Khi đến lưng chừng núi thì trên lưng Hàn Mộc Tử đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Mặc dù bây giờ là mùa đông rất lạnh.
Khi đến thì họ cũng đội mũ, đeo khăn và đeo găng tay.
Khi ngồi xuống và nghỉ ngơi ở lưng chừng núi, Tiểu Nhan và Hàn Mộc Tử đã cởi găng tay và mũ, thậm chí cả khăn quàng cổ.
Tiểu Nhan nóng đến mức muốn cởi áo khoác, nhưng Tiêu Túc đã ngăn cô ấy lại.
“Đừng cởi ra, em chỉ cảm thấy nóng trong người, nhưng nhiệt độ một tuần nay vẫn như cũ, nếu cởi áo ra thì rất có thể sẽ bị nhiễm lạnh vào người, cảm lạnh”
Động tác của Tiểu Nhan bị anh ngăn lại, cô ấy nhăn mũi không vui.
“Nhưng trời rất nóng, làm sao tôi có thể thoát khỏi cơn nóng mà không cởi áo khoác ra?”
Tiêu Túc lấy trong ba lô ra hai chiếc khăn tắm, nhìn sang một bên rồi ra hiệu.
“Ở đằng kia có một phòng vệ sinh. Mợ có thể cùng Tiểu Nhan đi lau khô mồ hôi rồi nghỉ ngơi một lát.”
Hàn Mộc Tử cười nhận lấy khăn tắm của cậu ta: “Cám ơn”
Phải nói Tiêu Túc thật sự rất chu đáo, thậm chí nghĩ đến những thứ này.
Càng nhìn, Hàn Mộc Tử càng cảm thấy Tiêu Túc là người tốt.
Tiểu Nhan rất vô tư, Tiêu Túc có thể chăm sóc cô ấy thật tốt.
Thật đáng tiếc.
Hai người đã xử lý xong mồ hôi trên lưng, khi họ bước ra một lần nữa thì Tiêu Túc đã tìm thấy nước nóng và đang đợi họ.
“Tôi không biết các người vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà vẫn nên uống nước nóng để xua tan cảm lạnh”
Khi Hàn Mộc Tử cầm lấy nước nóng thì cô nhìn sâu vào mắt Tiêu Túc.
Người đàn ông này có thể nói là rất cẩn thận.
“Cảm ơn” Tiểu Nhan uống một cách chậm rãi trong khi cầm bình nước nóng, nhìn mọi người, du khách và những người hành hương xung quanh, và thở dài: “Tôi nghĩ rằng tôi đã cố gắng đủ, cảm thấy ở trên đường rất lợi hại. Không không ngờ đến đi được nửa sườn núi thì tôi mới phát hiện ra có rất nhiều người, khi chúng ta lên đến đỉnh núi thì liệu có nhiêu người như vậy không?”
Hàn Mộc Tử mím môi cười: “Có thể nhỉ? Dù sao thì cũng có rất nhiều người thành tâm thờ phượng.
Khi cả ba người nghỉ ngơi khoảng nửa tiếng, thể lực đã hồi phục gần đủ thì sau đó tiếp tục leo lên.
Càng ngày càng đến gần đỉnh núi, Hàn Mộc Tử cảm thấy thể lực tiêu hao càng ngày càng nhanh, thời gian nghỉ ngơi tuy dài, nhưng thời gian kiên trì đặc biệt ngắn, cô cho rằng nếu mang thai nhiều tháng hơn nữa thì cô thực sự không thể leo lên đỉnh núi.
Cho đến khoảng năm giờ chiều thì cuối cùng cả ba cũng lên đến đỉnh núi.
Thật ra thì không cần đến muộn như vậy, nhưng Hàn Mộc Tử và Tiểu Nhan trong quá trình này đã kiệt sức nên nghỉ một vài lần, thời gian cộng lại mấy lần cũng chỉ có thể trễ như vậy.
“Nghỉ một lúc rồi hãy vào, nếu không biết lễ bái thì cứ đi theo tôi đừng chạy lung tung.”
Trước khi vào thắp hương, Hàn Mộc Tử nói với Tiểu Nhan bên cạnh.
Đến núi Linh Vân có rất nhiều người đến thắp hương, nhưng tất cả mọi người đều rất nghiêm trang và cung kính, trên mặt không ai nở một nụ cười nhẹ hay bất cứ điều gì, tất cả đều rất nghiêm túc và kính cẩn.
Khi đã cùng Hàn Mộc Tử quỳ xuống cầu khẩn thì Tiểu Nhan ngoan đạo nghiêm túc bên cạnh.
“Cô đã cầu quẻ chưa? Cô có biết cách xin không?”
Tiểu Nhan theo bản năng mà gật đầu.
“Tôi biết”
Khi còn nhỏ La Tuệ Mỹ đưa cô đi thắp hương thì luôn hỏi xin quẻ, La Tuệ Mỹ luôn nói những gì bà ấy muốn trước khi xin quẻ.
“Vậy thì tốt”
Hàn Mộc Tử nhắm mắt lại khi cô hỏi xin quẻ, cái ống quẻ hình trụ nhẹ nhàng lắc lư trong tay cô, một lúc sau, một quẻ nào đó rơi ra khỏi ống.
