CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Khi nói lời này, Lâm Thấm Nhi rủ tầm mắt xuống, trông dáng vẻ như bị thương rất nặng. Cô ta tự cho rằng vẻ mặt này là con át chủ bài của mình, không người đàn ông nào có thể thoát khỏi dáng vẻ hiện tại của cô, trừ khi đối phương là một cái cọc gõ.

Vì vậy, Lâm Thấm Nhi càng lộ ra nét ấm ức, đáng tiếc là Hàn Thanh cũng không có nhìn cô ta nhiều, ánh mắt chỉ liếc thoáng qua nhìn qua nhân viên đang làm việc bên cạnh, ra hiệu cho hắn ta một ánh mắt, người nhân viên ngay lập tức khôi phục lại tinh thần.

Anh ta hớt hải chạy về phía trước: “Cô Lâm à, chủ đề lần này của chúng tôi là chủ đề tuần trăng mật, cho nên một hàng ghế trước mặt chỉ có thể cho hai người ngồi, cũng tức là một cặp vợ chồng. Cô và ngài Thanh đây không phải là vợ chồng, vậy nên cô không thể cùng anh ấy ngồi ở dãy ghế này”

Người nhân viên nói nhanh như bay, nhưng điều anh ta đang nghĩ trong lòng lại là có quỷ mới biết đây là sự sắp đặt thần kỳ gì, dù sao cũng do anh ta tự mình tạo ra hiện trường này.

Suy cho cùng, vì nửa năm tiền thưởng của mình, vì sự hài lòng của khách hàng, cho dù bây giờ có bắt anh ta đem bốn tác phẩm nổi tiếng ra để đảm nhiệm, anh ta cũng sẵn lòng, huống hồ chỉ chỉ là tạo ra một kế hoạch mà thôi.

Nghe thấy thế, Lâm Thấm Nhi nghi ngờ nheo mắt lại: “Còn có sự sắp xếp như vậy à?”

“Đúng vậy, đúng vậy.’ Người nhân viên gật đầu chứng nhận: “Tuy rằng cách sắp xếp chỗ này nghe có vẻ rất không có tình người, nhưng đại đa số các cặp đôi đến đây đều là vợ chồng đi hưởng tuần trăng mật.

Trước giờ cũng chưa có trường hợp đặc biệt nào như hôm nay xảy ra, cho nên cũng chưa từng có bất đồng ý kiến.”

Sau khi nghe anh ta nói những lời này, Lâm Thấm Nhi nhìn xung quanh, phát hiện đúng là mỗi cặp đôi ngồi một hàng ghế. Bởi vì trên thuyền có rất nhiều chỗ ngồi, nên căn bản không ai nghĩ đến việc sẽ ngồi cùng một hàng với những đôi vợ chồng khác.

Lúc này nhìn thấy trên thuyên có thêm một người, có ai đó không nhịn được nên mở miệng nói: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Chúng ta ở đây không phải đầu đi hưởng tuần trăng mật sao?

Làm sao lại có một mình cô gái này vậy?”

“Thật ư, cô ấy bị sao vậy? Tại sao lại chỉ đi một mình? Hay là vì cô ấy bị chồng bỏ rơi rồi nhỉ?”

“Không phải chứ? Sau khi bị chồng bỏ rơi mà vẫn còn muốn ngồi chung với người đàn ông khác ở đây à? Lẽ nào cô ta muốn cướp chồng của người khác ư?”

“Ôi, thật đúng là không biết xấu hổ mà, chúng ta hãy tránh xa cô ta ra một chút đi, kẻo cô ta có ý định đến ngồi cùng với chúng ta đó.” Những lời này mọi người nói với nhau rất nhỏ, nhưng trong không gian như vậy, cũng không phải nói thì thâm gì, sao lại có thể không nghe thấy được?

