CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Vì thế cả hai bên lại chìm vào im lặng, cứ để bầu không khí kì lạ như vậy cho đến khi vào tiểu khu.

Trước khi xuống xe, Hàn Mộc Tử đột nhiên hỏi: “Anh không có xe à?"

Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm vặn chìa khóa một chút: “Làm sao thế?" “Xe của tôi, thỉnh thoảng tôi muốn dùng một chút.

Dạ Mạc Thâm nhíu chặt mày: "Không phải anh đã nói với em rồi à? Không phải là anh không cho em đi, nhưng mà em chỉ cần nói với anh là em muốn đi đâu, anh đưa em đi là được."

Hàn Mộc Tử nhăn mặt, nghĩ đến việc cô định làm, liền mở miệng nói: "Thế thì không tiện lầm, đâu thể lúc nào cũng bắt anh đi cùng tôi được.

Dạ Mạc Thâm nhưởng mày: “Muốn bỏ mặc anh à?" "Không phải như vậy, không phải anh sống ở đối diện sao? Anh có thể để Tiêu Túc lái xe sang đây, sau này dùng xe của anh đón tôi cũng được mà."

Đang nói thì Hàn Mộc Tử đột nhiên dừng lại một chút, ý thức được mình vừa nói cái gì, cô quay đầu lại. “Thôi bỏ đi, anh muốn làm gì thì làm.”

Sau đó cô trực tiếp mở cửa đi xuống xe, đi chưa được vài bước thì chợt nghe thấy tiếng Dạ Mạc Thâm cũng xuống xe theo ở phía sau. Anh bước vài bước đã đuổi kịp cô. “Ngày mai anh sẽ bảo Tiêu Túc lái xe sang đây!"

Hàn Mộc Tử không để ý đến anh, vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Khi đến trước thang máy, Dạ Mạc Thâm hỏi cô: “Như vậy em đã hài lòng chưa?”

Hàn Mộc Tử vẫn không chịu để ý đến anh, mím môi nhìn sang chỗ khác.

Chẳng qua cô không muốn thừa nhận rằng là mình vừa nói ra những lời kia. “Ngại à?"

Hàn Mộc Tử: "... Anh có thể im lặng đi được không"

Tâm trạng u ám của Dạ Mạc Thâm liền như được quét bay sạch vào không khí, ý cười trong đáy mắt lộ ra rõ ràng. Mấy ngày nay, mỗi ngày anh đều lấy lí do là bảo vệ cô để xuất hiện bên cạnh của cô, dùng đủ mọi loại cách để chiếm lấy thời gian và không gian của cô.

Anh biết là mình đang lợi dụng khi khó khăn mà chen vào, thật là đáng khinh bỉ.

Nhưng anh lại không thể khống chế được chính mình, trong lòng dấy lên sự ích kỉ vô cùng to lớn. Anh thầm nghĩ rằng chỉ cần có thể được lại gần người phụ nữ này, mặc kệ cho trước kia hai người có xảy ra chuyện gì.

Anh cũng không muốn phải hối hận nữa, bởi vì anh không dám chắc mình có thể chịu đựng thêm năm năm tra tấn tinh thần thêm một lần nào nữa hay không.

Đương nhiên là anh cũng có thể cảm nhận được sự phản kháng của cô. Nhưng sự phản kháng ấy của cô đang ngày càng giảm đi, nhưng thay vào đó lại là sự bất đắc dĩ hoặc là buộc phải chấp nhận.

Nhưng đối với Dạ Mạc Thâm mà nói, chỉ cần có thể chiếm được tất cả thời gian và cả không gian của cô, thì dù có là can tâm tình nguyện hay là buộc phải chấp nhận thì cũng không quan trọng.

Chỉ cần cử ở bên cạnh anh, vậy thì cô sẽ không có cơ hội liếc nhìn đến những người đàn ông khác.

Kể cả cô không chịu chấp nhận anh đi chăng nữa thì cũng không được có một gã đàn ông nào khác ở bên cạnh cô.

Sau khi đi vào thang máy, Hàn Mộc Tử cảm thấy có chút mệt mỏi nên dựa vào tường nghỉ, bỗng có một đôi tay vòng qua: “Nếu mệt thì vào trong lồng ngực của anh này

Hàn Mộc Tử: ".

Cô nghĩ một chút, cũng không từ chối.

Lần đầu tiên hai người cứ im lặng như vậy ở trong không gian nhỏ ấy. Mãi đến khi cửa thang máy mở ra, phải một lúc lâu sau hai người mới phản ứng lại, Hàn Mộc Tử bước ra thang máy trước.

Dạ Mạc Thâm theo sát cô.

Đi đến trước cửa, Hàn Mộc Tử nghĩ đến cái gì đó, quay lại nhìn Dạ Mạc Thâm.

Đôi mắt xinh đẹp của cô hiện lên vẻ nghiêm túc: “Cảm ơn anh trong suốt khoảng thời gian gần đây, mấy ngày nay cũng không có nguy hiểm gì nữa, công ty của anh nhiều việc như vậy, anh có muốn." "Em lo lắng cho anh à? Còn thay anh suy nghĩ cho công ty nữa hả?"

Hàn Mộc Tử không lên tiếng. “Yên tâm đi, công việc bên phía công ty anh sẽ xử lí ổn thỏa thôi, còn anh cũng vẫn sẽ ở bên cạnh em"

Hàn Mộc Tử không khỏi liếc nhìn qua ánh mắt đầy nghiêm túc của anh.