Hàn Mộc Tử cầm quẻ lên và xem qua, sau khi nhớ ra con số trên đó thì cô đặt quẻ lại vào ống, rồi cúi đầu cầu nguyện.
Khi đến lượt Tiểu Nhan thì cô ấy hơi lo lắng.
Khi cô ấy nghe nói Hàn Mộc Tử muốn đến đây thì trong lòng cô ấy cảm thấy mình muốn cầu cái gì đó, nên muốn đi cùng cô, trong lòng cô ấy muốn cầu xin cái gì thì cô ấy biết.
Nhưng khi cô ấy thành tâm cầu nguyện thì Tiểu Nhan nghĩ điều đó thật nực cười, liệu bồ tát có nghe thấy lời cầu nguyện của cô ấy không?
Liệu Bồ tát có giúp cô ấy đạt được những ý tưởng vô lý như vậy không?
Thêm vào đó, cô ấy đã quyết định từ bỏ anh ta.
Tại sao lại đến đây vì anh ta?
“Sao lại ngẩn người?” Nhìn thấy Tiểu Nhan đang ngây ngốc, Hàn Mộc Tử đưa tay ra, nhẹ nhàng đẩy cô ấy.
Tiểu Nhan định thần lại, liền đi tới quỳ xuống lạy, sau đó cầm lấy ống quẻ.
Cô cũng không muốn làm chuyện hoang đường.
“Tín nữ là Chu Tiểu Nhan…”
Tiểu Nhan nói tên mình trong lòng, nhưng cô ấy không biết phải nói gì tiếp theo, tâm trí và trái tim cô ấy rối loạn, trong khi lắc chọn.
Ào…
Thật không nghĩ vào lúc này mà đột nhiên rơi, quẻ trên đài sen bị tán loạn rơi xuống đất.
Tiểu Nhan bị sốc, nhanh chóng mở mắt và nhìn những gì bất ngờ xảy ra trước mắt.
Hàn Mộc Tử cũng sửng sốt, không ngờ lại đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, cô cũng quỳ xuống, giúp Tiểu Nhan nhặt lại quẻ rồi nháy mắt với Tiểu Nhan.
“Nghiêm túc.”
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi ..” Tiểu Nhan liên tục nói tôi xin lỗi, cầm ống quẻ lên cầu nguyện một lần nữa, hít thở sâu để làm cho trái tim của cô ấy trở nên rõ ràng.
“Tín nữ Chu Tiểu Nhan…”
Sau hàng chục giây, một dấu hiệu hạ cánh.
Tiểu Nhan nhặt nó lên và viết ra số, sau đó đứng dậy và để lại ống quẻ cho người khác.
Sau khi rời khỏi đại sảnh thì Hàn Mộc Tử lo lắng nhìn cô ấy một cái.
“Cô sao vậy? Không thoải mái sao?”
“Tôi không sao, vừa rồi tay tôi hơi run…”
Hàn Mộc Tử mím môi mỏng, nhìn sắc mặt hơi tái nhợt của cô ấy cũng không hỏi thêm câu nào.
Mỗi người đều có một số bí mật nhỏ trong lòng mà họ không muốn ai biết, tất cả mọi người đều giống nhau tại sao cô phải hỏi sự thật?
Người phá giải quẻ là một nhà sư lớn tuổi, mặc áo tu hành trông như một cao thủ của đạo giáo.
Đầu tiên thì Hàn Mộc Tử nói quẻ của mình.
Vị sư già lấy số quẻ của cô và nói sau khi liếc sâu vài cái.
“Quẻ của cô rất tốt, chỉ cần thành tâm cầu nguyện thì sẽ có kết quả tốt”
Nghe thấy vậy thì hai mắt Hàn Mộc Tử sáng lên, cô cười nhẹ cúi đầu đối với người sư già: “Cảm ơn thầy”
“Vị thí chủ này?”
Người sư già đưa ánh mắt nhìn Tiểu Nhan đang thấp thỏm bên cạnh.
Tiểu Nhan hoàn hồn, đôi môi hé mở sau đó cô ấy nói quẻ của mình.
Quẻ của cô ấy có vẻ… không tốt lắm.
Quả nhiên, sau khi người sư già kia nghe thấy quẻ của cô thì mắt ông ta trâm hơn một chút.
“Quẻ này…”
Tiểu Nhan cắn môi dưới, quẻ của cô là quẻ hạ hạ.
Người sư già đột nhiên thay đổi lời nói: “Thí chủ cũng đừng lo lắng, việc do người, người có thể thắng trời”
Tiểu Nhan cảm thấy những lời này này là do người sư già muốn an ủi cô ấy mà thôi, trong lòng có chút buồn bực, nhưng vẫn không phụ lòng hảo ý vừa vặn mỉm cười cúi đầu đối với người sư già đó: “Cảm ơn sư thầy, tôi sẽ ghi nhớ những lời này”
Việc do người, người có thể thắng trời.
Câu nói này, Tiểu Nhan luôn tin rằng chỉ cần cô ấy kiên định với những gì mình muốn, một ngày nào đó cô ấy sẽ thành công. Nhưng trong một số điều, nó không nhất thiết phải như vậy.