Lâm Thấm Nhi vừa nghe xong thì sắc mặt lập tức thay đổi, cô ta như mất đi lý trí, thẳng thừng nói: “Mấy người đang nói linh tinh cái gì đó? Sao lại nói là tôi đi cướp chồng của người khác? Sao lại nói là tôi bị chồng bỏ rơi? Các người có tận mắt chứng kiến không?”

Nhân viên chỉ có thể cười trừ: “Cô Lâm, cô đừng nổi giận, đây cũng chỉ là quy định, hay là…

để tôi tìm cho cô một vị trí khác nhé?”

Trong lòng Lâm Thấm Nhi đã có tính toán, cô ta nheo mắt nhìn nhân viên: “Vừa rồi cậu nói không phải là vợ chồng thì không thể ngồi cùng nhau sao?”

Nhân viên gật đầu: “Đúng rồi, đúng rồi, ý tôi là như vậy đó.”

“À thì ra là vậy, xem ra anh Thanh đây chỉ có thể ngồi một mình rồi” Lâm Thấm Nhi ở nụ cười với Hàn Thanh, vừa nói: “Bởi vì anh ta và em gái Tiểu Nhan chưa hề kết hôn, hai người bọn họ chẳng qua chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.”

Nói cô ta cướp chồng của người khác à? Thế thì cô lại càng muốn tiết lộ mối quan hệ giữa hai người bọn họ.

Nghe xong, nhân viên rõ ràng sửng sốt một chút: “Cô nói cái gì? Chưa kết hôn sao?”

Chuyện gì đang diễn ra vậy trời? Ban đầu lúc anh ta gọi điện cho người nhà ông Hàn và bà Hàn, rõ ràng là hai người họ đã đồng ý rồi mà, làm sao lại có chuyện chưa kết hôn được?

Sau khi Tiểu Nhan ở phía xa nghe thấy lời này của Lâm Thấm Nhị, đôi mày thanh tú của cô chợt nhíu lại.

Nếu như lúc trước cô ấy còn chưa có bằng chứng để xác định thì bây giờ cô gần như chắc chắn Lâm Thấm Nhi đang định làm gì, người phụ nữ này thật là không biết tốt xấu mà.

Rõ ràng là cô và Hàn Thanh đã giúp đỡ cô ta nhưng cô ta lại có loại suy nghĩ này.

Trong lòng Tiểu Nhan cảm thấy vô cùng không thoải mái, trước đây cô ấy cảm thấy ngoài mặt còn có thể duy trì khách sao với cô ta, nhưng nếu Lâm Thấm Nhi đã muốn diễn trò thì Chu Tiểu Nhan cô sẽ cùng diễn đến cùng.

Không phải chỉ là diễn kịch thôi sao? Ai mà không làm được cơ chứ?

Nhưng mà bây giờ rõ ràng là cô ta đang muốn lật mặt với mình đúng không? Hay là cho rằng cô tuổi còn trẻ sẽ dễ bắt nạt?

Tiểu Nhan nổi cáu muốn xông lên, nhưng nghĩ lại, nếu làm như vậy chẳng phải sẽ theo mong muốn của đối phương sao?

Ánh mắt cô khẽ động, trong đầu rất nhanh đã nghĩ ra một giải pháp đối phó.

Chu Tiểu Nhan bước lên phía trước: “Chị Lâm à, sao chị lại trù ẻo tôi và chồng tôi như thế cơ chứ?” Sự xuất hiện đột ngột của Tiểu Nhan khiến đám đông đang bàn tán xôn xao càng thêm hứng thú. Hơn nữa, hình như đám đông còn phát hiện cô gái trước mặt này chỉ là một cô gái nhỏ. Quần áo lẫn cách trang điểm cũng đều khá bình thường, nhưng trông cô lại tràn đầy năng lượng, đồi dào sức sống thiếu nữ.

Nhưng còn Lâm Thấm Nhi thì sao? Vóc người đó thật sự là dạng những cô gái bình thường không thể đem ra so sánh được, những thứ phụ nữ ao ước cô ta đều có, hơn nữa còn là kiểu mà người ta lấy làm kiêu ngạo.

