không được chấp nhận.” Tiểu Nhan như một kẻ điên bướng bỉnh, nói xong thì điên cuồng hôn lung tung khắp gương mặt tuấn tú của anh ta.
Nếu chỉ là hôn môi thì Hàn Thanh còn có thể tránh được, nhưng với kiểu hôn mất trật tự của Tiểu Nhan thì anh ta thật sự không biết tránh đi đâu.
May thay đúng lúc này nhân viên phục vụ mang đồ vào, đi tới cửa nhìn cảnh tượng ấy lập tức đỏ mặt lùi bước đi ra.
Hàn Thanh mất bao công sức mới gỡ được ả bạch tuộc bám dính trên người mình xuống, ném cô lên ghế sofa bên cạnh, lạnh lùng nói: “Con gái con đứa nên biết tự trọng chứ, đúng không? Phong cách của cô là vừa ôm vừa hôn đàn ông?”
Tiểu Nhan: “Cô thật sự tưởng rằng kích thích tôi như thế là có thể làm tôi si mê à?" "Không phải!”
Mắt Tiểu Nhan đỏ hoe, đứng dậy lớn tiếng nói với anh ta: “Em không nghĩ như thế, em cũng không tự cao tự đại như thế, nhưng em muốn gặp anh mà, chỉ đơn giản là em muốn làm vậy thôi mà