Mỗi buổi sáng khi cô ra khỏi cửa, anh luôn là người đi cùng cô đi ra rồi đưa đón cô đi làm, còn xử lí tốt công việc của công ty, Hàn Mộc Tử nghĩ thế nào cũng cảm thấy chắc chắn mỗi ngày anh ngủ chưa đến năm tiếng đồng hồ.

Nghĩ đến đây, cô cắn môi dưới: "Cho dù anh lo lắng cho tôi, nhưng anh cũng không thể không quan tâm đến cơ thể của mình được đúng chứ?" “Quan tâm anh à?” “Ngày mai là cuối tuần, tôi không ra ngoài đầu nên anh có thể nghỉ ngơi cho thật tốt"

Dạ Mạc Thâm im lặng nhìn vào mắt của cô một lúc, sau đó đột nhiên bước lên trước, không hề bảo trước mà cúi xuống ôm lấy cô một chút, không quá mạnh, thậm chí còn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước.

Nhưng cái ôm này đã chạm đến tận đáy lòng của Hàn

Mộc Tử.

Bởi vì, Dạ Mạc Thâm còn hôn nhẹ lên trán của cô. "Vậy nói rồi thì em phải giữ lời đấy, ngày mai không được phép ra ngoài."

Giọng nói từ tỉnh như mang theo ma lực, Hàn Mộc Tử cảm thấy cổ họng khô khốc, ngây người đáp: “Được."

Trở lại vào trong phòng đã gần mười phút, Hàn Mộc Tử mới từ từ phục hồi lại tinh thần. Cô vô thức mà đưa tay lên sở nơi trần vừa bị Da Mạc Thâm hôn vào.

Chết tiệt.

Rõ ràng chỉ là một nụ hôn chạm nhẹ lên trán, nhưng tại sao trái tim còn đập nhanh hơn so với khi anh hôn vào môi của cô?

Ôi trời, chẳng lẽ tại vì cô cô đơn quá lâu rồi nên mới như vậy.

Hàn Mộc Tử xoa xoa hai má đã nóng lên của mình, sau đó đi tâm rửa.

Sau khi tắm xong, Hàn Mộc Tử liền đi chuẩn bị bữa tối cho mình, Dạ Mạc Thâm có vẻ bận rộn như vậy, cũng không bảo cô ăn tối cùng.

Nghĩ lại thì, anh ở cùng cô cả một thời gian dài như vậy. chẳng lẽ lúc này đang xử lí công việc?

Chợt nghĩ đến ánh mắt nghiêm nghị của anh, Hàn Mộc Tử lại cảm thấy có chút đau lòng, nhịn không được mà cầm di động nhắn cho anh một tin nhắn. “Anh có muốn sang đây ăn cơm tối không?"

Sau khi gửi xong, Hàn Mộc Tử nhìn chăm chăm vào tin nhằn, tự hỏi rằng mình làm như vậy có khiến người kia sinh ra ảo giác hay không. Vì vậy, cô nhìn tin nhắn kia mười giây rồi lại nhanh tay mà thu hồi tin lại.

Mới chỉ có mười giây thôi, chắc Dạ Mạc Thâm chưa kịp đọc đâu nhỉ?

Hàn Mộc Tử tức giận mà bỏ di động xuống, sau đó xoay người đi vào phòng bếp.

Cô vừa chuẩn bị rau và thịt xong, vừa định bắt tay vào nấu nướng thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa.

Hàn Mộc Tử nhăn mày lại.

Vào giờ này... Ai tới vậy?

Hàn Mộc Tử rửa sạch tay, lau khô rồi mới ra khỏi phòng bếp, đi ra mở cửa.

Mở cửa ra, Dạ Mạc Thâm đen mặt đang đứng ở ngoài “Anh, sao anh lại sang đây?"

Sắc mặt Dạ Mạc Thâm tối sầm mà đi vào trong, lạnh lùng nói: "Em không biết là ai mà đã mở cửa?"

Hàn Mộc Tử: “. “Nhỡ có nguy hiểm thì phải làm sao bây giờ?”

Hàn Mộc Tử mím môi đỏ mọng, thầm nghĩ rằng mấy ngày nay anh vẫn đi theo tôi, cho dù có nguy hiểm đi chăng nữa thì cũng bị anh dọa cho không dám chạy đến cửa. “Chắc là không thể đâu."

Nghĩ nghĩ một lúc, cô lại hỏi: “Sao anh lại sang đây vậy?”

Thân hình cao lớn của Dạ Mạc Thâm chen vào, ảnh mất dừng lại trên khuôn mặt của cô. "Không phải em bảo anh đến đây à?" cửa. "Tôi?” Hàn Mộc Tử dừng lại một chút, đột nhiên nghĩ đến cái tin nhắn cô đã thu hồi lại kia, đôi môi hơi mấp máy: “Tôi, tôi bảo khi nào. “Thật ngại quá." Dạ Mạc Thâm cúi người xuống, chạm trán mình vào trán cô, môi mỏng khẽ nhếch lên: “Lúc em gửi tin nhắn đến, anh đã đọc được rồi.

Hàn Mộc Tử: “

Nhìn chăm chăm anh một lúc lâu, Hàn Mộc Tử đột nhiên cảm thấy rất vi diệu. Tin nhắn mới gửi đi được có mười giây mà anh cũng có thể đọc được à?

Khóe môi cô giật giật: “Anh đang cầm điện thoại chứ gì?"

Dạ Mạc Thâm nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng trong cổ họng, trong mắt như chứa đựng hàng trăm triệu ngôi sao, sáng lên trông rực rỡ biết bao.

Bình luận

Truyện đang đọc