Cảnh tượng bất ngờ này khiến ai cũng cảm thấy cuộc hành trình như có thêm một chút màu sắc, vậy nên các cặp vợ chồng dù bận rộn nhưng vẫn hóng hớt xem trò vui.

“Đây là hai người phụ nữ đang tranh giành một người đàn ông à?”

“Không ngờ đi du lịch mà còn có thể gặp phải một vở kịch như này cơ đấy? Vậy là chuyện gì đây? Không phải chỉ có vợ chồng mới có thể đăng ký lên thuyền thôi sao? Sao lại có chuyện này xảy ra được?”

“Thì vậy mới nói, quá kỳ lạ rồi”

“Các chị nói xem người đàn ông này sẽ chọn ai? Phong cách của hai người phụ nữ này hoàn toàn khác nhau.”

“Mấy người bị ngốc cả rồi phải không? Vừa rồi người phụ nữ kia định ngồi đó, người đàn ông không đồng ý. Rõ ràng là sẽ không chọn cô ta.

Nhìn bộ dạng của người phụ nữ kia là biết cô ta chính là kiểu trời sinh lắng lơ. Nhìn cô ta như vậy..”

Một nhóm người bàn tán sôi nổi.

Đều là phụ nữ nói chuyện, còn những ông chồng của họ thì không lên tiếng, cũng không dám thở mạnh.

Vì vậy bây giờ Tiểu Nhan đang chiếm ưu thế lớn.

Nói xong câu vừa nãy, cô lại tiếp tục: “Tôi và anh nhà tôi đã giúp chị, rồi còn đưa chị cùng lên thuyền. Chị không nói những lời tốt đẹp thì thôi đi, lại còn nguyền rủa tôi và anh nhà ly hôn” Tiểu Nhan nói xong thì thở dài một hơi, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng buồn bã. Nhưng trong lòng cô lại nghĩ, không phải chỉ là diễn kịch thôi à? Xem ai sợ ai?

Dù sao lúc trước Hàn Thanh cũng đã ngầm thừa nhận trước mặt nhân viên rồi, cho nên cô cũng thuận đà nói tới thôi, không thể trách cô được.

Lâm Thấm Nhi cho rằng Tiểu Nhan rất dễ bị lừa gạt, nhưng không ngờ cô ấy lại không để mặt mũi cho mình như thế, cô ta hơi ngạc nhiên nói: “Em Tiểu Nhan à, em đang nói cái gì vậy? Chị nguyền rủa em và anh Thanh ly hôn lúc nào chứ?

Hai người còn chưa hề kết hôn mà, đây là em chính miệng nói với chị đó, sao bây giờ em lại không thừa nhận vậy?”

Những người xung quanh nghe vậy thì gật đầu phụ họa.

“Đúng đấy, nếu chưa kết hôn, tại sao phải đi hưởng tuần trăng mật, rất nhiều kiểu du lịch khác có thể đi mà, sao cứ phải tham gia chuyến này?”

“Phải đó, người phụ nữ này thật là đáng ghét.

Đừng nói là cô ả thấy chồng người ta đẹp trai nên muốn dụ dõ, chiếm lấy luôn đấy chứ? Lại còn rủa gia đình người ta ly hôn? Chậc chậc, thật là nham hiểm mài”

“Tưởng rằng bản thân có chút dáng dấp là có thể làm cho đàn ông trên thế giới đều nhìn đến cô ta hay sao? Cũng không xem lại mặt mình thử, một chút sắc đẹp cũng không có!”

“Có một số người ấy à, chỉ cần dựa vào một loại kỹ năng để chinh phục đàn ông, mấy người thì hiểu cái quái gì” Những người phụ nữ tại hiện trường đều đã kết hôn, vì vậy những lời trách mắng kia nói ra đều không kiêng kị gì, một người so với một người càng nói càng gay gắt hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc